Một Chú Một Em
Đỗ Quân Viễn ra đến cửa hàng tiện lợi, cậu đi một vòng chọn các gia vị cần thiết.
Dáng người cùng khuôn mặt dễ nhìn của thiếu niên thu hút những cô gái xung quanh.
Vì bị người khác giữ lại hỏi thông tin liên lạc cùng việc quên ví, cậu mất kha khá thời gian để từ chối và thanh toán qua điện thoại.
Khi Quân Viễn về đến nơi, bạn bè đã đến đông đủ.
Người nào người nấy yên vị trên bàn ăn, chỉ đợi cậu về.
Trong không khí náo nhiệt ở căn bếp, Quân Viễn lớn tiếng gọi:
- Mun! Xuống ăn tối!
Chàng trai đợi vài giây nhưng không thấy phản hồi.
Tưởng rằng tiếng nói chuyện của đám bạn quá to, cô gái nhỏ không thể nghe thấy, Quân Viễn bước đến chân cầu thang để giảm khoảng cách:
- Mun ơi? Có nghe không đấy?
Đáp trả cậu tiếp tục là một sự im lặng.
Quân Viễn đành bước lên tầng, thấy cánh cửa phòng của Minh Tuệ đóng kín.
Tay nắm cửa bị khóa trái từ bên trong khiến cậu không thể vặn.
- Em ở trong đó hả? Xuống nhà ăn với bạn chú nè.
"Cộc cộc"
Gõ cửa mãi mới có một tiếng nói nhỏ xíu phát ra từ trong phòng.
"Em không xuống đâu..."
Quân Viễn có hơi ngạc nhiên, lẫn trong đó là sự lo lắng:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
"..."
Chàng trai gõ cửa thêm vài lần và yêu cầu cô bé mở ra.
Trước sau gì cũng phải xuống nhà ăn tối, không thể để cái bụng rỗng mà đi ngủ được.
Cánh cửa hé ra một chút, giọng của Minh Tuệ giống như bị nghẹn trong họng, cô lí nhí hỏi:
"Bạn chú đâu?"
- Hmm? Mọi người đang ở dưới bếp.
"Chú đi một mình hả?"
- Ừa, một mình.
Đôi mắt của cô gái nhỏ dò xét, nhìn qua khe cửa để chắc chắn ngoài Quân Viễn ra thì không có ai khác.
Thiếu niên nhìn điệu bộ thập thò của con bé thì mất kiên nhẫn.
Cậu dùng chút lực đẩy cửa:
- Xuống nhà nào.
Mấy bạn đang...
Quân Viễn khựng lại.
Một gương mặt non nớt giàn giụa nước mắt dần xuất hiện.
Hai má và vành tai đỏ lên như đang chịu ấm ức chuyện gì đó.
Cổ họng cô phát ra những tiếng nấc nhẹ.
Mặt đối mặt với chàng trai, Minh Tuệ bỗng bật khóc như đã kìm nén từ lâu.
Nước mắt tràn ra một cách mất kiểm soát và hai tay liên tục dụi lên mặt.
Môi nhỏ mím lại giảm âm thanh, tránh để người ở dưới nhà nghe thấy.
Lần đầu tiên trong mấy năm qua, Quân Viễn thấy đứa trẻ cứng đầu này tỏ ra yếu đuối.
Cậu bối rối vì không biết dỗ dành con nít, chỉ vội lau nước mắt:
- S-Sao đấy? Sao em khóc? Có chuyện gì? Kể chú nghe!
Minh Tuệ lắc đầu ra hiệu không muốn kể nhưng cậu biết, chuyện mà làm nhóc Mun khóc chắc chắn là chuyện lớn.
- Mun...
Quân Viễn quỳ một chân xuống cho vừa tầm.
Ánh mắt điềm đạm để trấn an cô.
Cậu nghiêm giọng nói:
- Có chuyện gì thì kể chú nghe! Bất kì vấn đề gì chú cũng sẽ giải quyết cho em!
Minh Tuệ nín khóc, chỉ còn lại tiếng nấc.
Cô vừa lau nước mắt vừa mếu máo:
- Th-Thật không...!ạ?
- Ừm, em nói chú nghe đi.
Có chuyện gì?
Ánh mắt đẫm nước của cô gái nhỏ rời khỏi Quân Viễn.
Cô nhìn đi hướng khác, mãi mới lẩm bẩm được hai chữ:
"Anh...!Khang..."
Quân Viễn nhướn mày:
- Vĩ Khang? Thằng bạn của chú hả?
Minh Tuệ gật nhẹ.
Suy nghĩ của thiếu niên lóe lên gì đó.
Cậu nhanh chóng nhìn xuống cơ thể cô, phát hiện quần áo không chỉ xộc xệch, mà trên cổ còn có một vết đo đỏ.
Cậu giật mình xiết chặt vai của Minh Tuệ, gằn giọng hỏi:
- Nó làm gì em? Nói!
Minh Tuệ bị dọa sợ liền khai sạch:
- Hôn lên cổ...
- Còn gì nữa!?
- Sờ bụng với đùi...
- Còn nữa không?
Cô bé lắc đầu.
Vừa nãy khi Quân Viễn đi mua đồ, Vĩ Khang đã giở trò hèn hạ với Minh Tuệ.
Cũng may, khi hắn đang "hành sự" thì những người bạn sinh viên đến bấm chuông cửa.
Nếu họ trễ một chút, không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Quân Viễn chết đứng tại chỗ.
Người bạn thân thiết bấy lâu nay của mình lại làm vậy với một đứa trẻ 13 tuổi ư?
Cậu hít thở sâu, cố gắng an ủi và động viên cô gái nhỏ.
Sau một hồi, Minh Tuệ cũng nín khóc và chìm vào giấc ngủ.
Quân Viễn cẩn thận đắp chăn, tắt đèn rồi đóng cửa phòng.
Mỗi bước chân xuống một bậc thang giống như đạp trên hàng trăm gai nhọn.
Cậu rối bời, không biết nên đối mặt với Vĩ Khang và giải quyết như thế nào.
.
.
.
Chàng trai cố giữ bình tĩnh, bước đến cửa bếp.
Tiếng cười đùa của bạn bè làm người khác phải não lòng.
"Ăn ít thôi, còn thằng Viễn với em nó nữa!"
"Thôi dô cái đi!"
"Một...!hai..."
"Ba! Dzoooo!'
Các bạn bên trong đang ăn uống rất vui vẻ.
Đột nhiên Quân Viễn bước đến, trầm giọng phá tan bầu không khí:
- Khang, theo tao.
Vĩ Khang đặt ly bia xuống bàn.
Cả bọn ai nấy đều thắc mắc, im lặng nhìn nhau.
Hai người con trai đi riêng tới phòng khách.
Quân Viễn không đợi mà lập tức mở lời:
- Mày làm gì nhóc Mun lúc tao không có nhà?
Vĩ Khang nghe xong thì khịt mũi, dửng dưng đáp:
- Nó kể gì mày à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...