Một Chút Mỗi Ngày


Mưa bụi lăn tăn không đủ làm ướt áo nhưng cũng đủ làm cho khách đi đường thấm lạnh của mùa xuân mới đang đến. Mưa đều đặn, lưa thưa như dải lụa màu phấp phới. Từng đôi, từng đôi đi bên nhau trên phố, giữ nguyên nét mặt hào hứng mà lặng lẽ. Một cơn gió lạnh chợt bỡ ngỡ ào tới, như nuối tiếc một mùa đông đã qua. Răng Khểnh thoáng rùng mình, nó vội vã rảo bước...
“Con cảm ơn, con vẫn còn tiền”. Huy lắc đầu, nó đẩy tay mẹ trở lại. Bố nhích tờ báo sang một bên, nhíu mày: “Bố có thể mua cho con vài ba cái cửa hàng như chỗ con đang làm, và cũng không từ chối bất kì yêu cầu gì ở con. Sao con phải đi làm ở đấy?” Huy cười nhẹ để trốn câu trả lời, nó chẳng bao giờ xin tiền ai khi còn có thể tự nuôi mình...
Răng Khểnh trả chìa khóa, vặn hai vòng. Nó bước vào nhà, bật đèn lên, ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng gọn ghẽ, ngăn nắp càng làm Răng Khểnh thấy ấm áp. Và nó thấy mình nên ngồi một chỗ là hơn cái việc dọn dẹp ngớ ngẩn ở cái phòng chẳng có vật gì bừa bãi này. Nó tự cảm thấy phục Huy – đã ở riêng hơn một năm, một mình với một căn nhà nhỏ nhắn, xinh xắn. Là quá ít khi dùng từ “tự lập” cho cậu học sinh cấp III ấy... Răng Khểnh tự ngắt mạch suy nghĩ của mình bằng cách bấm T2 gọi vào di động của cậu bạn. Vừa nghe tiếng bật máy, Răng Khểnh vào đề luôn: "Huy này, tôi đang ở nhà ông, hôm nay nấu cái gì đó ăn nhé? Mấy giờ về? Câu hỏi cuối của Răng Khểnh làm Huy chợt nhớ hôm nay đã là 27 Tết, buổi làm cuối của năm, chắc tí nữa phát lương. Ý nghĩ ấy làm nó vui vẻ hẳn lên. "Thôi, không nấu nướng gì cả. Ở yên đấy, tôi sẽ về đón bà đi ăn khao". Răng Khểnh hôn "chụt" một cái vào T2: “Cám ơn cái gã chủ đầu hói sắp phát lương cho ông. Nhanh nhé!”.
Huy tắt máy. Nỏ huýt sáo một điệu nhạc của “Fly to sky” chợt nhớ tới Kiểu. Một món quà? Tại sao lại không? Trừ số tiền đóng học phí thì nó vẫn còn tới năm trăm ngàn, mua một ít sách, đĩa nhạc. Phải rồi, cái đĩa Vol2 xịn của Billy Gilman! Tháng trước nó định mua thì đã tiêu hết tiền cho sinh nhật một thằng bạn. Còn lại nó sẽ vào siêu thị một vòng. Mua một số thứ cho Tết. Thế là xong! Một tờ kế hoạch đã được lên sẵn rất hoàn chỉnh trong đầu, Huy nhét giấy tờ vào cặp, tắt máy tính. Nó đã hoàn thành phần dữ liệu phải nhập. “Hai năm học chuyên Tin quả là bổ ích và hữu dụng”, Huy thầm nghĩ khi bước lên phòng kế toán...
“Vẫn còn sớm chán!". Huy thả tay ga cho xe chạy từ từ dọc đường Nguyễn Hữu Huân. Bất chợt nó nhìn thấy một người đi bộ ngược chiều. Rất quen! Huy nhăn trán. Và phải mất tới... 2 giây, Huy mới nhận ra đó là một thằng bạn cũ từ hồi cấp I. Cũng đang còn rỗi, nó bóp phanh, nhanh chóng kéo cậu bạn vào một quán cà phê...

- Vậy là cậu bị đuổi việc?
- Ừ! - Giọng Dũng chán nản.
Huy chờ bạn tiếp nhưng không thấy gì, đành phải tiếp tục để phá vỡ không khí im lặng.
- Vậy cậu có định về quê Tết này không?
- Mình không biết. Không về thì ăn nói thế nào với các cụ, nhưng chả lẽ cậu bảo mình mang cái thân thất nghiệp này về xin tiền học ư? Lại còn quà Tết nữa? Hai năm nay mình đều làm việc chăm chỉ ở đấy, đùng một cái về thốt lên ‘‘con bị đuổi việc" để ai thương...
Nét mặt Dũng dịu xuống, nó thở ra:
- Vậy thà đừng về còn hơn.
- Huy vẫn im lặng, bình tĩnh chờ đợi Dũng tiếp.
- Nhưng mẹ mình sẽ lăn đùng ra ốm bất tử nếu không thấy thằng con quý hóa mà vô dụng này về. Vẫn phải về...

-Ừ, phải vậy chứ. Nhất định về - Mắt Huy chẳng có vẻ gì là thất vọng cả, vẫn cứ ánh lên cái gì ấy mạnh mẽ mà bình yên - À, ngồi đây chờ mình chút nhé.
Không chờ bạn trả lời, nó chạy vụt đi. Chỉ 10 phút sau, Huy trở lại, nó dúi vào tay bạn một gói quà bọc kỹ.
- Mình chẳng có gì, đành nhờ gửi hộ các cụ tấm lụa may áo. Đừng từ chối, nhận ình vui.
Dũng cười buồn, chút hàm ơn ánh lên trong nụ cười ấy:
- Cảm ơn. Cậu tốt quá...
- Huy lại thả ga cho xe chạy từ từ. Di động rung lên bất chợt làm nó giật mình - cái cảm giác Huy ít gặp. “Vẫn chưa xong à? Có đi ăn không?".

Huy nhắm mắt lại. Chỉ trong một giây, bao nhiêu dự định, suy nghĩ, khái niệm, hình ảnh về mọi thứ xẹt qua trong óc. Nó bừng tỉnh: "Ăn chứ! Sao lại không?”.
Lúc ấy, Huy nghĩ tới một cành đào phai nhẹ nở, mang theo hương sắc đất trời lẫn cả mùa xuân tràn ngập vào gia đình Dũng, thấm cả những giọt mưa bụi đất Hà Thành...
Dũng ngồi trên chuyến tàu đêm cuối cùng trong ngày, lặng nhìn ra cửa số, tay nó run lên vì hạnh phúc...
Ở một góc trong ba lô của Dũng, tấm lụa đang thì thầm với bọc tiền lương còn nguyên vẹn của Huy: "Này, ngoài kia mưa mùa xuân đấy...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui