Một Chút Tình Yêu Dành Cho Hắn

Buổi sáng nắng trọng dịu nhẹ, bên ngoài đã nghe thấy tiếng chim hót ríu rít.

A Nha cùng với sáu cung nữ khác đang giúp nàng thay y phục cho ngày hôm nay. Do hôm nay là buổi lễ để cho tất cả những người được chọn gia nhập vào quân đội do phía bên hoàng gia tổ chức, người đứng đầu là Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nàng không thể nào ăn mặc đơn giản được.

Nhưng mà muốn cũng không được, bởi vì đó là một buổi lễ được tất cả quan đại thần trong triều đình cùng người dân của Nam Quốc tham dự.

Áo phượng bào màu vàng sáng chói, một cặp Long Phụng màu đỏ được thêu bằng tay vô cùng tỉ mỉ.

Bộ y phục rất nặng và nhiều lớp vải, A Nha cùng hai cung nữ khác đang giúp nàng thắt tóc, cày trăm, đội vương miện của Hoàng Hậu.

Cố Vị Dịch hẳn cũng đang chuẩn bị ở gian phòng cách đó không xa.

Buổi sáng nàng mở mắt ra thì đã thấy A Nha cũng các cung nữ đứng đợi đó sẵn rồi.

Cũng khá mất nhiều thời gian để nàng chuẩn bị xong.

Một cung nữ khác đứng canh ở bên ngoài. Ở bên trong nàng nghe thấy truyền đến tiếng nói, không lâu sau thì có một cung nữ đã đi vào.

Cung nữ đó cúi nhẹ người, đầu gập xuống một chút: “Thưa Hoàng Hậu, Bệ Hạ đã chuẩn bị xong rồi ạ, đang chờ người ở bên ngoài hiên trước.”

Nàng xoay nhẹ người, những trang sức trang đàu va chạm vào nhau tạo nên tiếng kêu nhỏ.

“Nói với Bệ Hạ, ta sẽ ra ngay.”


“Vâng ạ.”

Cung nữ đó gật đầu, nhún nhẹ người.l, lùi ba bước chân rồi mới xoay người đi ra cửa.

Cung nữ đó thuật lại những gì nàng nói, bên ngoài cũng không truyền đến tiếng nói nữa. Chẳng mấy chốc nàng đã chuẩn bị xong.

Hai cung nữ ở trong phòng đi trước mở cách cửa ra. A Nha cùng mấy cung nữ khác đi phía sau của nàng. Tà y phục kéo dài trên mặt sàn lạnh, một cặp Rồng Phượng dần dần hiện rõ ràng ra, trải dài dọc theo chiêug dài của y phục.

“Kính chào Hoàng Đế Bệ Hạ.”

Mấy cung nữ ở phía nàng nói lớn, đồng thời cúi gập người.

Cố Vị Dịch gật đầu, sau đó tiến đến đứng trước mặt nàng.

“Hoàng Hậu.”

Khúc Tiểu Đàn hơi cúi đầu, nàng mỉm cười đáp: “Bệ Hạ.”

Cố Vị Dịch cúi đầu, hôm nhẹ lên trán của nàng.

Một người thái giám từ xa đi tới, ông ấy cúi người: “Thưa Hoàng Đế Bệ Hạ, Hoàng Hậu Bệ Hạ, đã đến giờ buổi lễ diễn ra rồi ạ.”

Cố Vị Dịch nhẹ gật đầu, tay nâng đỡ y phục cồng kềnh của nàng.

“Đi thôi, để ta giúp nàng.”

“Cảm tạ người, Bệ Hạ.”

Đến Thành Thăng Nam. Tất cả mọi người đã sớm có mặt ở đó, nơi cao nhất vẫn chưa có nguồ đứng, bên dưới là tất cả các quan đại thần xếp từ cấp bậc cao nhất đến thấp nhất. Phía sau họ cách không xa là hai hàng binh lính.

