Một Cộng Một Bằng Bốn

“Đó là một kiểm nghiệm.”

“Kiểm nghiệm? Đối với ai?”

“Anh, và em. Chúng ta.”

Ẩn ý trong giọng nói của anh, làm ửng đỏ trên mặt cô càng đậm hơn.

“Có ý gì?”

“Nếu anh nói cách em xử lý hoa và tấm thiệp hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, em có tin không?”

Cô không đáp lại, anh liền nói tiếp: “Em không chỉ tức giận, mà còn rất tức giận. Em cho rằng anh xem em như những oanh oanh yến yến kia, nghĩ rằng tặng em một phòng hoa thì sẽ có thể làm cảm động ý chí sắt đá của em.” Đều đúng cả. Cô cắn cắn môi, không nói một tiếng.

“Không cần dùng im lặng để ngầm thừa nhận như vậy, anh mới bắt đầu cho rằng em không giống những người khác đấy.”

“Đối với ý nghĩ của anh, tôi không có hứng thú.”

“Em cũng không phải kiểu phụ nữ dùng tâm cơ(lòng mưu tính), nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Lạc tiên sinh, anh không hề hiểu tôi như anhtưởng tượng vậy đâu.”

“Diệc Phương, anh đang cố gắng cải thiện.”

“Không cần uổng phí tâm cơ.”

“Diệc Phương, cái anh dùng với em là tâm, không phải tâm cơ. Lại đây một chút.” Anh nhìn cô vẫy vẫy tay.

Trong mắt cô dâng lên cảnh giác. “Làm gì?”

“Lại đây đi, anh muốn nói với em một bí mật.”

Anh ta đang âm mưu gì vậy? Diệc Phương hoài nghi, không nhúc nhích.

“Thính lực của tôi rất tốt, nơi này cũng không có ai khác, anh có gì cứ việc nói.”

Kình Thiên nhìn cô chăm chú hồi lâu.

“Em xác định?” Anh hỏi rất nhẹ nhàng, môi đồng thời hất hất ra phía cửa.

Trừ phi vì thuận theo yêu cầu của bệnh nhân, còn không thì cửa phòng bệnh luôn mở ra, mà ngoài cửa cũng không thấy có người.

Diệc Phương đi tới cửa ló đầu ra bên ngoài nhìn.

Ngoài hành lang, ở bên cạnh cửa, có một đám người đang nghe lén.

Thấy Diệc Phương, bọn họ ngượng ngùng cười rồi lập tức giải tán.

Diệc Phương xấu hổ đến không biết phải nói gì.

Kình Thiên lại mặt mày hớn hở đắc ý cười.

“Nếu anh không còn chuyện gì khác, giờ khám bệnh của chúng tôi sắp đến rồi.” Cô ra lệnh đuổi khách.

“Cùng xuống lầu được chứ?”

Diệc Phương do dự.

“Anh sẽ không gây trở ngại công việc của em đâu.” Anh cam đoan.

“Vừa rồi……”

“Vừa rồi anh cũng được xem là đã giúp chút việc đúng không?”

Không phải xem là, mà anh ta quả thật đã giúp được một việc lớn.

“Người lời lẽ đáng sợ.” Cô nói.

“Diệc Phương, anh chỉ là muốn đáp thang máy xuống lầu cùng em thôi.”

“Anh không phải người bình thường.”

“Anh có nhiều mắt hơn, hay là thiếu mất mũi? Hoặc là bộ dạng quái dị?”

“Nếu như vậy thì dễ xử lý rồi.” Cô lẩm bẩm.

Kình Thiên mỉm cười. “Anh nghĩ, bây giờ em mới tránh để bị nghi ngờ e rằng hơi trễ rồi. Đúng không?”

Cô nhìn anh. “Đó là mục đích anh biến phòng khám bệnh của tôi thành cửa hàng bán hoa? Để mọi người đều tin rằng quan hệ giữa anh và tôi không phải là hời hợt?”

