“Trình độ cứng cỏi của kinh mạch, thân thể khi ta lên tới lục phẩm không hề kém hơn võ phu tứ phẩm chút nào.
”A Phi chậm rãi nhắm mắt lại trong tiếng lẩm bẩm.
“Phi bỉ vô ngã, phi ngã vô sở thủ.
Thị diệc cận hĩ, nhi bất tri kỳ sở vi sử.
”“Nhược hữu chân tể, nhi đặc bất đắc kỳ.
Khả hành kỷ tín, nhi bất kiến kỳ hình, hữu tình nhi vô hình.
”A Phi vừa lẩm bẩm vừa bình tâm tĩnh khí cảm ứng dòng khí luôn tồn tại từ trước đến nay trong thiên địa.
Không hổ là trời sinh kiếm thai, chỉ mới qua nửa nén hương, A Phi đã cảm giác được sự tồn tại của khí.
Trong hang động, ngoài hang động.
Trên bầu trời, dưới lòng đất.
Không nơi nào khí không ở.
Hai tay A Phi thực hiện những ấn quyết huyền ảo dựa theo Kiếm Pháp Lạc Anh.
Cẩn thận hút một sợi khí vào trong cơ thể.
“A!”Sau khi sợi khí mỏng như một sợi tóc đi vào trong cơ thể, nó lập tức biến thành một cây kim chạy khắp nơi.
Xuyên thấu từng mạch máu, từng cây xương, từng khối thịt.
A Phi đột nhiên hít hà một tiếng, cắn chặt đôi môi, đau tới nỗi trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Ôm lại thành đoàn, loại trừ những suy nghĩ linh tinh trong lòng.
Tâm thần nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại, A Phi dùng ý niệm mạnh mẽ khống chế sợi khí như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương đó, chậm rãi kéo về phía ngực.
Cuối cùng, sợi khí đã hoàn toàn đi vào dấu bàn tay đỏ tươi.
Chỉ trong thoáng chốc, sợi khí này như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi.
Phừng.
Một ngọn lửa vô hình lập tức cắn nuốt A Phi.
…Ngoài hang động mấy chục trượng có một dòng sông chảy xiết.
Lúc này, bên bờ sông có một con chuột lông trắng còn to hơn con chó, trên đầu đội mũ đầu hổ, đứng thẳng như người đang cầm một con cá ăn ngấu nghiến.
“A ~”Tiếng kêu rên thảm thiết chợt truyền đến.
Trư Đại Tràng giật mình rồi vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Lại thấy thiếu niên với mái tóc rối bời, vèo một tiếng nhảy vào trong sông như một con báo đang phát điên.
Rồi lập tức biến mất.
“Ơ…”Trư Đại Tràng cầm nửa con cá, trong đôi mắt đen rạng rỡ lộ ra vẻ ngạc nhiên nhân tính hoá.
“Người này… Tự sát à?!”“Cuối cùng cũng có thể quay về báo cáo kết quả công tác rồi!”…Bầu trời xanh thẳm không mây, buổi trưa đầu mùa đông, ánh mặt trời xem như khá ấm áp.
Ngoài thôn Tây Trang, bên bờ sông Bạch Mã có một nữ tử đang giặt quần áo, có những đứa trẻ đang chơi đùa.
“Công pháp ném đá trên sông này ta đã luyện tập hai năm rưỡi, Hổ Tử, ngươi lấy gì để so với ta?”Một nam hài khoảng tám, chín tuổi nhặt một viên đá lên, hơi nghiêng người rồi ném mạnh.
Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Không biết vì sao giữa sông lại nhộn nhạo màu đỏ tươi.
“Thiết Trụ, hình như đó là… một người đó!”“Má ơi, má ơi, ta giết người rồi!”A Phi mơ một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, hắn là một con chim.
Hắn vẫn luôn bay, vẫn luôn bay.
Hắn rất mệt mỏi nên muốn dừng lại trên một cành cây nghỉ ngơi một lát.
Tiếc là hắn không làm được.
Hắn không thể bắt lấy cành cây mà rơi thẳng xuống phía dưới.
