Tuy sắc mặt tốt lên rất nhiều, nhưng Ngọc Đường Xuân vẫn ngủ say như cũ không có tỉnh lại.
Thấm thoát một ngày đã qua, mặt trời chiều lặn xuống, bóng tối bắt đầu, bởi vì xung quanh chỉ là con đường nhỏ và núi rừng, vùng ngoại ô hẻo lánh đừng nói là khách sạn, đến ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Đem xe dừng ở một bãi cỏ rộng, kế bên một dòng suối nhỏ bắt đầu dựng lều.
Diệp Đan Phượng được nuông chiều từ nhỏ, chưa tùng ngủ ngoài trời, cho nên có vẻ rất hưng phấn, mà còn lại Bạch Tiểu Hoa quan sát địa hình. Mấy người đàn ông khác bắt đầu công việc bận bịu lên, bởi vì đều là công việc dùng sức, cho nên không cần con gái động tay, mà các cô lại vui vẻ thoải mái.
Lúc tất cả chuẩn bị sắp xếp, không tưởng tượng được chuyện đã xảy ra, Lãnh Như Phong vừa mới mở gương ra, gương mặt cứng đờ, sửng sờ đứng im tại chổ, tay giơ ở không trung thu lại cũng không được, mà không thu lại cũng không được.
"Sao thế?" Hạ Lưu Ly bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên thân thể không khỏe, bận rộn một chút liền thở dốc, lúc này thấy thân thể Lãnh Như Phong cứng ngắc, nghi ngờ chạy tới.
Vừa mới chạy tới, anh cũng trợn tròn mắt.
Khó tin nhìn Lãnh Như Phong, hỏi: "Tiểu Bảo.... Vì sao lại ở chỗ này?"
Lãnh Như Phong lắc đầu, "Không biết, có lẽ lúc chúng ta xuất phát đã trốn vào."
Lãnh Như Phong nhìn vẻ mặt say nồng, Tiểu Bảo ngủ không biết chết sống, bắc đắc dĩ nói: "Nếu không nói cho cô ấy biết, chẳng lẽ cậu có thể lừa gạt được cô ấy?"
Hạ Lưu Ly nhíu mày: "Tiểu Hoa nhất định sẽ phát điên."
"Tôi vì sao phải phát điên?" Tiếng nói quỷ mị của Bạch Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, kinh ngạc nhìn toàn thân Hạ Lưu Ly cùng Lãnh Như Phong đang phát run.
Hai người xoay người, đối mặt với cô, đứng song song, chặn lại tầm mắt cô.
Nhíu mi, tò mò nhìn chằm chằm phía sau bọn họ, trong lòng hiện lên một chút bất an, "Phía sau là cái gì?"
Hạ Lưu Ly nhìn Lãnh Như Phong, Lãnh Như Phong cũng nhìn Hạ Lưu Ly, giờ phút này trong lòng hai người chỉ nghĩ đến một việc, đó là nhất định phải bảo vệ con trai của mình!
"Mau tránh ra!" Bất an trong lòng càng lớn, đều nói mẹ con liền tâm, lời này không giả một chút này, giửa mơ hồ, Bạch Tiểu Hoa cũng đoán được là cái gì, không cần phân bua đẩy hai người trước mặt này ra.
Lúc khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Tiểu Bảo xuất hiện trước mặt cô, cả khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa đã tái xanh rồi.
Tiểu tử này lại còn ngủ thoải mái, hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang tới gần mình, ngược lại làm một mộng đẹp, nút cắn ngón tay của mình, nồng nhiệt. ( Ari: Haizz, bé Tiểu Bảo còn nhỏ, chị Hoa nhớ nhẹ nhàng :-D )
Bạch Tiểu Hoa hơi nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, lần thứ hai trợn mắt, một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hiện lên, không chút lưu tình nhéo lổ tai trắng nõn của Tiểu Bảo, rất mạnh, một tiếng hét vang lên tận mây xanh--
"A... Mẹ, con sai rồi, nhẹ một chút, đau quá.... Cứu mạng, cứu mạng.... oa oa!" Mình đang mộng đẹp, sơn hào hải vị còn chưa có ăn hết, một cái nanh vuốt liền bắt mình tỉnh lại, Tiểu Bảo thê thảm la lên, sắt mặt mẹ không phải dạng vừa, cả khuôn mặt đều đen rồi.
"A....Cha ...Cha cứu con!" Mặc kệ, chỉ cần có thể cứu nó, kêu vài tiếng cha cũng không sau cả, Tiểu Bảo hắn giọng lớn tiếng cầu cứu.
Một chiêu này đừng nói, rất hiệu quả.