“Vế trước, anh vừa mới giải thích rõ rồi. Còn vế sau, chúng ta vốn đã là quan hệ mật thiết. Em có thể không thừa nhận sao?”

“Vì sao tôi không thể chứ?” Cô trả lời rất nhẹ nhàng, giọng nói vừa lạnh nhạt lại vừa rành mạch. “Vả lại chuyện này chúng ta đã từng bàn qua, tôi không muốn bàn lại nữa.”

Cô xoay người bước đi.

Kình Thiên theo sát bên cạnh cô.

“Em đã từng nói lên cảm nhận của em,” Anh nói, “Nhưng em lại không hề cho anh cơ hội nói của anh…… ” Cô đang đi về phía thang máy đột nhiên chuyển hướng đi sang một đầu khác.

“Anh muốn nói? Được thôi, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.”

Bốn phía đều có tai mắt tò mò rất nhiều, Diệc Phương cho rằng anh cố ý chọn lúc này và tại đây, để khiến cô không có đường lui.

Cô cũng không phải dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Vào văn phòng, Diệc Phương đóng cửa lại, khoanh hai tay trước ngực đối mặt với anh.

“Anh muốn nói gì? Nói đi.”


“Anh chưa bao giờ tặng hoa cho oanh oanh yến yến.”

Diệc Phương nhất thời có chút không hiểu ý. “Cái gì?”

“Ngoại trừ nguyên nhân bắt buộc để qua lại làm ăn, hoặc công ty, cửa hàng của bạn bè khai trương, thì anh chưa từng tặng hoa cho người nào. Vả lại những dịp ấy, công việc tặng hoa đều là của thư ký anh.”

Diệc Phương cắn cắn môi dưới. “Anh không cần phải giải thích với tôi.”

“Cần.” Anh đến gần cô. “Còn nữa, anh hy vọng em đừng có bộ dáng như anh là kẻ địch này nữa.” Anh kéo hai tay cô đang khoanh trước ngực ra.

Diệc Phương nhất thời cảm thấy giống như mất đi tấm chắn hộ thân, có chút hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Tôi cũng không sợ gì anh.”

“Rất tốt, em không có lý do gì để sợ anh cả. Anh hy vọng em vĩnh viễn cũng không cảm thấy cần thiết phải giữ khoảng cách an toàn với anh.”

“Việc này, lại là cần thiết.” Cô không cần nghĩ ngợi nói.

Anh mỉm cười. “À, Diệc Phương.”

Cô nâng tay lên, lại buông xuống, hai tay bỗng nhiên không biết để chỗ nào.

Anh nhìn cô. “ Diệc Phương, ở trước anh em khẩn trương vậy sao?”

Không phải khẩn trương, mà vì anh ta vô cùng dịu dàng cùng với cách anh ta gọi cô, luôn làm cô bối rối. Cô đương nhiên sẽ không nói điều này với anh ta.

Kết quả câu trả lời của cô càng tệ hơn.

“Tôi không quen ở một mình một phòng với đàn ông mà thôi.” Cô nói.

Anh lộ ra nụ cười mê người đến cực điểm. “Nghe được câu nói này, anh cảm thấy vui sướng nói không nên lời.”

Còn cô thì lại buồn rầu muốn chết.

“Anh có chỗ nào không ổn à?”

“Cám ơn em.”

Diệc Phương hoang mang nhìn anh. “Tự nhiên lại cám ơn cái gì?”

“Em đối với người khác cũng không hung dữ như với anh, chứng tỏ em đối với anh thật đặc biệt, anh thật sự xúc động, hẳn là nên cám ơn em.”

“Anh không phải miệng lưỡi dẻo quẹo, mà là siêu cấp mặt dày.”

Kình Thiên suy nghĩ một chút.

“Anh cũng thấy cái thứ hai hay hơn.”

Trời ạ, người này!

“Theo tôi thấy, cả hai cái anh đều có.”

“Thì ra em đánh giá anh cao như vậy!” Anh lộ ra bộ dáng cực kỳ vui mừng. “Như vậy, ngày mai có thể cùng nhau dùng bữa trưa không?”

Tuy rằng anh gần như sắp làm cô rung động, nhưng Diệc Phương lắc đầu. “Không thể.”

“Được rồi, quên đi vậy.”

“Quên đi?” Cô buột miệng thốt ra.

“Anh nên miễn cưỡng em sao?” Mắt Kình Thiên tràn đầy ý cười.

Diệc Phương xấu hổ đến hai gò má hiện đầy mây đỏ. “Anh đến chỉ là để mời tôi dùng bữa trưa ngày mai?”

“Trên thực tế anh muốn cùng em chung sống cả đời, nhưng anh lại sợ nóng vội sẽ làm em sợ, vì thế muốn lấy việc dùng bữa trưa để khởi đầu. Nếu em bằng lòng, thì bữa tối luôn cũng được. Bữa sáng nữa thì lại càng tốt.”

“Đây là lời thoại trước giờ của anh sao?”

“Anh hẳn nên tức giận. Anh rất muốn tức giận. Nhưng mà em vốn có hiểu lầm với anh, bởi vậy lần này anh tha thứ chuyện em sỉ nhục anh, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Diệc Phương hơi mím môi. “Tôi có hiểu lầm gì với anh?”

“Em muốn anh giải thích cái nào trước?”

Diệc Phương nhìn đồng hồ. “Giờ khám bệnh của tôi đã đến.”

Kình Thiên thở dài. “Được rồi, lần sau nếu muốn tìm em, anh sẽ hẹn trước.”

“Anh có thể đừng phiền tôi nữa hay không?”

“Em có thể đừng ngăn không cho người ta tới gần như vậy nữa hay không?”

“Anh luôn luôn có được những gì anh muốn không phải sao?”

“Phải nói thế này, anh luôn luôn nỗ lực để có được những thứ anh muốn, tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc.”

Hai người bốn mắt đấu nhau, sức lực ngang nhau.

“Xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi không thể để bệnh nhân chờ mình.” Cuối cùng, Diệc Phương lên tiếng trước, sau đó nhanh chóng mở cửa.

“Anh sẵn lòng chờ em, Diệc Phương.”

Cô cảm thấy cô nghe được âm thanh hỗn độn gì đó, hóa ra là tiếng đập của tim cô.

Lời của anh gần giống như thề thốt, làm chân cô không thể cử động, kiên quyết của cô đang từng chút một yếu dần.

“Mong anh đừng như vậy nữa.” Đưa lưng về phía anh, cô nói nhỏ.

“Anh không phải cái loại công tử bột như em nghĩ, Diệc Phương.”

“Đó là chuyện của tôi.”


“Từ giờ trở đi, Diệc Phương, toàn bộ chuyện của anh đều có liên quan đến em, chuyện của em, cũng liên quan đến anh. Hiểu không?” Anh vẫn dịu dàng, dịu dàng mà chuyên chế.

“Lạc tiên sinh……”Cô muốn phản bác.

“Còn nữa, em không cảm thấy gọi vị hôn phu của mình là “Lạc tiên sinh” không hợp cho lắm sao?”

“Anh…… Tôi không thừa nhận hôn ước của chúng ta có hiệu lực.”

“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh thì khá tôn trọng mẹ vợ tương lai đã qua đời, cùng với người mẹ vẫn còn sống của anh.Dù sao, đây là ước định cùng hứa hẹn của họ.”

Nhắc tới người mẹ qua đời vì bệnh nặng từ khi cô còn nhỏ, trong lòng Diệc Phương dâng lên buồn bã.

“Hiện giờ anh mới nghĩ đến phải tôn trọng họ, không sợ đã quá muộn sao?” Cô cố gắng kiềm chế, những vẫn có chút nghẹn ngào như cũ.

Lạc Kình Thiên im lặng một lúc lâu.

“Cho anh cơ hội, Diệc Phương, cho chúng ta một ít thời gian.”

“Không……”

“Không được nói không, cũng không được nói muộn. Chúng ta vẫn chưa già tới bảy mươi tám mươi, đúng không?”

Khi cô im lặng không nói, Kình Thiên liền dấy lên hy vọng vô hạn.

Sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Tôi phải làm việc rồi.”

“Chờ một chút, Diệc Phương.” Anh mềm mại gọi, “Tối nay anh có thể gặp em không?”

“Không thể.” Cô lập tức cự tuyệt, lại cảm thấy giọng điệu quá kịch liệt, liền bổ sung: “Đêm nay có thể tôi phải tăng ca.”

“Anh chờ em tan tầm.”

“Không nên.” Diệc Phương thở dài một hơi, “Đừng gấp gáp theo sát người khác như vậy,tôi cần suy nghĩ một chút.”

“Được, mấy tiếng?”

Cô trừng mắt nhìn anh.

“Xin lỗi, anh sửa lại. Mấy phút?”

“Xin mời anh chuyển đến một địa cầu chỉ sử dụng đồng hồ đi.” Cô trả lời.

Trên hành lang, cô còn quay đầu nói: “Đừng đến bệnh viện tìm tôi, cũng đừng gây ra bất cứ rối loạn nào như tặng hoa nữa.”

“Nếu anh đều làm được, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh chứ?”

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Sau đó cô chạy nhanh vào thang máy.

Thoáng chốc, Kình Thiên cảm thấy nhảy nhót thỏa mãn.

Khi tiếng chuông cửa đánh thức Diệc Phương, cô mới phát hiện mình đã nằm nghiêng trên sofa ngủ, ngủ đến nỗi cổ vừa đau vừa nhức.

“Ai vậy?” Kem mang đôi mắt lim dim buồn ngủ từ phòng đi ra. “Ơ, Diệc Phương, sao cậu không ra mở cửa?”

Thật ra Diệc Phương đã chuẩn bị đứng lên, nhưng thấy cô ấy, lại ngồi trở lại.

“Cậu làm gì mà giờ này còn ngủ vậy?” Diệc Phương hỏi.

“Tối qua mình trực đêm.”Kem ngã xuống sofa đối diện cô.

“Ủa, mình tưởng cậu định mở cửa chứ.”

“Cái gì? Mình lại tưởng cậu định đi.”

Chuông cửa lại vang lên hai tiếng.

Diệc Phương buộc lòng phải đẩy người mình dậy.

“Đến ngay, đến ngay.” Trân Nghi cùng phòng với Kem cũng dụi đôi mắt mở không lên lắc lư đi vào phòng khách. “Ơ, các cậu đều ở đây sao.” Cô ấy ngả sang Kem ở bên cạnh một cái, cũng ngã người vào sofa.

“Ôi, thật là.” Diệc Phương lẩm bẩm.

Cô đang định đứng dậy lần nữa thì Thi Công cũng từ trong phòng mang mắt buồn ngủ mông lung đi ra.

“Nhiều người như vậy, sao không ai ra mở cửa thế, ồn chết đi được.” Anh ta phàn nàn.

Diệc Phương nghĩ rằng anh ta sẽ đi mở cửa, lại ngồi trở lại.

Thật không ngờ anh ta quay người, vòng đi vào phòng bếp.

Chuông cửa lại ấn hai tiếng lần nữa.

Diệc Phương đảo đảo mắt, đứng lên.

Kem cũng đứng lên, vừa hô: “Đừng ấn nữa! Là ai vậy?”

“Ai làm ơn đi mở cửa một cái được không?” Giọng nói khàn khàn gần như gào thét phát ra từ phòng ngủ của Diệc Phương.

“Ơ, ai ở trong phòng mình vậy?” Diệc Phương khó hiểu thì thào, đi vào phòng ngủ.

Sẽ không phải là con ma Phương Diệc Ngôn kia chứ?

Hắn quả nhiên ở trong này, nhưng trên giường cô còn có một người đàn ông khác nửa thân trần, chỉ mặc vẻn vẹn một cái quần lót. Diệc Phương giở gối đầu lên, lộ ra Tổ Minh đang nằm úp sấp thống khổ rên rỉ.


“Tổ Minh! Anh làm gì trên giường tôi vậy?” Diệc Phương lớn tiếng hỏi.

“Tôi còn tưởng tên Lạc Kình Thiên kia chứ.” Phương Diệc Ngôn nói.

“Anh im miệng! Anh làm gì ở trong này vậy?” Diệc Phương cũng chất vấn hắn tương tự.

“Ôi, làm ơn nhỏ tiếng chút được không?” Tổ Minh lật người lại, hai tay ôm đầu. “Đầu của tôi sắp nổ tung rồi.”

“Đáng đời.” Diệc Phương khịt khịt mũi, kêu to: “Ngưu Tổ Minh, anh uống rượu!” Cô cầm gối đầu trên tay đánh anh ta. “Uống đến mùi hôi ngút trời còn dám lên giường tôi ngủ. Dậy ngay!”

“A, a, trời ạ, cứu tôi với. Đầu tôi đau chết mất.” Tổ Minh dậy không nổi, lẩm bẩm.

Khi Kình Thiên đến cạnh cửa, cái anh nhìn thấy chính là quang cảnh này.

Một người đàn ông nửa thân trần cuộn người nằm trên giường, Diệc Phương thì thở hổn hển muốn kéo hắn ta dậy.

Phương Diệc Ngôn cũng ở đây, khoanh hai tay lại xem náo nhiệt.

Kem không nhìn thấy con ma Phương Diệc Ngôn kia, cô ấy chớp chớp mắt nhìn về phía giường bên kia.

“Wow, làm gì vậy? Diệc Phương, người này nói muốn tìm cậu đấy.”

Diệc Phương quay đầu, cùng ánh mắt Kình Thiên đối nhau.

“Xin lỗi.” Anh nói, “Hình như anh tới không đúng lúc.”

Diệc Phương không nói lời nào, bởi vì không biết nên nói cái gì.

Trên giường cô có một người đàn ông gần như trần trụi, lại uống đến mùi rượu ngút trời, cô có thể nói gì?

Kình Thiên liền nhìn cô gật đầu một cái.

“Em muốn anh rời khỏi trước không?” Anh hỏi, giọng điệu rất ôn hòa, lại không giấu được một chút cứng ngắc.

Diệc Phương hiểu hàm ý trong câu hỏi của anh.

Có lẽ đây là yếu tố quyết định bọn họ có thể gặp lại nữa hay không.

“Tôi có mời anh tới sao?” Cô lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Kình Thiên khẽ thay đổi.

“Quấy rầy rồi.” Trước khi đi, anh vẫn cực kỳ có phong độ gật đầu.

Ở trong này, Tổ Minh ngã ngồi xuống.

“Anh ta là ai vậy? Hình như đã từng gặp ở đâu đó.” Anh ta thì thào.

“Việc này cô không công bằng rồi.” Phương Diệc Ngôn nói.

“Anh im miệng!” Diệc Phương tức giận.

“Được thôi.” Tổ Minh nói thầm. “Nhưng cũng không phải tôi cố ý. Lúc tôi về, cô đang ngủ ở phòng khách, tôi đành vào đây ngủ thôi. Cô ngủ ở chỗ của tôi trước mà.”

Diệc Phương giậm chân một cái.

“Anh đừng đi ra dọa người đấy.” Cảnh cáo Phương Diệc Ngôn, cô xoay người đi ra ngoài.

Tổ Minh nhìn lại mình, thì thào tự nói: “Trông mình rất dọa người sao?” Anh ta cong cong cánh tay, rất là hài lòng với ba múi cơ bắp của mình. “Mình cảm thấy rất không tồi mà.” Sau đó lại ôm đầu rên rỉ.