Lúc này, hắn mới phát hiện mình không có chân.
Cảm giác rơi xuống khủng bố làm A Phi đột nhiên ngồi bật dậy.
“Phù~”Trong tiếng thở dốc kịch liệt, A Phi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.
Sáng sủa sạch sẽ, bày biện đơn giản.
Trên gối và chăn tràn ngập hương thơm thoang thoảng của nữ tử.
Đây là căn phòng của nữ tử.
A Phi thở phào nhẹ nhõm rồi cúi đầu kéo vạt áo xa lạ ra.
Bây giờ, màu sắc của dấu bàn tay đỏ tươi như máu trên ngực đã dần dần trở nên mờ đi.
Khoảng mười ngày nửa tháng nữa thì hỏa độc sẽ hoàn toàn bị loại trừ.
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất rồi.
Phần đầu hơi tê dại, A Phi vươn tay sờ phía sau đầu theo bản năng.
“A, đau quá!”Hắn kéo vải bố trắng xuống.
Bên trên thấm một ít máu.
“Ai đã đập vỡ đầu của ta?!”A Phi cố gắng kéo cơ thể suy yếu xuống giường đeo giày rơm rồi ra khỏi phòng.
Mặt trời sắp lặn.
Ánh vào tầm mắt là một thôn xóm nhỏ.
Mặt đất rộng rãi bằng phẳng, từng căn nhà ngay ngắn.
.
Con đường ruộng, dân cư tấp nập.
Ống khói của từng nhà đều có làn khói nhẹ bay lên.
Trong lúc nhất thời, A Phi cảm thấy hơi hoảng hốt.
“Tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.
”Giọng nói mềm mại vang lên bên tai.
A Phi lấy lại tinh thần rồi nhìn về một phía nào đó.
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng ở cửa nhà bếp.
Thiếu nữ này khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt như tranh vẽ, trên khuôn mặt là một đôi mắt đào hoa lấp lánh.
Nụ cười dịu dàng, sóng xuân lấp lánh.
Dưới lớp quần áo bị giặt đến trắng bệch là thân thể tinh tế lộ ra hơi thở ngây ngô.
A Phi làm như không nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của thiếu nữ, hắn nhẹ giọng hỏi: “Kiếm của ta đâu?”“Kiếm ở trong rương, tiểu ca uống bát canh gừng này trước đi.
”Thiếu nữ bước tới gần rồi đưa bát canh gừng nóng hổi cho A Phi.
“Cảm ơn.
”Không biết hắn đã rơi xuống sông bao lâu, đúng là đã bị cảm lạnh.
Sau khi nói lời cảm ơn, A Phi chỉ nhận lấy bát sứ trắng chứ không uống.
Thiếu nữ biết hắn nghĩ gì bèn lấy một cái bát khác từ trong bếp ra.
“Tiểu ca, quá nhiều, sắp tràn ra rồi.
”“Đêm qua là tiết sương giáng, muội muội cũng bị nhiễm khí lạnh, phiền tiểu ca rót cho ta một ít.
”A Phi rót cho thiếu nữ nửa bát canh gừng.
Sau khi thiếu nữ uống hết, lúc này A Phi mới uống cạn.
Tuy nàng là ân nhân cứu mạng, nhưng sư phụ từng dạy hắn không thể không đề phòng người khác.
“Cô nương, kiếm của ta…”“Mời tiểu ca đi theo ta.
”Trong phòng.
Thiếu nữ mở một chiếc rương gỗ đỏ ra.
Mùi bồ kết thoang thoảng lập tức ập tới trước mặt.
Trong rương, quần áo màu đỏ màu xanh được gấp gọn gàng chỉnh tể, trên cùng đặt một thanh kiếm sắt bình thường.
“Hổ Tử muốn chơi, ta còn đánh làm hắn bật khóc.
”Thiếu nữ đưa kiếm sắt cho A Phi.
“Tiểu ca, ngươi trôi tới từ trên sông Bạch Mã, dù đã ngất xỉu cũng nắm chặt thanh kiếm này.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...