Ở sau họ, những người được chọn vào quân đội hoàng gia đang xếp hàng ở giữa, có tổng cộng có hơn 100 hàng được chia đều.

Một thái giám chạy đến bên ngoài cửa lớn, hô to và dõng dạc: “Hoàng Đế Bệ Hạ, Hoàng Hậu Bệ Hạ tới!”

Ngay lập tức tất cả đều yên lặng, không còn một tiếng nói, có thể nghe rõ ràng được tiếng thở của người khác.

Đám người ở giữa chi đều ra hai bên, để một lối đi vô cùng to ở giữa. Khi nhìn thấy bước chân bước qua cách cửa, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

Cố Vị Dịch đang nâng y phục để cho Khúc Tiểu Đàn dễ dàng bước qua.

“THAM KIẾN HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ, HOÀNG HẬU BỆ HẠ, NGƯỜI SOI SÁNG CHO ĐẤT NƯỚC.”


Cố Vị Dịch cùng Khúc Tiểu Đàn đi đến nơi cao nhất, phía sau có thái giám cùng cung nữ, kéo dài một hàng thẳng tấp.

“Miễn lễ.”

“TẠ ƠN HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ, HOÀNG HẬU BỆ HẠ.”

Bọn họ sau khi lễ nghĩa xong thì lại đứng chỗ cũ của mình.

Thái giám nhận được lệnh từ hắn, tiến ra phía trước một bước, hô lớn:

“Buổi lễ gia nhập bắt đầu!”

Buổi lễ diễn ra theo trình tự được sắp xếp trước đó. Một vị quan văn đứng ra bắt đầu nói về nội dung của buổi lễ, dần đến nội quy, sau đó chính thức để tất cả những người được chọn mặc giáp trên người.

Mặt trời chiếu rọi xuống thành Thăng Nam, gió thổi nhè nhẹ, bầu trời đầy trong xanh và mát mẻ.

Họ không chú ý nhiều đến buổi lễ này, cái họ chú ý chính là Hoàng Hậu của Nam Quốc.

Hôm nay cũng có thể diện kiến được Hoàng Hậu rồi, rất rõ ràng.

Ai nấy cũng đều nói về vẻ đẹp trời phú của nàng.

Trương Châu đước sắp đứng ở hàng thứ hai, đã nhìn thấy Hoàng Hậu bằng xương bằng thịt lướt qua mặt mình.

Người Trương Châu đờ ra, nét mặt cứng nhắc đày thắc mắc và suy ngẫm.

Trương Châu quay sang người đồng hương với mình, chính là huynh đệ từ thôn Thông Thổ đến kinh thành dự thi lần này. Hắn tên là Bùi Tăng.


Tay của Trương Châu đẩy nhẹ người Bùi Tăng, thấp giọng:

“Bùi Tăng, ngươi có thấy Hoàng Hậu giống Đàn tỷ tỷ không?”

Bùi Tăng gật gù: “Đúng a, ta thấy giống hệt như Đàn tỷ tỷ.”

“Không phải chứ?…”

Cả hai cùng đồng thanh, tạo ra một tiếng khá lớn làm một số người gần đó chú ý đến.

Nam nhân đứng cạnh Bùi Tăng lên tiếng hỏi: “Này, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Bùi Tăng thành thật trả lời: “Ta và Trương Châu thấy Hoàng Hậu giống một người ở làng chúng ta. Nhưng mà tỷ ấy đã về quê nhà một khoảng thời gian trước rồi.”

Trương Châu: “Huynh đệ à, huynh có biết Hoàng Hậu tên gì không?”

“Ngươi không biết hả? Hoàng Hậu là đại tiểu thư duy nhất của Khúc phủ, tên là Khúc Tiểu Đàn.”

Trương Châu và Bùi Tăng đứng đơ người vài giây, hai người vội vàng cảm tạ nam nhân khi nãy nói chuyện với mình.

“Đàn tỷ tỷ… là Hoàng Hậu đến thôn chúng ta sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận