Edit: Sương Tức
Hạ Tranh nói muốn học nấu ăn cũng không chỉ là nói suông mà thôi.
Buổi sáng thứ bảy, hai người đều ngốc tại thư phòng, Hứa Trì Quy ngồi ở án thư chuyên tâm gõ chữ, Hạ Tranh nằm lười trên sô pha kế bên, mang tai nghe xem phim, thi thoảng thì xử lý một ít công việc đột nhiên tới.
Lãnh địa bí mật dĩ vãng chỉ thuộc về một mình Hứa Trì Quy, từ đây nhiều một đạo thân ảnh.
Đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Trì Quy ngừng đánh bàn phím, tầm mắt từ màn hình máy tính di chuyển, ngẩng đầu, hoạt động tứ chi cứng đờ, đứng dậy đi đến bên sô pha, ngồi xổm xuống, mang theo ý cười nhìn về phía Hạ Tranh.
Hạ Tranh dư quang nhìn đến thân ảnh Hứa Trì Quy, tạm dừng bộ phim, gỡ tai nghe xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Trì Quy làm bộ suy suy nghĩ nghĩ, trả lời: “Đến giờ, em đi nấu cơm.”
“Đi thôi.” Hạ Tranh đứng dậy, duỗi tay kéo Hứa Trì Quy lên, nhưng cũng không buông tay, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, dắt người đi ra ngoài.
Hứa Trì Quy thấy Hạ Tranh tính toán đi cùng, bị y túm túm tay hắn lại, “Hạ Tranh, anh cứ tiếp tục xem phim.
Em chỉ muốn cùng anh nói một tiếng, không phải cần anh bồi em đâu.”
Hạ Tranh quay đầu lại nhìn y một cái, trong mắt mang theo cười, “Không phải vì bồi em, tôi đi học trộm.”
“Hả?” Hứa Trì Quy trừng lớn đôi mắt hỏi, “Anh muốn học nấu cơm sao?”
Hạ Tranh lên tiếng, “Không phải có người muốn ăn à?”
Hứa Trì Quy híp mắt cười, xác thật y rất muốn ăn cơm Hạ Tranh làm, liền tính là trình độ như lần trước, y cũng muốn ăn.
Hạ Tranh tự mình làm cơm đó! Trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại Hạ Tranh vì mình mà nguyện ý học.
Hứa Trì Quy, mày thật là hạnh phúc.
Hạ Tranh đi ở phía trước, lôi kéo Hứa Trì Quy tiến vào phòng bếp, Hứa Trì Quy vội vàng kéo hắn, “Đi qua tủ lạnh trước, phải lấy đồ ăn trước nha.”
Hạ Tranh dừng một chút, quay đầu hướng tủ lạnh đi, Hứa Trì Quy núp ở phía sau cười trộm.
Đến gần, Hứa Trì Quy mở cửa tủ lạnh, chỉ chỉ nguyên liệu nấu ăn tràn đầy bên trong, ngửa đầu nhìn Hạ Tranh, phi thường tự tin nói: “Anh muốn học muốn gì? Đều có thể.”
Hạ Tranh đặc biệt thích bộ dáng phúc tiểu này của Hứa Trì Quy, không nhịn được cúi đầu xuống hôn một cái, nói tên vài món ăn, đều là những món Hứa Trì Quy thích.
Hứa Trì Quy gương mặt hiện lên ráng đỏ, không biết là bởi vì nụ hôn bất chợt hay là tên những món ăn.
Bất quá Hứa Trì Quy không có sắc lệnh trí hôn, hôm nay giữa trưa quyết định cho Hạ Tranh làm vài món, thì trong đó đương nhiên phải có món Hạ Tranh thích.
Tuy rằng lúc trước Hạ Tranh cũng vào phòng bếp giúp vài việc, nhưng thông thường chỉ được cho phép làm những việc đơn giản, tỷ như rửa rau, rửa chén, những chuyện khác có muốn thì cũng đừng nghĩ, Hứa Trì Quy ngay cả dao cũng luyến tiếc hắn chạm vào.
Hôm nay hạ quyết tâm học tập, Hạ Tranh cầm lấy con dao, chủ động ôm việc thái rau, Hứa Trì Quy đứng bên cạnh, khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm tay hắn.
“Cẩn thận, dao em vừa mới mài, bén lắm đó!”
Hạ Tranh đang cắt khoai tây, một miếng khoai tây thật dày theo đường dao nằm ở trên thớt, Hạ Tranh tự mình cảm thấy vừa lòng, trả lời: “Yên tâm, không có việc gì.”
Kết quả vừa dứt lời, củ khoai gọt chỉ còn dư lại chút vỏ như mọc ra chân, từ trong tay Hạ Tranh tay lăn ra ngoài, lưỡi dao sắc bén rơi xuống đầu ngón tay hắn.
Hứa Trì Quy sợ tới mức trái tim đều ngừng một cái, động tác nhanh chóng đem Hạ Tranh bị thương tay cầm đến trước mắt, cau mày cẩn thận quan sát.
May là Hạ Tranh phản ứng nhanh, rút ra kịp, miệng vết thương không lớn, đầu ngón tay toát ra huyết châu hồng diễm.
Hứa Trì Quy không nghĩ nhiều, đem ngón tay bị thương của Hạ Tranh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mấp máy, liếm máu trên ngón tay của hắn hắn đầu, ngước mắt nhìn Hạ Tranh, không quá rõ ràng mà trừng hắn một cái, trong mắt mang theo đau lòng cùng trách cứ.
Hạ Tranh vốn bị y liếm đến cả người khô nóng, lại còn trừng như vậy, thân thể rất nhanh nổi lên phản ứng, ngón tay được ướt át ấm áp bao bọc giật giật, ách thanh nói: “Không đáng ngại, không yếu ớt như vậy đâu.”
Hứa Trì Quy nhận thấy được động tác của Hạ Tranh, rũ mắt không dám nhìn người, đầu lưỡi ngừng lại, hàm chứa ngón tay Hạ Tranh không biết nên nhả ra, hay vẫn là tiếp tục.
Hạ Tranh thấy thú vị, cố ý chọc y, “Giống như có chút đau, em lại liếm liếm, giúp tiêu tiêu độc.”
Hứa Trì Quy theo bản năng nghe theo Hạ Tranh nói, đầu lưỡi lập tức động lên, câu lấy Hạ Tranh bị thương đầu ngón tay qua lại liếm láp, tầm mắt trong lúc vô tình liếc đến giữa háng Hạ Tranh, nhất thời trán sung huyết, đầu lưỡi ngưng lại, đẩy ngón tay Hạ Tranh ra.
Hứa Trì Quy đỏ một khuôn mặt, khó tin lên án nói: “Anh, anh đang bị thương, như thế nào còn, còn......”
Hạ Tranh không biết xấu hổ, “Là tay bị thương, cũng không phải lão nhị bị thương.
Bị bảo bối của mình liếm rồi trừng mắt, nam nhân bình thường đều sẽ cứng.”
Hứa Trì Quy nghe hắn nói mặt đỏ tim đập, trong chốc lát nhìn xem Hạ lão nhị, một hồi lại nhìn Hạ lão đại một cái, đứng ngốc ở đó không biết làm sao.
Hạ Tranh thấy bản thân sắp bùng nổ, không buồn cười chút nào, nhìn vết thương ở ngón tay, máu đã ngừng, miệng vết thương hiện ra, chờ nấu cơm xong, thì vết thương chắc cũng khép lại rồi.
Hạ Tranh lại lần nữa cầm dao, chuẩn bị tiếp tục xắt rau, lại bị Hứa Trì Quy một phen đoạt qua, mềm mụp âm điệu mang theo một chút cường ngạnh, “Không được cắt! Em tới.”
