Lưu Chấn Vĩ và Thiết Ưng đến Lý gia trị thương không có kết quả, nhưng ngược lại đến hội sở y dược mới của Thiên Long hội thì lại hết, tin tức này nhanh chóng truyền khắp thành phố A.
Ở thành phố A phần lớn là các đại gia tộc, muốn giấu họ là việc không có khả năng, hơn nữa căn bản Bạch Tiểu Hoa cũng không muốn giấu.
Danh tiếng càng lớn càng dễ kiếm tiền! Đây chính là đạo lí.
Nhưng mà, tuy rằng mọi người đều biết bọn họ đi trị thương nhưng không biết vì sao mà bị thương, chỉ biết là rất nghiêm trọng. May mắn lúc Lưu Chấn Vĩ và Thiết Ưng thương thế đều tốt thì tin tức mới truyền ra, cũng là do Sở Vân Hiên cố ý tung tin ra.
Kinh mạch của Lưu Chấn Vĩ đã được chữa trị tốt nên hắn cũng không lo lắng người khác biết được hắn từng bị đứt kinh mạch, mất hết tu vi.
Mà Thiết Ưng, sớm đã bị Bạch Tiểu Hoa đưa vào thiên Long hội, dĩ nhiên phụ thuộc vào Thiên Long hội, càng không có ý kiến gì. Ngược lại sau lần toàn thân bị phế kia, khiến cho hắn gặp phúc trong họa, không những thương thế được trị khỏi mà tu vi còn tăng lên. Vốn thực lực đang ở Huyền giai sơ kì, lại nhảy lên trung kì ngon ơ, mặc dù cách hậu kì một khoảng xa nhưng hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Vậy nên hắn đối với Bạch Tiểu Hoa là ngàn ân vạn tạ, quyết tâm làm thủ hạ của cô. Xã hội này, người có sức mạnh mới có tư cách nói chuyện, Thiết Ưng tuy là quê mùa nhưng đối với thực lực là vô cùng cố chấp và cuồng nhiệt, chỉ mong muốn có thể nâng cao lên một bước nữa, vì vậy hắn hoàn toàn trông cậy vào Bạch Tiểu Hoa.
Cô gái này khiến hắn có cảm giác rất kì lạ.
Kế hoạch của Bạch Tiểu Hoa không có tiến hành. Có cái gọi là “người sợ nổi danh, heo sợ mập”, người xưa nói quả nhiên là luôn đúng.
Bạch Hổ bang theo đuôi Triệu gia, vậy Kim Ưng sẽ giúp Lưu gia.
Mà danh tiếng của Bạch Tiểu Hoa trong một đêm tăng vọt, nổi tiếng toàn thành phố A, trở thành người trẻ tuổi nổi bật nhất, đánh bại người ngồi vị trí thứ nhất, an ổn ngồi lên chiếc ghế đầu của bảng phong vân .
Ngắn ngủi trong vòng một tháng, hội sở y dược của Thiên Long hội vừa có được danh tiếng vừa kiếm được nhiều tiền.
Vì thế, Lý gia ngồi không yên.
Mỗi ngày đều nhìn thấy phòng bệnh trống trơn, Lý lão gia Lý Kim Thành sắc mặt xanh mét ngồi trong phòng họp, phía dưới ngồi theo thứ tự, con lớn nhất là Lý Minh, thứ hai là Lý Uyên, còn lại đều là các cháu trai cháu gái. Không chỉ có Lý lão gia sắc mặt khó coi mà tất cả mọi người trong phòng sắc mặt cũng như thế.
“Các người nói đi, sự việc này giải quyết như thế nào?” Lý Kim Thành nhìn đám con cháu ngồi ở đó, thản nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt sắc bén quét về phía bọn họ.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rốt cục con cả Lý Minh trong ánh mắt chờ đợi của mọi người cũng đứng lên.
“Ba, con thấy lần này Thiên Long hội cố ý cùng chúng ta đối nghịch, hơn nữa trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lý Kim Thành gật gật đầu, “Tiếp tục nói.”
Lý Minh thấy ba vẫn chưa phản đối ý kiến của mình thì lớn mật nói tiếp, “Mọi người đều biết, sau lưng Lý gia chúng ta có Cổ võ thế gia làm hậu thuẫn, những năm gần đây, nguyên tắc của Lý gia là không đắc tội với ai, vẫn duy trì thế trung lập, duy trì sự cân bằng giữa các gia tộc, nhờ vậy mà chúng ta mới có thể đứng vững hơn mười năm nay.”
Lý Kim Thành nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi, “Ý của con là Sở Vân Hiên muốn phá vỡ thế cân bằng này?”
Lý Minh gật đầu, khẳng định nói, “Thiên Long hội hiện nay tuyệt đối là một con quái vật xưng bá một phương, nhưng những năm gần đây lại quá mức yên lặng. Hiện tại không biết vì sao lại mời đến một pho tượng đại thần trấn giữ, mục đích này đã phi thường sáng tỏ. Thứ nhất là nhắm vào chúng ta. Thứ hai là vì tiền. Còn thứ ba… chính là phá vỡ chế ước hòa bình giữa các gia tộc, muốn cho cục diện rối loạn, có thể ngồi đó mà ngư ông đắc lợi, đem lợi ích và quyền lực nắm trong tay.”
Không thể không nói, Lý Minh này cũng là một nhân vật lợi hại, chỉ có một chút việc trước mắt thôi mà đã phân tích ra được nhiều vấn đề như thế.
Nhưng người muốn phá vỡ thế cân bằng, đảo loạn cục diện hiện nay không phải là Sở Vân Hiên.
Lời nói của Lý Minh khiến cho Lý Kim Thành híp mắt lại.
“Thiên Long hội đến bây giờ vẫn không có hành động gì, cho dù là thế lực sau lưng chúng ta cũng sẽ không lựa chọn lúc này.”
“Ba, một Thiên Long hội mà thôi, vì sao phải che dấu các thế gia…” Lý Uyên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Kim Thành hung hăng trừng mắt, lập tức ngậm miệng lại.
“Ngươi thì biết cái gì, ngậm cái miệng chim của ngươi lại.”
Lý Uyên nhăn mặt nghĩ thầm, nếu hắn là miệng chim vậy lão gia ngài không là miệng chim?
“Thiên Long hội không có hành động gì, Lý gia chúng ta cũng không thể làm chim đầu đàn, đừng tưởng rắng sau lưng chúng ta có Cổ võ thế gia thì giỏi lắm, đừng quên, Cổ võ thế gia còn là một môn phái Thượng cổ!” Lý Kim Thành lớn tiếng quát, nói cho con cháu phía dưới nghe.
Lý Minh nghe vậy, gian xảo cười, thản nhiên nói, “Ba, nếu không động được vào Sở Vân Hiên, vậy còn Hoa thần y kia, động vào cô ta thì không có vần đề gì chứ?”
“Nhưng… nghe nói Sở Vân Hiên che chở cô ta như bảo bối, vạn nhất…” Lý Kim Thành có chút do dự nhưng cũng có chút động tâm, dù sao tiền tài ai mà không thích.
“Ba cứ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận xử lý chuyện này, không để cho Sở Vân Hiên phát hiện. Nghe nói cô gái kia không có chút tu vi nào, chỉ là một người bình thường, con sẽ làm cho cô ta biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.”
◆
Mà Bạch Tiểu Hoa lúc này lại chưa phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần, vẫn bận rộn như trước.
“Cầm lấy cái này!” Cô cầm thẻ tín dụng trong tay ném cho Ngọc Đường Xuân.
Động tác của Ngọc Đường Xuân tiêu sái, dễ dàng tiếp lấy thẻ tín dụng, con mắt mỉm cười, “Đây là tiền lương của tôi sao?”
Bạch Tiểu Hoa tiếp tục công việc, đó là mài bột thuốc, cô không ngẩng đầu lên, “Đừng tưởng bở, đây là nhờ anh mang tới viện mồ côi.”
Ngọc Đường Xuân khẽ đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Hoa, cùng mài thuốc với cô, Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “Không phải là anh rất khinh thường làm những việc này sao?”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Đường Xuân nhìn cô, biểu tình bình thản không gợn sóng như muốn nói, việc nhỏ nhặt này mà cũng hỏi tôi, đầu óc đúng là bị lừa đá!
Bạch Tiểu Hoa cảm thấy tức giận, cô ghét nhất là bị Ngọc Đường Xuân lạnh nhạt nhìn như vậy, tựa như cánh rừng rậm âm u, dù bên ngoài mặt trời có chiếu sáng cỡ nào, cũng vĩnh viễn không tới được sâu bên trong.
Âm u ẩm ướt, yên lặng không gợn sóng.
Cô từ đầu tới cuối không hiểu anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Chẳng qua là lúc này nhìn em rất đáng yêu, khiến cho người ta yêu thích.” Cho nên anh mới nhịn không được, chạy tới giúp cô, nói là tới giúp cô chẳng bằng nói là anh muốn tới gần cô một chút mà thôi. Bởi vì trên người cô, anh cảm thấy như thiếu một cái gì đó.
Một câu nói vô tâm, anh nói rất tự nhiên, một bộ dạng vân đạm phong khinh.
Nhưng nó lại khiến cho lòng Bạch Tiểu Hoa run lên, cảm thấy lỗ tai tê rần, bột thuốc trong tay cũng rớt xuống đất một ít.
“Anh vẫn là đừng làm, ngồi ở một bên nhìn thôi.” Cô cứ cảm thấy anh càng giúp, tay chân cô lại càng luống cuống hơn.
Ngọc Đường Xuân nghe xong cũng không nói gì, cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Hoa thì hiểu rõ mọi việc nên lui ra, nhàn nhã ngồi tựa vào ghế sô pha.
Cửa sổ đối diện với ánh mặt trời, ánh nắng buổi sáng cũng rất thoải mái.
Ngọc Đường Xuân híp mắt lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bận rộn dưới ánh mặt trời, khóe miệng tự nhiên vẽ lên một độ cong đẹp mắt.
Trong hiệu thuốc không có nhiều tiếng ồn, chỉ nghe thấy tiếng đảo thuốc sàn sạt và tiếng hít thở.
Không lâu sau đó, giọng nói của Sở Bồi Lâm và tiếng đập cửa vang lên.
“Phu nhân, có ‘khách quý’ đến.”
Lúc trước Bạch Tiểu Hoa đã nói, khách quý này kỳ thật cũng chính là bệnh nhân, chẳng qua là bệnh nhân cũ mà thôi, nên gọi là khách quý.
Con ngươi Bạch Tiểu Hoa chợt lóe, người cũng đã tới cửa, cười nói, “Tôi biết rồi, sẽ ra ngay.”
Làm thịt dê béo, cô rất am hiểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...