Một tiếng cha, làm trái tim của ba người đàn ông như mở cờ trong bụng, vui mừng mà khóc, hận không thể đem móc ra tim gan, đâu có thể bỏ mặc con trai của mình bị ngược đãi.
Sở Vân Hiên vứt bỏ dụng cụ trong tay, cùng Hạ Lưu Ly, Lãnh Như Phong cả ba cùng chạy vọt tới.
Tiểu Bảo thấy cứu tinh của mình đã đến, la hét càng lớn lên.
Ba người đàn ông còn chưa tiến lên, đã bị Bạch Tiểu Hoa thờ ơ nhìn một cái bước chân cũng không nhút nhích được, đứng thẳng ở một chỗ, không dám tiến lên một bước.
Tiểu Bảo xem thường nhìn ba người bọn họ.
Lại còn trông mong bọn họ cứu mình sao, không nghĩ tới cả ba người đàn ông này cũng không bằng mình, thôi, mẹ thường nói câu cầu người không bằng cầu mình, thời khắc quan trọng quả nhiên bản thân mình cũng đáng tin hơn.
"Mẹ--" Giơ lên vẻ đáng yêu siêu cấp tươi cười ngọt ngào, Tiểu Bảo khôn ngoan cọ vào cái tay đang vặn lỗ tai mình, giống như một con chó con đang lấy lòng.
Bạch Tiểu Hoa hừ lạnh, kéo nó từ trong gương ra ngoài, ném xuống đất, "Đừng kêu tôi là mẹ, tôi không phải mẹ con."
Tiểu Bảo vừa nghe những lời này, biết mẹ mình đang rất nóng, đâu còn dám cười đùa cợt nhã, nếu tiếp tục như vậy, nhất định mẹ sẽ ném nó trở về, vì thế chủ động cúi đầu chịu sai, khoanh hai tay lại phía sau--
"Mẹ, Tiểu Bảo sai rồi, xin lỗi."
"Con nói lại xem một chút, con đã làm sai cái gì?"
"Tiểu Bảo không nên lén lút trốn ở sau rương hành lý, cũng không nên gạt mẹ, Tiểu Bảo biết sai rồi, mẹ đừng không cần Tiểu Bảo!"
Nhìn đôi mắt nó tràn đầy nước đến tội nghiệp đang nhìn mình, Bạch Tiểu Hoa vơi cơn giận, tóm lại là miếng thịt trên người mình rơi xuống, có lý nào không đau lòng.
Thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, tay xoa cái lỗ tai nhỏ mình vừa mới vặn, ôn nhu nói: "Đau không?"
Tiểu Bảo híp mắt. hưởng thụ sự vuốt ve của mẹ, thỏa mãn lắc đầu, "Không đau!"
Đánh nhẹ một cái lên chóp mũi nói, Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ, "Làm bộ này, làm nũng cũng vô dụng, ngày mai trời vừa sáng, sẽ đưa con trở về."
Tiểu Bảo vừa nghe, nhất thời nóng nãy, nắm chắc tay mẹ, trên vẻ mặt non nớt tràn đầy ý muốn, "Không được, con muốn cùng một chỗ với mẹ, con không quay về! Cầu xin mẹ, để cho con cùng đi với mẹ, Tiểu Bảo thề, Tiểu Bảo nhất định sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, đi mà mẹ..."
Bạch Tiểu Hoa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, "Không được, quá nguy hiểm, con phải trở về."
Tiểu Bảo bắt đầu khóc lóc om sòm, dù sao liều mạng, trực tiếp liền té nằm trên đất, "Không quay về, mẹ nếu muốn đuổi Tiểu Bảo đi, liền đánh Tiểu Bảo đến chết đi!"
"Con..." Thiếu chút nữa bị lời nói của nó làm cho thổ huyết, thật muốn tán chết đứa nhỏ này, rõ ràng chỉ là một đứa bé năm tuổi, động tới là có thể nói ra những lời đáng đánh đòn như vậy sao?
Thật không biết cuối cùng đứa nhỏ này giống ai!
Lúc này, Sở Vân hiên cũng bắt đầu đi lại giảng hòa, thừa dịp lúc này Bạch Tiểu Hoa thả lỏng, khuyên nhủ, "Để cho nó ở lại đi, nếu ngày mai đưa nó trở về, khó tránh sẽ dẫn đến chuyện phiền phức ở hội."
Hạ Lưu Ly cũng mở miệng nói, "Chúng ta nhiều người như vậy nếu như ngay cả đứa bé đều không bảo vệ được, cũng không cần đi Thiên Lang đảo rồi."
Lãnh Như Phong gật đầu, "Tiểu Bảo đi cùng với chúng ta, có lẽ càng an toàn hơn cũng không chừng."
Nhìn vẻ mặt hi vọng của Tiểu Bảo, cùng vẻ mặt kiên định của ba người đàn ông kia, Bạch Tiểu Hoa lại cảm thấy được đau đầu, lại vẫn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, "Quên đi, tôi đồng ý là được."
Vừa dứt lời, tiểu Bảo liền bắt đầu lớn tiếng cười vui mừng, ôm cổ chân Bạch Tiểu Hoa, vui vẻ cười nói, "Con biết mẹ sẽ không nở rời xa Tiểu Bảo, tiểu Bảo yêu nhất mẹ, về sau có ta ở đây, ta tuyệt đối không để cho có tiếp cận mẹ!"
Dứt lời, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly cùng Lãnh Như Phong .
Trải qua khoảng thời gian ở chung, tuy Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi nhưng không minh, vừa suy nghĩ cũng biết, bất kể cha nó là ai, không hề nghi ngờ, nó đều kế thừa gien hoàn mỹ. Không chỉ có chỉ số thông minh, tính cả tình thương cũng rất xuất sắc, lúc đầu quả thật muốn một người cha, mà lại xuất hiện nhiều như vậy, ham muốn chiếm hữu tắng lên tự nhiên Tiểu Bảo cũng sẽ không ngốc đem tặng mẹ cho những người đàn ông này.
Huống hồ, còn không biết ai là cha nó, nếu mấy người này đều không phải, nói như vậy không phải là tiện nghi cho bọn họ sao? Tóm lại, những người này cần phải nghiên cứu thêm, cho nên, hiện tại phải do nó tới bảo vệ mẹ, kiên quyết không cho bất cứ một người đàn ông nào đến cạnh mẹ.
Ba người Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly cùng Lãnh Như Phong, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua toàn thân, trong lòng đóng băng.
Có lòng tốt giúp đứa bé này, bây giờ lại qua cầu rút ván rồi.
Diệp Đan Phượng mỗi lần nhìn thấy tiểu Bảo, toàn thân đã sợ hãi, dù sao lần đầu tiên gặp mang đến sức ảnh hưởng quá lớn cho cô, một đứa bé năm tuổi làm sao có được một loại sát khí làm người ta sởn gai ốc như vậy, hơn nữa còn treo một nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhìn mình, đoán chừng bị bán đứng còn phải giúp đứa bé này kiếm tiền!
Lớn lên sẽ như thế nào, quả thực chính là một tên Đại Ma Vương thôi!
Nhưng mà không thể không nói, Tiểu Bảo đã đến, làm cho không khí buồn rầu không vui với áp lực liền trở nên bùng sáng trong nháy mắt, tiếng cười cũng nhiều hơn.
Tiểu Hoa ban đầu còn băng khoăn giờ cũng hoàn toàn thoải mái, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, nhưng mà trong lòng ăn tâm không ít. Quả thật chính cô cũng hiểu rõ, không phải để lại Tiểu Bảo ở tổng bộ sẽ an toàn, có lẽ chỉ có bản thân lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó, đối với cô mà nói cũng là an ủi lớn nhất rồi!
Ban đêm lặng lẽ trôi qua, ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi vào mặt, trên sơn đạo tràn đầy cỏ xanh cùng hoa dại, giản dị thơm mát không khí khiến người ta vui vẻ thoải mái, tâm tình thật tốt.
Lộ trình tiếp tục, dựa theo tọa độ trên bản đồ, là khu vực Đông Nam xa xôi.
Thấm thoát một tuần trôi qua, trong lúc này trên cơ bản là bình an vô sự, cũng không có gì lạ thường, lúc này Ngọc Đường Xuân cũng tỉnh được vài lần, tình hình nhìn qua không tệ, không khí cũng khôi phục cực kỳ tốt, không bao lâu là có thể khôi phục trạng thái khỏe mạnh.
Hôm nay, vẫn như cũ là không ngừng đi tiếp, điện thoại Hạ Lưu Ly đột nhiên vang lên, nhìn thoáng qua số điện thoại, không kiên nhẫn nhăn lại đôi mày xinh đẹp, cúp điện thoại, con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Qua vài giây sau, tiếng chuông lại vang lên, giống như cùng dây dưa với Hạ Lưu Ly, anh không tiếp, có thể tiếng chuông sẽ tiếp tục vang lên vang, không ngừng vang, hoàn toàn không có ý muốn ngưng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh ta, càng không ngừng trêu chọc để anh buồn bực, nắm di động tính ném ra ngoài của sổ--
"Nhận đi, đừng nháo!" con mắt Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh như nước, khóe môi nhếch lên cười nhợt nhạt, bộ dáng rất dịu dàng lạnh nhạt, dễ dàng làm cảm xúc đang bạo phát của Hạ Lưu Ly hạ nhiệt.
Vừa lúc điện thoại lại vang lên, Hạ Lưu Ly do dự một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hoa, đã thấy cô nghiêng đầu đi, một bộ dáng tự nhiên đắc ý.
Vẫn nhấn chấp nhận cuộc gọi, "Nghe!"
Bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt hạ Lưu Ly đột nhiên thay đổi, hết sức khó coi, gân xanh trên nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải có người ngoài ở đây, có khẳ năng anh đã nổi trận lôi đình rồi.
"Cậu nói chính là sự thật?"
Có thể là đã lấy được đáp án khẳng định , sắc mặt hạ Lưu Ly càng ngày càng đen, tiếng thở dốc càng lớn, buông rơi tay bên người, gắt gao nắm chặt thành quyền, cánh tay kia cầm điện thoại, run rẩy. Loại này run rẩy này không phải sợ hãi, cũng không phải kích động, mà là phẫn nộ.
Khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú sớm đã trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ, vô cùng hung dữ .
"Tôi biết rồi!" Ngăn chặn tức giận, bình tĩnh cúp điện thoại, im lặng không nói.
Mọi người hình như có thể hiểu được, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên, lúc này phải tin tưởng với nhau thật tốt, ngàn vạn lần không thể hỏi nhiều, nếu cần phải trợ giúp, trực tiếp mở miệng, nghĩa bất dung từ.
Ước chừng qua nửa tiếng sau, Hạ Lưu Ly vẫn im lặng bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa, mở miệng nói, "Dừng xe!"
Bạch Tiểu Hoa chớp mắt , nhàn nhạt mở miệng nói, "Không cần giải thích, đi thôi."
Hạ Lưu Ly đang muốn mở miệng bị lời của cô làm nghẹn lại, đành phải rầu rĩ nói, " Đảo Thiên Lang, tôi đi không được, thật có lỗi - - "
Sở Vân hiên liếc xéo anh một cái, môi đỏ mọng khẽ mở, "Hoàng thất bên kia xảy ra chuyện sao?"
Hạ Lưu Ly gật đầu, biểu tình có chút rối lên, "Chờ tôi giải quyết xong, sẽ đến gặp các cậu."
"Nghiêm trọng không?"
Hạ Lưu Ly lắc đầu, hơi chút không thoải mái nói, "Không có việc gì, chẳng qua nhất định phải để tôi ra mặt mà thôi."
Mọi người không nói, im lặng đã hiểu, đại trượng phu có thể làm thì không thể nói không, nếu đến cả người nhà của mình cũng vứt đi không để ý đến, cũng xem như không phải đàn ông rồi.
Sau cùng liếc nhìn Bạch Tiểu Hoa một cái, xoay người liền bước nhanh rời đi, cũng không đi đến vài bước, mạnh mẽ xoay người lại , chạy như bay về phía bạch Tiểu Hoa, gắt gao ôm cổ cô.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô gần trong gang tấc, cuối cùng nhịn không được, hung hăng hôn lên.
Triền miên đa tình, gắt gao quấn lấy một chỗ.
Nụ hôn của anh vừa nhanh lại vừa mạnh, giống như con người anh, nhiệt tình mà điên cuồng, thiếu chút nữa Bạch Tiểu Hoa chống đỡ không được.
Chỉ là cái hôn này cũng không giữ được bao lâu, vài giây ngắn ngủn liền tách ra, hai tay Hạ Lưu Ly nựng mặt nàng, trong ánh mắt cô đang mông lung, lời nói nhẹ nhàng hiếm có, "Nụ hôn may mắn, em nhất định sẽ mang vận may cho tôi !"
Dứt lời, buông cô ra.
Lần này là rời đi thật sự, cũng không quay đầu lại.
Nước Y gặp phải đại nạn, có khả năng sẽ bị diệt quốc. Mà Đạo Hỏa Tuyến, là vì năm năm trước Hạ Lưu Ly từ chối lời mời kết thông gia của nước láng giềng . Vì vậy năm năm nay, nước láng giềng bị từ chối liên tiếp, cuối cùng thẹn quá thành giận, mang theo tức giận cùng dã tâm, tấn công nước Y
"Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người!" Một bên chạy về thần tốc , một bên ngầm thề, chỉ cần gây thương hại đến nhân dân của anh, chỉ cần muốn trở ngại tình yêu của anh, mặc kệ người ngăn cản phía trước là ai, anh đều sẽ không bỏ qua! Anh thề
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...