Hạ Tranh bị Hứa Trì Quy đuổi tới một bên, nhìn y khí thế hung hung cắt khoai tây, giống như là đang xả giận.
Hạ Tranh thành thành thật thật đứng bên cạnh, một bên chờ phản ứng sinh lý biến mất, một bên thưởng thức kỹ thuật xắt rau thành thạo của Hứa Trì Quy, khi xào ra, Hạ Tranh xem rất nghiêm túc, tóm lại thái độ học tập phi thường đoan chính.
Trước khi ăn cơm, Hứa Trì Quy từ trong hòm thuốc lấy ra một băng cá nhân, Hạ Tranh cảm thấy không cần thiết, nhưng Hứa Trì Quy kiên trì nên vẫn dán lên.
Cơm nước xong, ngay cả chén Hứa Trì Quy cũng không cho Hạ Tranh rửa.
Một loạt thao tác, nếu không phải bọn họ đã lên giường, Hạ Tranh thật sự hoài nghĩ địa vị của mình có chính xác hay không.
Trải qua hai ngày cuối tuần học tập, buổi tối chủ nhật, Hạ Tranh thân thủ làm một bữa cơm ra hình ra dạng.
Hứa Trì Quy phi thường nể tình, nếm một ngụm là khen một câu, bộ dáng nhỏ cực kỳ chân thành, Hạ Tranh nghe được có chút lâng lâng, phảng phất như ngày mai hắn đi tham gia chương trình ẩm thực là có thể lấy được giải thưởng, cho đến khi chính mình động đũa thử qua, nháy mắt thanh tỉnh.
Tuy rằng so với lần trước tiến bộ không ít, nhưng vẫn không thể xưng là ngon, miễn cưỡng có thể nuốt trôi.
Hạ Tranh nghĩ thầm: Mới nhập môn, cần phải tiếp tục nỗ lực.
Bất quá dưới tình huống bình thường, hắn vẫn là đừng nên nấu cơm thì hơn.
Thời gian băng qua đường cao tốc, chớp mắt chính là một ngày, nhoáng lên liền qua đi nửa tháng, thời gian cũng sắp tới gần kỳ hạn ba tháng.
Nhưng mà Hứa Trì Quy cũng không khủng hoảng, y đã có được những lời chắc chắn của Hạ Tranh, cho dù đến hạn, Hạ Tranh phải đi, y cũng sẽ đi theo, không có chuyện gì có thể khiến bọn họ tách ra.
Ngày gần đây Hứa Trì Quy vẫn luôn ở cân nhắc một sự kiện, y muốn ở mấy ngày cuối cùng, tự mình đến công ty mang cơm cho Hạ Tranh, đón hắn tan tầm.
Mấy ngày này, Hạ Tranh đều cùng Hứa Trì Quy ra ngoài tản bộ, trải qua nhiều ngày luyện tập, trạng thái của y đã tốt hơn nhiều, ít nhất là thời điểm bên Hạ Tranh, những khẩn trương và sợ hãi cơ hồ không còn tồn tại.
Nhưng Hứa Trì Quy không xác định, dưới tình huống không có Hạ Tranh đi cùng, y có thể “bình thường” tới công ty hay không.
Hứa Trì Quy đem tâm tư nhỏ này của y giấu rất tốt, Hạ Tranh hoàn toàn không phát hiện.
Vào một buổi trưa thứ tư rất tầm thường, Hạ Tranh vùi đầu xử lý công việc, bụng thầm thì kêu hai tiếng, vừa thấy thời gian, mới phát hiện đã một giờ, nhưng người giao cơm thì lại chưa đến.
Đây là chuyện chưa từng có, mọi ngày 12 giờ rưỡi liền đưa đến, Hạ Tranh buồn bực mở điện thoại ra, gửi một cái tin nhắn.
—— Quy Quy, em xem giờ kìa, cơm người ta chưa đưa đến, đói bụng.
Qua hai phút, Hạ Tranh mới nhận được tin nhắn trả lời.
—— Tới rồi.
