Trở lại Thiên Long hội, mới phát hiện ở cả tổng bộ, đèn đuốc sáng choang.
Đi vào cũng không thấy bóng dáng Sở Vân Hiên, chỉ có Sở Bồi Lâm với vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Bạch Tiểu Hoa, ánh mắt đó như là nhìn thấy mẹ còn kích động hơn.
"Phu nhân, người đã trở lại, nếu không thì chủ nhân sẽ phá hủy Thiên Long hội mất." Lần đầu tiên Sở Bồi Lâm thấy Sở Vân Hiên phát hỏa lớn như vậy, bọn họ thành nơi để trút giận, toàn bộ phải chịu hành hạ, đến phun máu lên đồng hồ treo tường, mong chờ Bạch Tiểu Hoa quay về.
Ngày hôm nay, trôi qua thật không dễ.
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì ?" Bạch Tiểu Hoa hỏi, đã đoán được Sở Vân Hiên sẽ nổi dóa, nhưng là hiện tại cô chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, một người động kinh như Hạ Lưu ly còn chưa tính, lại còn thêm Sở Vân Hiên ——
Vốn là Sở Bồi Lâm nhìn thấy như Quan Thế Âm Bồ Tát đến cứu khổ cứu nạn, mừng rõ đến phát khóc, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lưu Ly ở bên cạnh Bạch Tiểu Hoa, sắc mặt xám lại, thân thể cứng ngắc, môi run run.
Ban đầu cho là cô ấy về thì như lửa được nước làm dịu đi, không ngờ lại là lửa được đổ thêm dầu.
Một mình Ngọc Đường Xuân cũng đã làm cho gia nhân chủ nổi điên, bây giờ lại thêm một Hạ Lưu Ly, cuộc sống này có để cho người ta sống không đây?
"Chủ nhân vừa mới trở về từ Hội sở y dược thì giống như ăn phải thuốc nổ, gặp người nào thì mắng người đó, thiếu chút nữa thì hủy cả tổng bộ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, nếu không tìm được phu nhân trở về, thì phải lấy cái chết để tạ tội!"
Quả nhiên, đại khái là Sở Vân Hiên biết tin tức từ chỗ Tiểu Xuân, tức giận như vậy có thể là do cô gạt hắn.
"Người ở đâu? Tôi muốn thấy người."
Sở Bồi Lâm cười khổ "Chủ nhân, hiện tại... có thể phu nhân ở chỗ đó."
"Được, tôi biết rồi, ngươi cho mọi người đi nghỉ ngơi đi, nói với bọn họ không có việc gì."
Sở Bồi Lâm nhìn thoáng qua Hạ Lưu Ly, quả thực có chút lo lắng, người này cũng không phải là người lương thiện gì cả!
Hạ Lưu Ly khó chịu hừ lạnh một tiếng, giống như hai năm tám vạn.
Bạch Tiểu Hoa đi lên, lạnh lùng nói "Đàng hoàng một chút đi, ngươi bày ra bộ dạng đại gia này, vậy thì trở về nước cho ta."
"Ngươi..." Hạ Lưu Ly thật muốn đem cô gái này ăn sống nuốt tươi , Sở Bồi Lâm cố nhịn cười, xấu hổ nhỏ giọng nói thầm nói, "Người ngoài đang ở trước mặt, sao không chừa cho người ta một chút mặt mũi chứ!"
Dường như biết Sở Bồi Lâm đang lo lắng điều gì, cho hắn một nụ cười an tâm, thản nhiên nói "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì."
Lúc này Sở Bồi Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt cằm, cung kính lui xuống.
Hắn yên tâm, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Hoa. Yêu nghiệt Sở Vân Hiên này khi tức giận lên cũng không thể nói giỡn, Hạ Lưu Ly này tính tình như bạo long lại khó chịu, nhìn Ngọc Đường Xuân bình tĩnh vô hại cũng không phải là người hiền lành gì.(Ari: Vậy là các bạn biết thêm về tính cách mấy anh rồi nhé )
Nếu như mà cô đụng vào đồng thời, tương đương với Địa cầu đụng sao Hỏa, tiếp đó ở chính giữa có một sao chổi, toàn bộ hệ ngân hà sẽ hỏng mất.(Ari: Đây là chiến tranh giữa dải ngân hà? O_o)
Trước khi chiến tranh bùng nổ, cô cần phải đánh đòn phủ đầu trước, khác với làm việc nghiêm chỉnh, trước tiên cần phải làm cho đấu tranh nội bộ, chém giết lẫn nhau nổi lên.
Vừa vào cửa, quả nhiên nhìn đến Sở Vân Hiên một thân hồng bào nằm ở trên sô pha, đưa lưng về phía cửa, mặt hướng vào trong, cũng thấy không rõ biểu hiện bây giờ của hắn.
Mà Ngọc Xuân Đường ăn mặc hưu nhàn khí chất tựa vào bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ, không có chút sức sống.
"Đây là làm sao, hai ngươi diễn kịch câm hay là chụp ảnh cho tạp chí hả?" Cố gắng kìm nén bầu không khí một chút, Bạch Tiểu Hoa kiên trì mở miệng nói.
Nghe được giọng nói của cô, hai người đàn ông như rối gỗ đồng thời kinh ngạc quay đầu lại ——
"Tiểu Hoa, em không có việc gì thật sự là quá tốt." Ánh mắt Ngọc Đường Xuân ngây ra, trong nháy mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa, cuối cùng lóe sáng lên, bước nhanh về phía cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương ở đâu không.
Hắn hối hận .
Lần đầu tiên Ngọc Đường Xuân hối hận vì quyết định của chính mình, hắn không nên để cô đi một mình, có trời mới biết hắn có bao nhiêu lo lắng, lo lắng đến sắp phát điên .
"Ta không sao, ở trên đường gặp chút việc ngoài ý muốn, quân địch thay đổi thời gian thành ngày mai,nhưng âm kém dương sai , ta cùng Hạ Lưu Ly tìm hiểu đến vị trí bọn họ , cho nên lập tức chạy trở về." Nhắc tới này, Bạch Tiểu Hoa không khỏi có chút hưng phấn.
"Vậy Tiểu Bảo không sao chứ?"
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu "Không có việc gì, dù sao mục tiêu của bọn họ là ta, nếu không xuất hiện trước, bọn họ là sẽ không làm hại con tin ."
Bên này là náo nhiệt tương phùng và chào hỏi.
Bên kia, Sở yêu tinh nhếch môi, tròng mắt lạnh càng ngày càng bén nhọn, phải cách thật xa cũng cảm thấy đau. Cả người bị vây ở trạng thái điên cuồng của Sở yêu tinh, hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Đường Xuân cùng Hạ Lưu Ly đột nhiên xuất hiện .
Cảm nhận được sự lạnh lẽo mãnh liệt, cuối cùng Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ xoay người lại, hướng về phía Sở Vân Hiên mà đi tới, lạnh lùng ngồi bên cạnh hắn.
"Sự việc đại khái thì anh cũng đã biết, vì Tiểu Bảo, hôm nay ngươi đừng động kinh, nếu không ta lập tức rời khỏi Thiên Long hội."
Sở Vân Hiên sắc mặt xanh mét, gần như từ trong kẽ răng cố gắng tìm cách nói vài chữ ——
"Được, ta ngoan!"(Ari: E hèm..đây là ngoan ngoãn..k phải ngoan độc nhé :)) )
Loại đàn ông như Sở Vân Hiên này quá mức cường thế, muốn thuần phục loại đàn ông này, phải so với hắn càng mạnh hơn, trước tiên ngăn chặn khí thế của hắn, mới có thể cưỡi lên đầu của hắn làm mưa làm gió.
Hạ Lưu Ly thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, cười người được kêu là vô sỉ.
Sắc mặt Sở Vân Hiên tối sầm, như muốn ăn thịt người "Ta tưởng là ai chứ, vốn dĩ là tiểu vương tử trong truyện tranh cổ tích lại lén tới đây , thật sự là vất vả cho ngươi ."
Hạ Lưu Ly nghe xong, khóe miệng vừa kéo, tuy cười nhưng không cười nói:"Dù sao so với tên biến thái gay như anh còn tốt hơn, cả ngày một cỗ tao mị Kính nhi, thực hoài nghi ngươi có phải hay không là đàn ông, thực ra nên đi Thái Lan điều tra thân thế của ngươi."
Hai người vừa thấy mặt, đã cùng đánh nhau như gà vậy, ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra, chỉ muốn cắn chết đối phương.
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy có loại cảm giác bất lực.
"Hạ Lưu Ly, nể mặt Tiểu Hoa, ta sẽ không so đo với ngươi, diệt ngươi... Cũng nên phân chia chút chuyện nhỉ." Nhận ra được vẻ mặt Tiểu Hoa không kiên nhẫn, Sở Vân Hiên đỡ lấy cô, nhưng không ngờ nhìn thấy Hạ Lưu Ly, thế nào cũng phải cãi nhau một trận.... Phun chết hắn.
Lời này chạm đến nỗi đau thầm kín của Hạ Lưu Ly, dắt cổ họng "Nếu có khí phách thì đừng dùng chân khí, có tin hay không một quyền ta đánh thì cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!"
"Ngu ngốc!" Sở Vân Hiên cười lạnh.
"Hai hàng!" Hạ Lưu Ly đánh lại.(Cái này không biết edit sao @@...bạn nào edit giúp cái : 二货)
Mắt thấy hai người lại đánh nhau, Bạch Tiểu Hoa vội vàng đem hai tiểu động vật này tách ra.
Ngọc Đường Xuân lạnh nhạt bưng trà nóng lên, nhìn một màn náo nhiệt trước mắt, nước mắt hàm xuân, dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Hoa, gợi lên một chút hớn hở.
Thật sự thì ba người đàn ông này mỗi người đều đùa giỡn, tuyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...