Một Chú Một Em
Vĩ Khang xồng xộc bước vào hội thảo.
Hắn vừa nghe tin báo Minh Tuệ làm loạn hội thảo là ngay lập tức chạy đến.
Trong sảnh có rất đông người, bao gồm các chủ tịch, giám đốc của nhiều công ty lớn trong thành phố, Chưa kể đến các tay săn tin tức chờ thời cơ giật tít chủ đề quăng lên trên mạng.
Nếu chuyện của Vĩ Khang bị cô bé này làm hỏng, chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.
Minh Tuệ một thân một mình đứng trên sân khấu là đã cao hơn người khác một bậc, bây giờ cô không nể mặt ai nữa, chỉ nhìn thẳng vào Vĩ Khang, tay xiết chặt micro:
"Vĩ Khang, tôi đã nhịn quá đủ! Đỗ Quân Viễn vì nể tình khi xưa mà mềm lòng.
Còn tôi thì không! Kính thưa quý vị, hãy lắng nghe thật kĩ! Tôi sẽ kể tường tận những việc hắn vừa làm và đã lừa bạn tôi ra sao!"
Vĩ Khang hét lớn đi về phía sân khấu:
- Đừng ở đó nói những lời vô căn cứ! Một đứa sinh viên vắt mũi chưa sạch thì-
- Khoan đã!!!
Hắn bị vợ chặn lại và cắt ngang.
Người phụ nữ này sinh ra đã là một đại tiểu thư, đến cả bố mẹ Vĩ Khang còn phải khép nép trước gia thế của bà.
Trước giờ bà chưa từng nghe ai nói về chồng của mình như thế này nên cũng có chút tò mò:
- Tiếp tục nói đi cô bé.
Tôi đảm bảo với cô, nếu cô dám bịa chuyện, ba đời nhà cô sẽ phải quỳ xuống xin lỗi Vĩ Khang đấy!
Nghe xong Minh Tuệ chẳng những không bị dọa mà còn tiến thêm một bước:
"Chính Vĩ Khang đã dụ dỗ bạn tôi yêu đương với hắn! Sau đó, hắn sai bảo bạn tôi làm những chuyện phản bội Sapphire.
Tất cả chỉ để Quân Viễn không thể tham dự hội thảo! Còn đánh chú ấy thảm thương như vậy! Thử hỏi hắn có còn là con người không!?"
Bàn tay Minh Tuệ chỉ về phía Quân Viễn đang đứng dưới sân khấu, ai nấy đều nhìn thấy rõ mồn một vết bầm trên mặt.
Bằng chứng rành rành, vợ của Vĩ Khang quay sang nhìn chồng mình:
- Hành hung người khác? Còn dụ dỗ cô bé nào đó yêu đương?
Vĩ Khang tái mét mặt mày nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
- Chẳng lẽ em lại tin nó à? Em không tin chồng mình ư?
- Đương nhiên em tin anh.
Nhưng vết thương trên mặt Đỗ tổng từ đâu mà có, e rằng em sẽ tự mình điều tra thêm.
Trong lúc Vĩ Khang và vợ đang đứng phân bua với nhau, Quân Viễn đã một bước chạy thẳng lên sân khấu, chú lấy micro trên tay Minh Tuệ rồi nói:
"Thưa quý vị, những chuyện em ấy nói đều là sự thật.
Nhưng để buổi hội thảo bị xáo trộn như thế này là lỗi của tôi, thành thật mong các vị thông cảm bỏ qua!"
Quân Viễn cúi gập người tạ lỗi rồi kéo tay Minh Tuệ xuống dưới sân khấu.
Đứng sau cánh gà, cô bé không can tâm nên vùng vằng bỏ ra:
- Chú làm gì vậy? Em còn chưa kể hết!
- Bình tĩnh giúp chú! Những người có mặt ở đây đều có chức có quyền, em không thể tự hủy hoại thanh danh của mình và Sapphire vì mấy chuyện lùm xùm như thế được!
- Nhưng cũng đâu thể để thằng cha đó bắt nạt bạn trai của em!?
Quân Viễn ôm cô gái nhỏ vào lòng vỗ về:
- Được rồi, được rồi! Chú biết! Chú biết!
Buổi hội thảo kết thúc trong mớ lộn xộn khi các nhà báo cứ bâu vào Vĩ Khang như lũ kiến bâu thức ăn.
Sau khi trở về, Minh Tuệ cắt đứt liên lạc với bạn thân và học cách chấp nhận sự thật.
Cô bé cũng không còn đặt trọn niềm tin vào ai nữa.
Cô bây giờ đã trưởng thành hơn về mặt suy nghĩ.
Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Quân Viễn khi bị người mình tin tưởng trở mặt.
Nhất định sau này làm gì cũng phải cẩn thận.
Chuyện tình cảm của tổng giám đốc và thực tập sinh được lan ra nhanh chóng, tràn lan trên các trang báo mạng.
Có nhiều lời chúc phúc, cũng có nhiều thành phần ghen tị mà chửi rủa.
...----------------...
Một thời gian sau đó, các diễn đàn rộ lên thông tin Vĩ Khang bị nhà vợ đơn phương ly hôn.
Nghe nói là có một cô bé nào đó tên Bảo Nguyên giao nộp toàn bộ tin nhắn và bằng chứng cho cảnh sát.
Còn về phần Minh Tuệ và Quân Viễn, hai người vẫn ở cùng một căn nhà, vẫn yêu thương nhau như thuở ban đầu.
.
.
.
Quân Viễn ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy tính xách tay.
Chú vừa kiểm tra điện thoại vừa nói:
- Đầu tuần sau em lên nhận chức trưởng phòng Marketing nha.
Chú mới nhận được thông tin trưởng phòng xin nghỉ.
Minh Tuệ ngồi tựa đầu giường bấm điện thoại.
Cô cũng không bất ngờ gì mấy khi nghe thông tin đó.
Vài ngày nay chuyện yêu đương của cô với Quân Viễn đã rắc cẩu lương cho toàn thể nhân viên của công ty, trưởng phòng sao mà chịu nổi áp lực này.
Minh Tuệ tắt điện thoại rồi hỏi:
- Sao chú không cất nhắc người khác lên làm? Em tuy đã trở thành nhân viên chính thức nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều.
- Em có năng lực mà.
Lần trước em quậy ở hội thảo làm tên tuổi của Sapphire lên như diều gặp gió.
- Trời ạ! Chú đừng nhắc nữa! Xấu hổ quá! Cái đó là bồng bột tuổi trẻ!
- Không! Đó là quyết đoán, dũng cảm.
Sau chuyện đó, quả thật mọi người đã nhìn Minh Tuệ với con mắt khác, nhất là Đỗ Linh, chủ tịch Sapphire, cô không còn xem Minh Tuệ như một thực tập sinh đơn thuần nữa mà đã cho cô bé làm nhân viên chính thức.
- À đúng rồi! Ngày mai em về thăm bố mẹ nên chú cho em nghỉ làm 1 buổi nha!
Nghe đến đây Quân Viễn đột nhiên nhớ ra gì đó, chú xoay ghế lại:
- Này...!Chú có một chuyện...
- Sao ạ?
- Em biết đó...!chú cũng đến tuổi cưới xin nên bố mẹ hối thúc dữ quá...
Đoán được phần nào, Minh Tuệ nhăn mặt thở dài:
- Nhưng em vừa tốt nghiệp Đại học.
Bố mẹ em chắc không chịu đâu.
- Chú có cách khác nhưng phải có sự đồng ý của em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...