Hạ ca, nhanh ra đón em.
Hứa Trì Quy xưng hô như thế này rất ít, phần lớn là ở trên giường, hoặc là trong thời điểm làm nũng cầu xin giúp đỡ.
Hạ Tranh nhìn chằm chằm hàng chữ sửng sốt vài giây, đầu óc chậm một chút mới hoạt động, phản ứng lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài văn phòng, xuyên qua hành lang dài, ngang đại sảnh, xa xa thấy đứng ở trước cửa một rùa đen nhỏ đang rụt rụt đầu.
Trong lòng ngực Hứa Trì Quy ôm một cái túi giữ ấm to gấp đôi thường ngày, nữ tiếp tân đứng bên cạnh, ôn thanh tế ngữ, hẳn là đang hỏi y muốn tìm ai, Hứa Trì Quy cúi đầu đứng ở chỗ đó, không nói một lời.
Hạ Tranh cảm xúc nơi lòng ngực phập phồng khó phân biệt, một bên thì trách y tự mình chủ trương một mình ra ngoài, lại thấy y đáng thương hề hề đứng một góc, một đường này không biết có bao nhiêu khẩn trương lẫn sợ hãi.
Hạ Tranh bước nhanh đi đến bên cạnh Hứa Trì Quy, một tay cầm túi giữ ấm trong lòng ngực y, một phen nắm lấy tay y, đối với tiếp tân nói: “Tiểu Lưu, y tới tìm tôi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn chằm chằm hai bàn tay gắt gao nắm chặt của hai người, nữ tiếp tân ngẩn người, ngơ ngác trả lời: “Dạ, dạ......! Vâng, Hạ tổng.”
Hạ Tranh cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay truyện ra tới, không biết y sợ hãi hay là lạnh, chính là ẩn ẩn phát run, Hạ Tranh không rảnh lo nhiều thứ, hiện tại có bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm, hắn thân mật ôm người vào lòng ngực, mang vào văn phòng, đóng cửa lại.
Hạ Tranh đem Hứa Trì Quy đặt xuống sô pha, để túi giữ ấm lên bàn, hắn cũng theo đó ngồi xuống, nâng đôi tay y lên, một ngụm lại một ngụm hà hơi, muốn giúp y nhanh chóng ấm lên.
“Sao đột nhiên lại đây?” Hạ Tranh nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, vừa tức vừađau lòng, “Không phải đã đồng ý với tôi không một mình ra cửa sao, mới bao lâu mà đã quên rồi, nhóc lừa đảo.”
Tới địa phương tư mật an toàn, Hứa Trì Quy mới dám thở mạnh lên, nhìn Hạ Tranh giải thích: “Chính là muốn đến tìm anh, mang cơm cho anh, không phải lừa đảo.”
Hạ Tranh không tán đồng nói: “Em muốn đến thì ngày hôm qua hoặc sáng nay nên nói với tôi, tôi có thể trở về đón em.”
“Muốn cho Hạ ca một kinh hỉ mà,” Hứa Trì Quy tiến lên hôn nhẹ lên khoé môi hắn, “Nhìn thấy em không vui sao?”
“Không được làm nũng,” Hạ Tranh kỳ thật đã nguôi giận, trên mặt còn ra vẻ nghiêm túc giáo dục y, “Kinh hỉ không có, tất cả đều là kinh hách.
Từ bây giờ không được một mình ra ngoài, nếu tái phạm, em thử xem.”
Cho dù biết Hạ Tranh là lo lắng y, Hứa Trì Quy không thể tránh né nhụt chí, y tới là muốn cho Hạ Tranh cao hứng, không muốn làm hắn tức giận, lo lắng.
Hạ Tranh thấy y một bộ rầu rĩ không vui, không hề cố tình banh mặt, đem người kéo vào lòng ngực, hôn lên vành tai lạnh lẽo của y, “Em có thể tới tìm tôi, tôi cư nhiên rất cao hứng.
Quy Quy của tôi đặc biệt dũng cảm, rất lợi hại.”