Phương Diệc Ngôn lắc đầu. “Không, cô ấy không có khả năng là mình. Mình không ngu ngốc và kém khéo léo như vậy, bạn cùng phòng trước kia của mình ở Anh quốc cũng không giống như bạn cùng phòng của cô ấy……” Hắn không cho là đúng phất tay, “Đần độn.”

Tổ Minh bỗng nhiên đảo mắt nhìn bốn phía. “Ai vừa nói chuyện?”

Phương Diệc Ngôn lập tức áp sát đến trước mặt anh ta. “Tôi. Anh nhìn thấy tôi không?”

Tổ Minh lắc đầu. “Mình say thật rồi.” Đầu vừa lắc một cái, anh ta lập tức lên tiếng rên rỉ.

Phương Diệc Ngôn cũng lắc đầu.

“Mình phải đi tìm hiểu rõ lần nữa.” Trước khi biến mất, hắn đã thì thào.

Trong phòng khách, đầu Diệc Phương cũng bắt đầu đau.

“Anh ta là ai vậy, Diệc Phương? Cậu làm gì mà hung dữ với anh ta thế?” Kem hỏi.

“Đúng rồi, anh ta là ai vậy?” Trân Nghi hứng thú tràn trề.

“Ai là ai?” Thi Công từ phòng bếp đi lên phòng khách.

“Đừng hỏi nữa được không?” Diệc Phương thở dài.

Kem tóm tắt lại sự việc nhỏ vừa rồi.

“Anh ta đã đến bệnh viện tìm Diệc Phương.” Cô ấy bổ sung, “Có điều hôm đó anh ta bị thương.”

“Bệnh nhân tìm cô ấy mà còn tìm đến tận chỗ ở luôn à?” Thi Công líu lưỡi.

“Oa, Diệc Phương thật đỏ!” Trân Nghi hô.

Diệc Phương lại thở dài một tiếng, đành phải nói với bọn họ, “Anh ta chính là người mà ba mình muốn mình về gặp mặt.”

Bọn họ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu cũng thật biết nói giảm!” Kem hét lớn.

“Mình nhớ ra rồi!” Trân Nghi vỗ tay một cái. “Anh ta không phải Lạc Kình Thiên sao?”

“Lạc Kình Thiên!” Thi Công kinh ngạc hỏi. “Người cô không muốn lấy chính là anh ta?”

“Đúng vậy chứ?” Kem bừng tỉnh đại ngộ. “Thảo nào mình cảm thấy như đã từng quen biết anh ta, còn tưởng rằng mình và anh ta có duyên phận từ kiếp trước gì nữa.” Cô ấy vô cùng tiếc nuối thở dài.

“Anh ta đi rồi à?” Thi Công nhìn xung quanh.

“Bị Diệc Phương đuổi đi rồi.” Trân Nghi nói.

“Mình nào có đuổi anh ta?” Diệc Phương không thừa nhận.

“Bây giờ mình đã hiểu vì sao cậu không chịu lấy anh ta rồi.” Kem nói.

“Vì sao?” Trân Nghi hỏi.

“Ài, anh ta là công tử ăn chơi, mọi người đều biết.”

“Mình cảm thấy anh ta không giống.” Tay Trân Nghi chống má, nhìn xa xăm. “Anh ta thoạt nhìn chững chạc, chín chắn, phong độ có thừa, diện mạo bất phàm, anh tuấn phóng khoáng……”


“Đã đủ chưa?” Kem trợn mắt liếc cô ấy một cái. “Có điều, Diệc Phương, Cá Hấp hiếm khi nói được vài lời minh mẫn, rõ ràng như vậy.”

“Chậc, sao các cô không nghe suy nghĩ của Diệc Phương một chút nhỉ?” Thi Công nói, “Diệc Phương, cái gọi là scandal mà báo hay tạp chí đăng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.”

“Đúng rồi!” Trân Nghi gật mạnh đầu, “Dao ngôn chỉ vu trí giả*.”

*Dao ngôn chỉ vu trí giả: lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh.

“Oa, Cá Hấp hôm nay tỉnh táo thế!” Kem khen.

“Sao các cậu đều ở nhà hết vậy?” Diệc Phương cố ý thay đổi đề tài.

Thi Công nghe vậy nhảy dựng lên. “Trời ơi, tôi bị muộn rồi.”

“Mình trực ca đêm.” Trân Nghi nói.

“Diệc Phương, cậu có muốn giải thích với anh ta một chút hay không?” Kem hỏi.

“Diệc Phương không biết ca đêm là gì sao?” Trân Nghi hỏi.

“Trân Nghi!” Kem quát.

“Mình đi ngủ.” Trân Nghi lẩm bẩm đứng lên trở về phòng.

“Tôi đi đây!” Thi Công thay quần áo xong chạy ra hét, rồi lao một mạch ra cửa.

“Các người cứ phải hét lên thế à?” Tổ Minh lắc lư đi vào phòng khách.

“Đáng ghét, đi mặc quần áo vào ngay, đồ cuồng tình dục!” Kem rống anh ta.

Diệc Phương thở dài. “Trời ạ, trước đây mình cũng không biết là khi chúng ta đều có mặt lại náo nhiệt như vậy đấy.”

“Bởi vì chúng ta rất ít có mặt đầy đủ cùng lúc mà.” Kem mỉm cười. “Nói thật, xin lỗi nha.”

“Cậu xin lỗi gì chứ?”

“Vừa rồi mình không biết Tổ Minh ở trên giường cậu, hơn nữa còn thế kia, nếu không mình đã bảo anh ta chờ cậu ngoài phòng khách rồi. Có điều anh ta vừa nghe thấy tiếng của cậu thì đã lập tức đi tìm cậu, mình……”

“Không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của Tổ Minh.” Diệc Phương tâm phiền ý loạn. “Anh ta không nên chẳng nói tiếng nào mà đã đến đây.”

“Diệc Phương, cậu rất để ý anh ta đúng không?”

“Làm sao vậy được?” Diệc Phương cảm thấy giọng mình chột dạ.

“Giọng điệu cậu nói chuyện với anh ta ấy, cho tới bây giờ mình cũng chưa từng thấy cậu như vậy với ai cả.”

“Mình làm gì với anh ta?”

“Đối với bất kỳ người ngoài nào cậu cũng đều nho nhã lễ độ, ôn hòa thân mật, không nâng cao giọng, cũng không nổi giận.”

“Vừa rồi mình cũng không ôn hòa thân mật chút nào với Tổ Minh.” Cô chỉ ra, “Mình rống rất lớn tiếng, cũng nổi giận.”

“Ôi, cái đó không giống, nếu như anh ta mang cái bộ dáng quỷ quái kia ngủ trên giường mình, mình không đá anh ta xuống đất mới là lạ! Làm sao chỉ rống anh ta mà thôi.”

“Hết nước lọc rồi.” Tổ Minh cầm cái ly không đi vào, oán trách: “Ai uống hết nước rồi cũng không chịu đun lại vậy?”

Kem trừng anh ta. “Anh còn uống nước? Chuyện cả đời của Diệc Phương bị anh làm hỏng rồi đấy.”

“Đừng nói bậy.” Diệc Phương đứng lên. “Mình muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Diệc Phương lái xe không mục đích một lúc lâu, sau đó phát hiện mình đã lái lên núi.

Cô thậm chí không quá xác định vị trí cô đang đứng là ở nơi nào. Cảm giác mất đi phương hướng, đối với cô mà nói, quả thực là chuyện không có khả năng.

Nhưng cô không quan tâm. Cái cô quan tâm lúc này chính là chuyện xảy ra cách đây không lâu kia, Kình Thiên nghĩ như thế nào?

Bất luận cô muốn phủ nhận cỡ nào thì cô vẫn là để ý anh.

Nhưng mà, cái cô để ý là anh, hay là vì đã qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn hoàn toàn coi thường sự tồn tại của cô? Hay nói là hoàn toàn coi thường chuyện anh và cô có hôn ước?

