Một Cho Tất Cả

Tan học, là lúc trường vắng nhất, khi không có ai như vậy, ngôi trườngtrở nên rộng và đẹp hơn bao giờ hết. Ôm đống sách vở mà thở dài ngaongán, môn thi đầu tiên là ngôn ngữ học, môn mà Min Jae dốt nhất-sở dĩ vì toàn ngủ gật trong giờ ngôn ngữ học. Những dòng chứ Maya loằng ngoằngnhư run rết toàn hình là hình khiến Min Jae hoa cả mắt.Các môn khác chỉcần đọc qua sách một lần là cô có thể làm được nhưng..... “lần này chếtchắc rồi”-Min Jae tự nhủ thầm trong lòng.

...............

Sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng đông đúc như vậy,thói quen vui chơi của con nhà giàu cúng khác với con nhà nghèo, họ thường ngồi túm 5 tụm 3 lại khoe nhau những món đồ trang sức đắt tiền, bàn tán về nhân vật nọnhân vật kia...và Min Jae cung không tránh khỏi mồn mép của mấy bà támlắm tiền này.

Trong một góc khuất của sân trường.....

- Con nhỏ Min Jae đó nghĩ mình là ai chứ? Đúng là loại Hồ Ly Tinh.

- Nhìn mặt nó là biết, lúc nào cũng tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng thì...ôi...đúng là rắn độc...

Những lời độc ác như vậy cô còn phải nghe đến bao giời nữa,từ lúc tênkhốn Tae Sun cướp đi nụ hôn đầu của cô, mọi người đều nhìn cô bằng ánhmắt khác, cái tên Tae Sun ấy khiến cô không thở nổi, ngày ngày bị bạn bè xung quanh lườm huýt, dùng những ánh mắt thô bỉ nhất để xoi mói, bớimọc. Yunhee lại không có ở đây, ở trường này người đứng về phía cô chỉcòn cô bạn bất đắc dĩ Yunhee mà thôi. Đến ngay cả Joo Won cũng vậy, ánhmắt mà Joo Won dành cho cô cũng khác, không còn thân thiện như ngàythường mà thay vào đó là một cái nhìn đầy thờ ơ và lạnh lùng. ‘Con nhàgiàu luôn vậy sao?’ Min Jae thầm nghĩ và tự trách bản thân mình trongphút chốc đã phá vỡ đi quan niệm đúng đắn về cái quy luật của giàu nghèo mà Min Jae đã tự đặt ra cho mình.

- Này...

Tiếng gọi vọng ra từ xa,khiến Min Jae giật mình, nhưng cô không ngoáiđầu lại, biết đâu khi cô ngoái đầu lại một viên gạch đang đón chờ. Thàbị ném kiểu bất ngờ còn hơn là bị ném kiểu có chủ đích. Vì thế Min Jaeđứng im.


- Này...tôi gọi cô đó, cô gái đứng một mình.

Giọng nói ấm áp khiến Min Jae cảm thấy yên lòng hơn, nó không có vẻ gìgiống một tên thích ức hiếp con gái.Min Jae từ từ quay đầu lại.

- Đến đây.

Joo Won vẫy Min Jae lại gần đó, gương mặt thanh tú toát lên một vẻ đẹp dịu dàng và đầy ấm áp.

- Tại sao tôi phải lại đó?

- Vì cô đang đứng một mình.

Vẫn vẻ ngoài mảnh mai dịu dàng, mặc dù Joo Won đứng một mình nhưng dường như cậu ta như môt loại đèn tự động phát sáng vậy, nhưng ánh sáng đóphát ra một vẻ gần gũi lạ thường. Mặc dù ở Joo Won có cái gì đó gần thân thiện nhưng bức tường rào giữa hai thế giới luôn khiến cô e ngại.

- Mắc mớ gì đến anh.

- Đừng cãi nữa, ngoan ngoãn lại đây đi.

Không hiểu sao từng bước chân của cô ngoan ngoãn tới bên cạnh cậu ấy,như một thứ phép thuật thần kỳ mà một người bình thường như Min Jaekhông thể lý giải được. 

- Có muốn nghe nhạc chung không?

- Không.

- Cứ nghe đi, cũng không tồi đâu.

Cậu ta ngồi xích lại gần và nhét một bên tai phone vào tai Min Jae một cách nhẹ nhàng.


Nhưng....

- Anh bị điên sao? Làm gì có nhạc.

Hắn kéo đầu giắc cắm ra, giắc cắm không hề được nối với bất kỳ một máynghe nhạc nào, nó đơn thuần chỉ là một chiếc dây nghe nhạc.

- Hãy ngồi yên và cảm nhận đi, cô phải cảm ơn sợi giây này đấy.

- Anh đang nói gì vậy?

- Một bản nhạc giả, một tình bạn giả trong chốc lát còn tốt hơn sự côđộc. Đúng không? Hãy ngồi xuống đeo tại phone vào và lắng nghe, cô sẽthấy những âm thanh thú vị đấy.

Khi ta nghe nhạc đó là lúc ta chìm vào thế giới của riêng ta, không cầnnói chuyện với ai cũng không cần phải nghe bất kỳ lời nói nào. Một bảnnhạc giả cũng sẽ giúp ta phần nào, nó giúp ta tránh được những trườnghợp nghẹt thở hay những lời nói khiến bạn đau lòng.Nhắm mắt lại và cảmnhận, cảm nhận từng ngón tay cậu ấy đang gõ nhẹ lên đầugối...cloc...cloc...cloc... cảm thận đôi môi cậu ấy đang khẽ đu đưa theo giai điệu một bản nhạc nào đó, một bản nhạc không quen...cảm nhận cậuấy đang lắc lư như một anh chàng say sưa với bản nhạc giả này...đúng làmột màn kịch hoàn hảo....và hơn thế nữa, cảm nhận từ xa, mấy cô nhócxấu tính đang xì xào bàn tán.

- Ngôn ngữ Maya học xong chưa?- Joo Won bất ngờ hỏi.

- Sao cậu biết tôi đang mắc môn đó?- Min Jae ngạc nhiên.

- Thì cứ coi như tình cờ biết đi. Trả lời đi, học đến đâu rồi.


- Có vào đầu được đâu, tôi nghỉ bệnh nguyên một chương, đọc lại chẳng hiểu gì.-Min Jae cúi mặt xuống, ánh mắt ỉu xìu.

- Tan học rảnh không?

- Làm gì?-Min Jae lại hỏi bằng sự ngạc nhiên.

- Làm thầy giáo bất đắc dĩ.

- Cho tôi.

Joo Won đứng dậy tiến về phía trước và không quên nói với Min Jae.

- Chiều nay sau giờ học ở cổng trường tôi đợi cậu.

Nói rồi Joo Won đi thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui