"Một hai người đều đến khi dễ tôi, xem Bạch Tiểu Hoa tôi dễ bị khi dễ lắm sao? Đã năm năm rồi... Năm năm rồi... Vì sao không chịu buông tha cho tôi? Tôi chỉ muốn sống bình thường qua ngày, tôi mang theo đứa con, chúng tôi là hai mẹ con không phải rất tốt sao? Vì sao một đám lại muốn chạy tới, một đám làm gì mà lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi? Tôi... Bạch Tiểu Hoa nhất định.. Nhất định phải trở nên mạnh mẽ, đừng tưởng các người đều là Tu Luyện Giả, các người mạnh hơn tôi có thể nắm tôi trong lòng bàn tay để chơi đùa, một ngày nào đó, một ngày nào đó tôi sẽ so sức mạnh với các người, Bạch Tiểu Hoa tôi mất đi cái gì đó, một ngày nào đó sẽ lấy lại toàn bộ... Cha...cha..."
Tổng Tử Tề đi rất chậm, anh hy vọng cô nói ra thật nhiều, cho dù anh nghe không rõ, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chú, anh nghĩ sẽ biết được nội tâm của cô, biết chuyện cũ của cô.
Ánh mắt bi thương, đều có bóng người xưa.
Ngay từ đầu Tống Tử Tề đã biết cô là người có chuyện buồn trong quá khứ.
Anh không lạ vì sao cô lại thổ lộ nổi lòng của mình trước mặt người không quen biết, bởi vì cô chỉ có thể nói những lời này với người xa lạ.
Ra vẻ kiên cường, rõ ràng rất nhu nhược, một bàn tay của anh cũng có thể bóp nát cô.
Kinh cường dũng cảm, cho dù sợ hãi, cô cũng sẽ không trốn tránh ánh mắt của người khác.
Người nhạt như hoa cúc, mặt như hoa đào, tâm tư giống hoa lưu ly--
Chính bởi vì như vậy, cô mới khiến cho anh động tâm.
"Tiểu Xuân.... Tiểu Xuân..."
Tiểu Xuân là ai? Tống Tử Tề nhíu mi, dừng bước, muốn nghe rõ cô đang nói cái gì, mà cô lại đối nghịch với anh, không có tiếng động, ngủ như chết.
Tống Tử Tề cõng cô trên lưng, đi đến ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến của Thiên Long hội.
May là bản thân Tu Luyện Giả, nếu không là ăn không tiêu rồi.
Đã rạng sáng, nhưng mà đèn đuốc trong tổng bộ Thiên Long hội vẫn sáng trứng, canh phòng chặt chẽ, đổi lại những người khác nhìn thấy khí thế bức người này đoán chừng chân đã nhũn ra rồi, nhưng Tống Tử Tề không chút do dự bước đi vào.
Trời đất ngã nghiêng mấy luồng chân như cuồng phong khí dày đặc, mang theo sát ý điên cuồng.
Sở Vân Hiên xuất hiện, cũng không ngoài suy nghĩ của Tống Tử Tề.
Nhưng Hạ Lưu Ly cùng Lãnh Như Phong xuất hiện Tống Tử Tề thoáng ngạc nhiên đôi chút.
Hoàng Tử điện hạ nước Ý cùng vua sát thủ?
Thiên Long Hội quả nhiên là ngọa hổ tàng lòng, đến Lãnh Như Phong cũng đã xuất hiện ở nơi này.
Ánh mắt ba người nhìn nhau mang theo sát ý dày đặc, lúc ánh mắt rơi trên người Bạch Tiểu Hoa, Tống Tử Tề cảm giác được, cảm xúc ba người này dao động mãnh liệt.
Chẳng lẽ ngoài Sở Vân Hiên, hai người này cũng...?
Nhưng Sở Vân Hiên không nói hai lời, một đôi tay thon dài như ngọc lúc này như thiết trảo đoạt mệnh trong địa ngục, hung hăng đánh về phía Tống Tử Tề.
Hạ Lưu Ly cùng Lãnh Như Phong thấy vậy, bạo phát chân khí trong cơ thể, đem cấp bậc đến cao nhất, đợi chờ cơ hội.
Một người là cao thủ Đế giai, hai người còn lại là cao thủ Huyền giai, Tống Tử Tề trừng to mắt, đồng tử co rút mãnh liệt, tựa như mất mạng lui về phía sau. Tuy né tránh sự đột phát của Sở Vân Hiên, lại còn bảo vệ không làm tổn thương Bạch Tiểu Hoa, anh nhất định phải chịu hai phần nguy hiểm, nhất thời cảm thấy áp lực tăng lên.
"Mặc kệ anh là ai, trước đều người con gái này xuống, nếu không tôi sẽ cho anh chết không toàn thây!" Lo lắng sợ hãi cả ngày, Sở Vân Hiên hối hận không thể lấy miệng mình ra, biết rõ ràng cô gái này quật cường mà lòng tự trọng lại cao, lại cứ phản bác ý kiến của cô, cho tới cuối cùng, bản thân mình thiếu chút nữa bị những người đàn ông kia vây chết, lại còn sốt ruột muốn chết, rõ ràng chuyện tiểu bảo bị bắt cóc mới qua đi không lâu, bản thân mình sao lại không nhớ, lại theo đuổi cô như vậy!
Tống Tử Tề cũng rất buồn bực, ngàn vạn khổ sợ làm chuyện này, chính là đưa cô gái này về nhà, kết quả vô duyên vô cớ bị đánh, lại còn bị người khác xem mình như kẻ xấu, một bộ dáng muốn nhào lên cắn chết anh ta.
"Sở Vân Hiên, quả là danh bất hư truyền!" Tuy nhiên Tống Tử Tề sớm biết Sở Vân Hiên đã phá được Địa Giai, vẫn là còn kém một đẳng cấp.
Sở Vân Hiên nhíu mi, cảm giác giống như một mỹ nhân ưu sầu nhu nhược.
"Anh là nhà nào?"
"Nhà họ Tống, Tống Tử Tề!
Võ cổ truyền ẩn tàng thế gia nhà họ Tống?
Sở Vân Hiên cũng không vô nghĩa, trực tiếp mở miệng: "Không biết vì sao Tống tiên sinh lại cùng một chỗ với bác sĩ của Thiên Lông Hội? Mà còn, bác sĩ nhà chúng tôi lại say đến như thế này, phiền Tống Tiên Sinh nói cho Sở mỗ một câu công đạo!"
Tống Tử Tề suy nghĩ, nhưng không để Bạch Tiểu Hoa xuống, không để ý đến sắc mặt của đám người Sở Vân Hiên, ngược lại còn nói bá đạo--
"Trương Thị là do Tống Tử Tề tôi ở sau lưng khống chế, mà sở dĩ cô gái này say đến như vậy, anh phải hỏi chính cô ta. Còn nữa, cô gái này Tống Tử Tề tôi đã nhìn đến rồi!"
Cô gái này Tống Tử Tề đã nhìn đến rồi!
Quang minh chính đại, đánh bại tôn nghiêm đàn ông.
Trong mơ màng, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy xung quanh vô cùng ầm ỹ, nhưng đầu vẫn hỗn độn và đau đớn, không biết trong lòng đang ôm thứ gì, cảm thấy vô cùng ấm áp thoải mái, muốn thay đổi tư thế sao cho thoải mái hơn, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hạ Lưu Ly càng nhìn càng tức giận, hận không thể đánh chết tên đàn ông ghê tởm, đang chảy nước dãi, tựa người ngủ trên giường cô.
Không nói một tiếng chạy mất một ngày, say khướt, được đàn ông khiêng về, lại còn dám có mặt mũi ngủ ngon, chảy nước miếng tung toé!
Tống Tử Tề nhẹ nhàng thả Bạch Tiểu Hoa xuống, sau đó ôm lên, ở ánh mắt Sở Vân Hiên, Hạ Lưu Ly, Lãnh Như Phong, kinh khủng như muốn ăn thịt người, nói , "Tôi không nghĩ các người muốn cái loại người này, bây giờ, tôi lập tức thả cô ta xuống." Duỗi chân tới bên ghế, sau đó nhẹ nhàng thả BạchTiểu Hoa đang mê mang xuống.
Trong đám người, tốc độ của Lãnh Như Phong nhanh nhất, cho nên, Tống Tử Tề còn chưa kịp phản ứng, anh đã dễ dàng đỡ được Bạch Tiểu Hoa, đem cô ôm vào trong lòng, lườm Tống Tử Tề, "Có tôi ở đây là được rồi, anh có thể đi."
Tống Tử Tề khẽ cười ra tiếng, "Tôi phải có được của cô ta, dùng cách của tôi!" Dứt lời, trước cái nhìn phức tạp của ba người, chậm rãi mở cửa, sau đó biến mất hoàn toàn trong màn đêm.
Sở Vân Hiên nhìn bóng lưng Tống Tử Tề rời đi, cúi đầu trầm tư một chút, sai người làm đi chuẩn bị nước ấm.
Lãnh Như Phong ôm Bạch Tiểu Hoa bằng một tay, không quay đầu lại nói,
"Tôi đưa cô ấy về y dược hội sở."
Thuận tiện giúp cô tắm rửa.
Hạ Lưu Ly cùng Sở Vân Hiên hiển nhiên là biết suy nghĩ của hắn, sao có thể mặc kệ, vội vàng đuổi theo.
Giống như trở về địa bàn của chính mình, Bạch Tiểu đang mê man lại có thể tỉnh lại, mũi giống như con cún ngửi ngửi một chút, sau đó hắt hơi một cái, lẩm bẩm nói, "Giường trở lên cứng từ khi nào vậy cứng, khiến cả người mình không thoải mái..."
Khoé miệng Lãnh Như Phong co giật, đặt cô lên giường.
Chờ tới khi hình ảnh trước mắt dần rõ ràng, Bạch Tiểu Hoa giật mình,
"Như Phong... Anh không ngủ được, chạy tới phòng tôi làm gì?"
Lãnh Như Phong không nói lời nào, mà tự sờ mó bản thân, ừ... Hình như là cứng rắn hắn, gần đây rèn luyện quá mức, không ngờ tập luyện, cơ bắp rắn chắc vẫn tốt hơn chứ nhỉ?
Bạch Tiểu Hoa ù ù cạc cạc nhìn hắn, nhảy trên giường xuống, thấy Sở Vân Hiên và Hạ Lưu Ly cùng xông ra, hơn thế, hai người ày còn lộ vẻ mặt hung quang, ánh mắt không thân thiện, bộ dạng như muốn nuốt chính cô vậy.
Bỗng dưng, nhớ tới chuyện hôm nay đã xảy ra, đáng nhẽ ra cô lên ở cùng
một chỗ với Tống Tử Tề chứ...
"Tinh thần không tệ! Thức dậy?" Vẻ mặt Hạ Lưu Ly ngoài cười nhưng
trong không cười, mấy chữ như được nặn ra từ kẽ răng.
Bạch Tiểu Hoa tự biết hôm nay cô rất lỗ mãng, thẹn trong lòng, vì thế
cuộn tròn trên giường, không nói lời nào.
Thấy bộ dáng ủy ủy khuất khuất như cô dâu nhỏ của cô, Hạ Lưu Ly mắng
cũng không mắng nổi, muốn đánh lại không nỡ ra tay, đơn giản hừ lạnh
một tiếng, quay đầu không nhìn cô, tự mình hờn dỗi.
Ngược lại, Sở Vân Hiên lạnh nhạt hỏi, "Cổ phần công ty lấy lại được rồi?"
Bạch Tiểu Hoa liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu, "Lấy được rồi."
"Người không sao chứ?"
"Không sao."
Trong phòng trở lên yên tĩnh, Bạch Tiểu Hoa lại im lặng, ba người đàn ông cũng không biết nên nói gì nữa, khí thế lúc trước đều biết mất sạch sẽ, đừng nói tới chuyện muốn dạy dỗ cô một trận, ba người thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng tới mức vô cùng lo lắng rồi.
May mắn, lúc này cháo kêu phòng bếp nấu đã được đem đến, Bạch Tiểu Hoa yên lặng cầm bát cháo, thử một chút ăn một chút.
"Đúng rồi, sao lại là ba người, Tiểu Xuân đâu?"
Hạ Lưu Ly nghiêng người liếc cô một cái, nói không kiên nhẫn, "Quỷ mới biết hắn chạy đi đâu, chắc là đi tán gái rồi." Thừa dịp Ngọc Đường Xuân không ở đây, có thể bôi nhọ hắn một chút, một chút thôi.
Bạch Tiểu Hoa châm chọc cũng chẳng lười chẳng muốn nói, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hạ Lưu Ly, nói châm chọc, "Tiểu Xuân không phải là anh." Ở chung vài năm nay,cô biết rõ ràng Tiểu Xuân không gần nữ sắc, huống chi... thân thể hắn...
Hạ Lưu Ly tức giận, bất mãn kháng nghị, "Ngươi có thể nói xấu ta, nhưng không thể nói xấu cơ thể của ta! Trừ ngươi ra, năm năm trước nó mới trải qua một lần, nó thuần khiết giống như một tờ giấy trắng!"
"Phốc - -" Miếng cháo từ miệng lập tức phun tới, vừa vặn bay tới người đang đứng trước mặt - Lãnh Như Phong, trực tiếp cho hắn tắm cháo.
Trong nháy mắt, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lãnh Như Phong giơ tay nhấp cháo, sau đó lè lưỡi, cuốn cháo vào miệng.
"Mùi vị không tệ, có hương vị của Tiểu Hoa!"
Sở Vân Hiên che miệng nhíu mày, sắc mặt Hạ Lưu Ly biến thành màu đen, còn Bạch Tiểu Hoa trợn mắt há hốc mồm.
Có cần buồn bực như vậy không?!
Phịch một tiếng, ném bát đang cầm trong tay lên bàn, Bạch Tiểu Hoa lên tiếng đuổi người, nằm vật xuống giường, đưa lưng về phía bọn hắn, khua tay, "Tôi mệt, các ngươi ra ngoài đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp, ngủ ngon."
Vốn dĩ ba người muốn hỏi chuyện Tống Tử Tề, thấy cô nói mệt, cũng nhịn xuống, giúp cô tắt đèn, đóng cửa đi ra ngoài.
Giờ phút này Tiểu Hoa sao ngủ được, chiếm hết cả đầu cô là khuôn mặt của đàn ông, Sở Vân Hiên, Tiểu Xuân, Lạnh Như Phong, Hạ Lưu Ly, Tiêu Lạc Hàn, còn có...Tống Tử Tề.
Ngọc Đường Xuân cùng Lý Vân San nhìn nhau khoảng thập phần chung sau, cuối cùng Lý Vân San rốt cục tại hắn sóng nước chẳng xao, bại trận dưới ánh mắt bình tĩnh như thường, đỏ mặt, híp con ngươi nhìn hắn, "Đột nhiên gọi ngươi ra đây thật là mạo muội, nhưng ý của Ngọc bá bá, Vân San không dám vi phạm, cho nên..."
Ngọc Đường Xuân nhìn nữ nhân trước mắt, mày hơi hơi nhăn lên, ngón tay gõ bàn ngừng lại gõ.
Đây là thói quen của hắn, chỉ cần không kiên nhẫn, ngón tay sẽ gõ lại ngừng, gõ lại ngừng.
"Lý tiểu thư không cần xấu hổ, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, tôi bề bộn nhiều việc."
Bởi vì lời nói không chút khách khí của hắn, gương mặt Lý Vân San không nhịn được lúng túng, xấu hổ nhép nhép miệng, rất có kiên nhẫn tiếp tục nói, "Đường Xuân, ngươi có thể gọi ta là Vân San..." Dứt lời, phủ tay lên tay của Ngọc Đường Xuân.
Mắt xuân bồng bềnh xao động, bộ dáng si mê nhìn hắn, đâu giống như kiêu ngạo tự phụ thường ngày, hoàn toàn giống cô nữ sinh nhỏ đang yêu.
Ngọc Đường Xuân không dấu vết tránh sự đụng chạm của cô ta, biểu tình bình tĩnh, không nhìn ra buồn vui, thản nhiên nói, "Lý tiểu thư, nếu không có chuyện gì, xin lỗi tôi không thế phụng bồi!"
Đứng lên, định rời đi.
Nhìn bóng lưng cố gắng đạm mạc của hắn, lòng Lý Vân Sam khó chịu như bị kim đâm, đứng lên đi theo hắn, không để ý hình tượng kêu lên, "Ngọc Đường Xuân, nếu hôm nay, anh cứ đi như vậy, cũng đừng hối hận! Ngọc gia nếu biết chuyện Thiên Lang đảo, anh chờ nhặt xác Bạch Tiểu Hoa đi!"
Bóng lưng đạm mạc bóng lưng chấn động, cứng ngắc xoay người, giọng nói không có cảm xúc lúc này trở lên âm u lạnh lẽo, giống như cuồng phong bạo vũ đột nhiên tới.
Lý Vân San cười lạnh, tao nhã ngồi xuống, bĩu môi với Ngọc Đường Xuân, nói, "Ngồi đi."
Ngọc Đường Xuân hơi nheo mắt, ngón tay gõ lưng ghế dựa, sau đó ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô ta, "Cô là ai?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Lý Vân San giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, ném cà phê trong tay xuống bàn, con ngươi xinh đẹp lóe sáng đầy bướng bỉnh, doạ người, "Tôi là người như thế nào? Khà khà, thật là buồn cười! Ngọc Đường Xuân, anh rời nhà hơn mười năm, quả nhiên là quá tiêu dao, chắc vài năm nữa, anh họ gì cũng chẳng nhớ nữa rồi? Anh nghe rõ cho tôi, tôi là Lý Vân San, là vị hôn thê của anh, là vị hôn thê của Ngọc Đường Xuân, do Ngọc gia công nhận!"
Ngọc Đường Xuân hơi rũ xuống mắt, khuấy cà phê trong tay, thản nhiên nói, "Chẳng lẽ là người lần trước bắt cóc em bé kia hả?"
Ầm - -
Cốc cà phê tinh xảo trong tay bị hung hăng bóp nát, cà phê nóng bỏng vẩy trên tay, nhưng một chút đau đớn cô cũng không cảm nhận được, Lý Vân San như bị sét đánh, không thể tin nổi nhìn Ngọc Đường Xuân, thì thào hỏi, "Lần trước, anh... rõ ràng đã gặp tôi, vậy mà... Không nhớ
rõ một chút chuyện gì sao?" Cho dù hắn không biết bọn họ có hôn ước,cho dù hắn không biết cô, nhưng ít nhất hắn cũng phải nhớ rõ khuôn mặt của cô chứ, rõ ràng gầi gũi như vậy, còn là tình cảm khó có thể quên được, vậy mà...một chút hình dáng của cô, hắn cũng không nhớ hay sao?
Ngọc Đường Xuân liếc cô một cái, nhếch môi, cười nhạt, "Tôi nên nhớ rõ cô sao?"
Lý Vân San ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, "Ngọc Đường Xuân, anh thật ác độc!" Người đàn ông này, cười như gió xuân, mắt trong như nước, nhưng nội tâm của hắn lạnh lẽo vô tình, thật khiến cho người ta thất vọng đau khổ.
Ngọc Đường Xuân cười vô tội, rút khăn tay đưa cho cô, nói, "Nếu đây là lời ca ngợi của cô, tôi xin nhận."
Lý Vân San cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch tay mình.
Nàng lau cực kỳ chậm, cúi đầu nhìn tay mình, vừa đỏ vừa sưng.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Ngọc Đường Xuân cười , "Anh yêu cô gái kia, tôi biết." Nhìn thấy sự khác lạ hiện lên trên khuôn mặt Ngọc Đường Xuân, Lý Vân San ghen tị gần như phát điên, chỉ cần nhắc tới Bạch Tiểu Hoa, vẻ mặt của hắn sẽ thay đổi khác ngay.
"Buông tay đi, anh với cô ấy không có kết quả đâu, có lẽ anh không hiểu rõ, cha của của Tiểu Hoa- Bạch Nguyên Xuyên bị chết, không thoát khỏi quan hệ với Ngọc gia nhà anh đâu, nếu Bạch Tiểu Hoa biết anh là con cả nhà họ Ngọc, anh đoán xem, cô ấy sẽ như thế nào a? Hửm?"
Ngọc Đường Xuân vẫn tươi cười lạnh nhạt như cũ, ngay cả lúc này trước mặt hắn là Thiên Địa băng, sắc mặt hắn cũng không đổi.
"Nhưng anh yên tâm, cha anh cũng không biết chuyện Thiên Lang đảo, tuy nhiên ông ấy cũng hoài nghi bảo đồ ở trên người của Bạch Tiểu Hoa, không dám bứt dây động rừng, dù sao nhìn chằm chằm người Bạch Tiểu Hoa quá nhiều, không nghĩ là sẽ bị ăn sạch sẽ, cuộc sống Ngọc gia cũng không phải quá tốt, che giấu gia đình danh môn thế gia, Ngọc gia cũng
đã đi vào đoạn kết của trào lưa. Là con cả nhà họ Ngọc, anh không quan tâm tới gia tộc của anh sao?" Nếu đã như vậy, chỉ có chuyển ra Ngọc gia,cô không tin Ngọc Đường Xuân có thể vô
tình đến mức không để ý tới sự tồn vong của gia tộc.
Ngọc Đường Xuân sau khi nghe xong, thản nhiên nói, "Nếu mười năm trước, Ngọc Đường Xuân có thể rời khỏi Ngọc gia, mười năm sau cũng không trở về, Ngọc gia sớm đã không còn liên quan gì tới tôi, việc này không cần tới Lý tiểu thư lo lắng, cho nên... Chuyện hôn ước không còn hiệu lực, trừ ta, đàn ông nhà họ Ngọc, Lý tiểu thư mặc sức lựa chọn."
Hai tay Lý Vân San chống cằm, khuôn mặt xinh đẹp từ từ tới gần, đối diện với khuôn mặt của Ngọc Đường Xuân, cười, "Nhưng mà, ta chỉ muốn Ngọc Đường Xuân thôi!"
Từ trước tới nay , Lý Vân San không phải là một người phụ nữ kín đáo, cô nhiệt tình to gan lớn, với đàn ông mà mình muốn, cô sẽ không từ thủ đoạn.
Giơ tay, muốn chạm vào Ngọc Đường Xuân.
Khuôn mặt như ngọc, khí chất như nước, vờn xung quanh hắn là nhàn nhạt quang hoa, khiến cho cô mê muội, để cho cô quyến luyến.
Sắc mặt Ngọc Đường Xuân khẽ biến, không chút khách khí ngăn cảnh tay cô, biểu hiện càng trở lên xa cách, lạnh lùng nói, "Tôi chưa từng đánh phụ nữ, cô đừng ép tôi có ngoại lệ!" Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô dưới, hắn nhếch môi cười nhạt, trong mắt trải dài sự băng lãnh.
Lý Vân San cắn môi, không cam lòng, lạnh lùng nói, "Ngay cả khi Bạch Tiểu Hoa biết anh là con cả nhà họ Ngọc cũng không có chuyện gì sao?"
Ngọc Đường Xuân tao nhã uống một ngụm cà phê, nói không chút để ý, "Đừng nhìn cô gái tôi thương mà suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, ngay cả khi tôi là con cả nhà họ Ngọc, cô ấy cũng sẽ không để ý." Nói cách khác, hắn có tự tin khiến cô ấy không để ý tới thân phận của hắn.
"Như thế... Nếu tôi đem chuyện bản đồ nói cho cha của anh, thì thế nào?" Khi phụ nữ trở lên ghen tị, không phải đáng sợ bình thường đâu, nó có thể khiến một người con gái tốt đẹp, biến thành một ác ma hư hỏng, đánh mất sự trong sáng hồn nhiên như ban đầu.
Ngọc Đường Xuân vẫn như không đổi, thậm chí sau khi nhấm nháp xong, lau sạch khóe miệng, thản nhiên nói, "Ngọc gia sẽ không làm chim đầu đàn! Mà cô, cũng sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài, Lý gia nghĩ muốn ở trên cao vài chục năm nữa, lúc này chính là cơ hội ngàn năm có một. Tôi nghĩ ... Lý gia không ngu ngốc tới mức đi mời một đám Ngạ Lang mãnh hổ tới giành thức ăn của chính mình."
Lý Vân San cảm thấy máu bị tắc ở ngực, thiếu chút nữa khiến cô phát điên.
Mỗi câu của Ngọc Đường Xuân đều nói đúng điểm mấu chốt, rõ ràng là bộ dáng vô hại, sao lại khó quấn tới như vậy, đoán được dễ dàng bước đi của cô, khiến cô không thể nào xuống tay.
"Sau cùng, tôi xin khuyên cô một câu, ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý của cô lên Bạch Tiểu Hoa, nếu không... Tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!" Ngọc Đường Xuân cười như gió xuân, đôi mắt lại như sắc bén như kiếm, nhìn cô, nói từng câu từng chữ, "Tốt nhất, cô lên nhớ kỹ lời tôi nói!"
Môi Lý Vân San đã bị cắn tới chảy máu, đôi mắt to cũng chứa đầy nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Nhưng nhìn Ngọc Đường Xuân, cô đã biết, không nhìn cô khổ sở tới mức nào, có khóc như thế nào khóc, người đàn ông này cũng sẽ không nhìn cô nhiều hơn một lần.
"Đa tạ chiêu đãi, cà phê rất ngon!" Nói xong, Ngọc Đường Xuân không chút lưu luyến xoay người rời đi, để lại cho Lý Vân San bóng lưng lạnh lẽo, đạm mạc.
Lý Vân San nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, vẻ mặt bi ai dần biết mất, khóe miệng gợi lên độ xong vô cùng âm lãnh, đôi mắt hiện lên sự oán độc, lẩm bẩm, "Người đàn ông của Lý Vân San, cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay ta. Ngọc Đường Xuân, anh chỉ có thể là của tôi -- "
◆
Đẩy cửa ra, trong phòng tràn ngập mùi hương hắn quen thuộc.
Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cùng hơi thở ôn nhu, bao vây xung quanh hắn, khiên hắn khó có thể tự thoát ra ngoài.
Cô gái nằm trên giường co lại thành một cục, nho nhỏ, khiến người mến yêu, hận không thể đem cô đau(yêu) đến tận xương.
Đi chân trần thật cẩn thận, ngồi xuống mép giường của cô, mượn bên ánh sáng từ bên ngoài, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô.
Tâm trạng bất an bỗng nhiên vô cùng yên bình.
Bàn tay xoa đôi má thơm mát, hồng hào của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận làn da non mềm bóng loáng, yêu thích không buông tay.
Bạch Tiểu Hoa giống con mèo nhỏ, chủ nhân thủ vuốt ve nàng, cảm thấy đặc biệt thoải mái rên lên một tiếng, làm nũng giống như hất bỏ bàn tay của Ngọc Đường Xuân, nhẹ nhàng lật người, khiến cho chiếc chăn trên vai rơi xuông, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, vô cùng mê người.
Trong mắt Ngọc Đường Xuân dâng lên một tầng màu sắc sâu lắng.
Cô ngủ rất tốt, khóe miệng mà cong lên, giống như rất thích sự đụng chạm của hắn.
Tâm trạng băng lãnh của hắn vì những cử chỉ động tác vô thức của cô, trở nên vô cùng mềm mại.
Liền một lúc, liền như vậy một lúc thôi, hắn muốn cứ như vậy lặng lẽ cùng nàng nán lại một chỗ, cảm nhận sự thoải mái cùng ôn nhu khó có được.
Cô gái ngủ say nhưng lại cứ khăng khăng đối đầu với hắn, không hề phòng bị xoay người, áo ngủ khêu gợi bị vén lên, cặp đùi trăng như tuyết, mượt mà lộ ra trong không khí.
Áo ngủ màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn non mềm của cô, dưới ánh đèn, dường như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti.
Ngọc Đường Xuân nuốt nuốt nước miếng, khó khăn giúp cô phủ chăn.
Bạch Tiểu Hoa lại xoay người, đùi trực tiếp dang tới trước mặt hắn, lộ ra chiếc quần nhỏ khêu gợi cùng cặp mông rất tròn vểnh cao.
Ngọc Đường Xuân một cái khí nhi không đổi quá lai, suýt chút nữa bị cô làm cho nghẹn chết, gương mặt tuấn tú đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm thân hình xinh đẹp của cô, không nỡ dời mắt.
Đúng là hắn không thể, bởi vì cô không biết mới tạo ra hành động lớn mật này, thực ra cô không biết sự tồn tại của bản thân, nên hắn không thể chiếm tiện nghi của cô.
May mà ý chí của hắn rất tốt, thanh tâm quả dục nhiền năm khiến cho sức chống cự của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều.
Giúp cô đắp kín chăn, trong lòng đề phòng báo động, không thể tiếp tục ở lại, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, không nghĩ bình thường cô mặc quần áo mộc mạc, không ngờ bên trong lại chất như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy chấn kinh hãi,thật là.....kích thích!
Ừng ực! Âm thanh nuốt nước bọt vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng, vô cùng rõ ràng.
Đôi má Ngọc Đường Xuân càng hồng hơn, hai tay cũng run rẩy.
Xoay người, muốn rời đi.
Bạch Tiểu Hoa lại thấy nóng nên hất chăn ra, lần này hất quá mạnh,khiến cho cả người Ngọc Đường Xuân run lên, cuối cùng không đi nổi nữa rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...