Hứa Trì Quy được dăm ba câu của hắn hống tốt, nhấp miệng cười rộ lên.
Lại tiếp tục như vậy, cơm sắp lạnh mất.
Hứa Trì Quy mang theo hai phân cơm, muốn bồi Hạ Tranh ăn, trước giờ thời gian làm việc lui tới, hai người chỉ có thể cách cái màn hình điện thoại ăn cơm cùng nhau, hiện tại mặt đối mặt, cả hai đều cảm thấy kỳ diệu.
Cơm nước xong, Hạ Tranh không hỏi Hứa Trì Quy muốn về nhà hay không, an bài người ngồi ở trên sô pha, mệt liền sẽ ngủ trưa, nhàm chán thì lấy sách trên kệ sách xem, Hứa Trì Quy cầu mà không được.
Hạ Tranh trở lại ngồi lên ghế, nhìn người cách đó không xa đang chọn sách trên kệ, đôi mắt khó nén ý cười, nhìn chằm chằm Hứa Trì Quy một lúc lâu, nhìn đến khi thỏa mãn mới lên group công ty trên WeChat gửi một cái tin nhắn.
—— Có việc gọi điện thoại, đừng tới văn phòng @ mọi người
Gửi xong rồi rời khỏi, Hạ Tranh lại nhắn cho Trần Chanh một cái tin.
Đợi hai phút, điện thoại rung nhẹ một cái, Hạ Tranh đứng dạy ra mở cửa, chỉ mở một khe nhỏ.
Trần Chanh trong tay bưng một ly sữa bò nóng, nhón chân nhìn vào bên trong, đè lại cảm xúc kích động hỏi: “Hạ tổng! Trân, Trân Châu có phải không a??? Đúng không, đúng không, đúng không!”
Hạ Tranh không có phủ nhận, nhỏ giọng công đạo nói: “Giúp tôi bảo vệ cửa, đừng cho người khác tiến vào.”
Oaaaa, Trân Châu thật kìa! Trần Chanh trước nay không nghĩ tới có một ngày có thể nhìn thấy người thật nha, nàng kích động đến sắp khóc rồi đây!
“Hạ tổng yên tâm,” Trần Chanh hồng mắt, vỗ vỗ ngực bảo đảm, “Cứ giao cho tôi!”
Hạ Tranh từ trong tay Trần Chanh tiếp nhận ly sữa bò, phất tay kêu người rời đi.
Trần Chanh bái môn cầu đạo: “Hạ tổng, tôi không có hy vọng xa xôi cùng Trân Châu nói chuyện đâu, nhưng ngài có thể giúp tôi hỏi cậu ấy một chút, mong cậu ấy có thể ký cho tôi một chữ ký trên quyển sách?”
Hạ Tranh do dự hai giây, đồng ý, Trần Chanh lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Hạ Tranh đem sữa bò nóng đưa cho Hứa Trì Quy, nhìn y uống xong, một vòng sữa bên miệng, giống như một đứa trẻ nhỏ, Hạ Tranh cúi người liếm sạch sẽ cho y, rồi mới nhắc đến chuyện Trần Chanh xin chữ ký, Hứa Trì Quy không do dự, lập tức đáp ứng.
“Trước khi tan tầm tôi kêu cô ấy mang sách lại,” Hạ Tranh nói, “Em tiếp tục đọc sách, hôm nay tranh thủ tan tầm sớm một chút.”
Hứa Trì Quy cười gật đầu, nhìn Hạ Tranh trở lại bàn làm việc, bắt đầu xử lý công việc.
Ở nhà Hứa Trì Quy cũng thấy qua bộ dáng Hạ Tranh khi làm việc, nhưng cùng hiện tại so sánh vẫn là có khác biệt rất lớn.
Ở hoàn cảnh riêng biệt, Hạ Tranh một thân chính trang, biểu tình nghiêm túc, cả người tản mát ra một cổ mị lực của đàn ông thành thục, trưởng thành, khiến Hứa Trì Quy mê đến điên đảo, phàm lá gan lớn hơn một chút, khẳng định sẽ không nhịn được nhào lên, chủ động đưa thịt đến cửa.
Hứa Trì Quy mặt đỏ tai hồng thu hồi tầm mắt, thầm mắng bản thân không biết xấu hổ, đang thanh thiên bạch nhật, thế nhưng lại suy nghĩ mấy cái gì lung tung không!
Hứa Trì Quy đọc sách gần một giờ, thế nhưng bắt đầu mệt rã rời, văn phòng mở máy sưởi, y đã sớm cởi áo lông vũ dày nặng ra, trên người là tấm chăn nhỏ Hạ Tranh đắp cho y, lông xù xù, đắp lên cái đặc biệt ấm áp, cơn buồn ngủ tập kích, không bao lâu liền rơi vào giấc ngủ.
Hạ Tranh thường thường phân thần liếc y một cái, lúc này ngẩng đầu vừa thấy, y một người ngoan ngoãn nằm trên sô pha ngủ rồi.
Hạ Tranh đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, đem áo lông vũ Hứa Trì Quy đã cởi ra, đắp ngang qua cho y.
Hứa Trì Quy một giấc này ngủ thật lâu, đã 5 giờ chiều nhưng vẫn chưa tỉnh, điện thoại đặt trên bàn rung động, Hạ Tranh vội cầm lên, nhỏ giọng đi ra văn phòng, cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện là Hạ Tùng Lâm gọi đến.
Hạ Tranh híp híp mắt, không nghĩ rằng lão ba của hắn lần này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, còn không có tan tầm đâu, đã gọi lại đây hưng sư vấn tội.
Hạ Tranh đi vào phòng họp không người, đóng cửa lại.
“Giữa trưa người tới công ty đưa cơm cho con là ai?”
Hạ Tùng Lâm không có quanh co lòng vòng, âm thanh lãnh ngạnh chất vấn từ đầu dây bên kia vang lên.
“Đối tượng của con.” Hạ Tranh đồng dạng cũng sẽ không cất giấu giếm.
Điện thoại kia trầm mặc một lát, thanh âm lại lạnh hơn một tầng, “......!Nam?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Hạ Tranh nói ra đáp án xác định, nghe được âm thanh hít thở ngày càng nặng, “Hồ nháo! Tách ra cho tôi, ngày mai cút về thành phố A.”
“Tách không được.”
“Hạ Tranh! Mẹ anh sau khi biết anh đang yêu đương, trên mặt không lúc nào là không vui vẻ, nhưng tiền đề đối phương là con gái! Mẹ anh nếu biết, anh nói coi, mẹ anh còn cười được không! Nhanh chóng tách ra cho tôi, đừng khiến tôi lặp lại lần thứ ba!”
Hạ Tranh duỗi tay đè lại huyệt Thái Dương, thở ra một hơi thật mạnh, khô khốc mở miệng: “Ba, người ba nói kia, gọi là Hứa Trì Quy, một đứa ngốc trộm thương con mười năm.”
Hạ Tùng Lâm im lặng.
Hạ Tranh cười cười, mới nói: “Mẹ đã từng nói, con tổng không giống ba, có thể do là từ nhỏ đã không cùng hai người sống chung, con cũng cảm thấy con không giống hai người.
Nhưng gần đây con phát hiện, huyết thống cùng kiểu gen ảnh hưởng với một người, là ăn sâu bén rễ.
Trước khi ở cùng với y, con căn bản vô pháp lý giải lý do ba đối với mẹ quá mức để ý, quá mức khắt khe, nhưng hiện tại con đã có thể lý giải, bởi vì con cùng ba giống nhau.”
“Ba, y là người con muốn nắm tay đi hết cả đời này, đã khắc sâu vào cốt tủy, dung nhập vào huyết nhục, ngài nhẫn tâm xẻo rớt thịt đầu quả tim của con người sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...