Diệc Phương vốn tưởng rằng cách rất nhiều năm như vậy, anh đột nhiên đến thăm Ngôn gia, mục đích là muốn hủy bỏ hôn ước.

Năm đó khi đính ước, cô chưa sinh ra, mà nay giải ước, cô lại càng không cần phải ở đó. Bởi thế cô đã từ chối về nhà.

Giả dụ thật sự là như thế, cô sẽ không cần ở đây nghĩ xem có để ý đến anh hay không, cùng với vì buồn bực anh nghĩ thế nào mà tâm phiền ý loạn.

Có lẽ cô sẽ vì vô duyên vô cớ bị “bỏ” mà tức giận, khó chịu, nhưng chuyện ấy sẽ rất nhanh bị vứt ra sau đầu.

Mà nay anh không chỉ lộ mặt, muốn thực hiện cái hôn ước hai mươi tám năm nay anh chưa từng có bất cứ biểu hiện gì, mà còn nghiễm nhiên tự ình là vị hôn phu, bày ra dáng vẻ giống như ước gì mọi người đều biết.

Nếu anh chỉ là nhất thời cao hứng, mang việc này ra để tiêu khiển, thì cô nên giải quyết như thế nào?

Nhưng mà, dường như anh lại không phải là người như thế.

Cô nên đi tìm hiểu anh, biết rõ về anh sao?

Dừng xe máy ở bên đường núi, Diệc Phương cởi nón bảo hiểm, bung ra mái tóc ngắn xinh đẹp gọn gàng của cô, nhắm mắt lại, ngửa đầu để cho ánh mặt trời cùng gió núi phất đi phiền não, buồn bực của mình.

Sau đó cô xuống xe, treo nón lại trên xe, quyết định đi bộ.

Ở bên đường núi có mấy tòa nhà so le xây men theo sườn đồi, nhà cùng với không khí bốn phía như nhau, yên ắng, không bị chút xíu tiếng ồn nào.

Đây là cuộc sống cô vốn hướng tới. Nhà trúc sơn dã, không liên quan với trần thế. Nhưng việc này nói dễ hơn làm?

Gặp một đường mòn hẹp, Diệc Phương vòng vo đi vào. Hai bên có cỏ dại cùng cây cối mặc sức sinh trưởng. Sau khi đi được một đoạn đường ngắn, cô phát hiện ở giữa lùm cây thấp có một cánh cửa hàng rào gỗ.

Cô tò mò đưa tay đẩy vào, cánh cửa hàng rào theo tay mà mở ra, lúc cô bước vào trong, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Phía sau cánh cửa hàng rào nho nhỏ không cao bằng người, lại là sắc màu rực rỡ, làm cho người ta hoa mắt hỗn loạn.

Xem ra cô đã xông vào một vườn hoa tư nhân.

Nhưng mà vườn hoa xinh đẹp như thế, vì sao chỉ cần một cánh cửa hàng rào gỗ đơn sơ trông coi thôi?

Đủ loại hoa lá như một rừng mưa nhiệt đới nhỏ, dường như thấp thoáng có bóng người di chuyển.

Diệc Phương do dự xem có nên ở lại ngắm cảnh không, hay là rời đi, để tránh thất lễ, người ở bên trong lại như cảm nhận được có người ngoài đi vào, nên từ trong góc đứng thẳng dậy.

“Xin mời tự nhiên, không cần câu nệ.” Anh ta thân mật nói, không hề quay đầu lại.

Nghe thấy giọng nói, Diệc Phương vừa sợ vừa nghi. Lạc Kình Thiên?

Lúc này, anh chậm rãi xoay người, “Muốn uống chén trà hay không?” Anh thân mật hỏi, cũng lúc đã đi tới.

Lúc này rời đi đã không còn kịp rồi, huống chi, cô vì quá hoảng hốt, hai chân giống như đã bị đóng chặt trên mặt đất không thể động đậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui