CHƯƠNG 22,
Gặp phải chuyện như vậy, Hoàng Siêu cũng không biểu hiện ra vẻ phẫn nộ gì cả.
Y vỗ vỗ cơ ngực cơ bụng căng chắc của mình, kéo nhẹ da mặt mình, mỉm cười với cái gương ‘khuyết tâm thiếu phế’ một trận, lẩm bẩm: “Hê ~ nghĩ không ra mình còn làm người ta thích nhở ~?” Sau đó ngâm khẽ điệu hát nào đó rồi đi tắm.
Có điều Hoàng tuy rằng không tính toán hành động trộm hôn của Uông Dương, nhưng tối đến lại không hề kêu Uông Dương qua xoa bóp cho y, y mặc kệ thằng nhóc kia có suy nghĩ gì, song Hoàng Siêu chủ quan nhận định mình không nghĩ tới phương diện này, cho nên cũng sẽ không tùy tiện để người ta chiếm tiện nghi của mình.
Hoàng Siêu đối với loại phương thức xử lý này là “anh em ta chịu chút khổ này, sau thì không vờ vịt nữa.”
Thế là sau khi Uông Dương tắm rửa xong, y không ngoắc ngoắc ngón tay với Uông Dương nữa, Hoàng Siêu xem TV xong thì trực tiếp chạy vào trong phòng đi chơi máy vi tính của y.
Uông Dương rất buồn bực, hắn thấy thái độ của Hoàng Siêu thì chứng tỏ rằng, y tám chín phần mười đã đoán ra chân tướng câu chuyện, bắt đầu giữ khoảng cách với hắn.
Ôm gối dựa trên sô pha, dùng sức ném tới ném lui phát tiết một trận, Uông Dương thu đồ lại trong ngực vừa bóp vừa cắn, lăn qua lăn lại đến đau răng chùn tay, bỗng hắn nhảy dựng lên.
Không được! Mình phải tranh thủ! Hắn nắm tay.
Căn cứ địch không động mình không động, địch đụng đến mình càng phải động, nói tóm lại thì chính là nguyên tắc hành động cơ bản ‘tiên hạ thủ vi cường’, Uông Dương dự định chủ động xuất kích để không bị động.
Hắn mang theo gối dựa hùng hồ đi tới gian phòng của Hoàng Siêu, lúc hắn lé mắt nhìn vào, Uông Dương đột nhiên có chút chột dạ hụt hơi, người chưa từng có kinh nghiệm bày tỏ sẽ bày tỏ thế nào với một người đàn ông đây, Uông Dương khẩn trương đến mức tay chân giần giật, nhưng hắn vẫn đang khí thế hừng hực, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Anh Siêu, em massage cho anh…” Căng thẳng khẩn trương, lời muốn nói đã tới mép rồi mà quái lạ lại trở nên sai, Uông Dương mặt đỏ bừng, vội vã sửa đúng, “Xí! Em là muốn nói em thích anh!”
Không đợi Hoàng Siêu phản ứng lại, hắn vơ lấy gối dựa trong tay ném qua phía mặt Hoàng Siêu, nện vào khiến người ta ù ù cạc cạc, không biết hắn rốt cục đang làm cái quái gì nữa, Uông Dương chạy đến trước mặt Hoàng Siêu, một phen ngã bổ vào y khiến y lăn đùng ra, rồi tàn bạo hôn xuống miệng y.
Môi Hoàng Siêu vào cái lúc Uông Dương bắt đầu bổ nhào tới đã bị hắn phá, vào khoảnh khắc đầu lưỡi của tên sinh viên chết tiệt vói vào trong miệng y, mang theo một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Giường trong nhà Hoàng Siêu chỉ là chiếc giường lót ván bình thường, chỉ là để làm cảnh thôi, không chịu nổi sức nặng, ấy thế mà thể trọng Uông Dương cùng với lực đạo lúc hắn bổ qua, đem Hoàng Siêu đụng vào tấm ván giường cứng rắn, kích đau nhức trên lưng khiến Hoàng Siêu mông lung một hồi, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, bị Uông Dương không kiêng nể gì hôn thật lâu, chưa làm ra động tác phòng ngực phản kích gì.
○○○
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...