Một Cho Tất Cả
Mọi chuyện lại trở về với cái vốn có của nó, ít ra là trong vài ngày cônghỉ ốm, bà mẹ bắt cô con gái ở nhà nghỉ ngơi cho khỏi hẳn rồi mới đượcđi học. Ngoài mặt Min Jae tỏ vẻ buồn rầu vì không được đến lớp cho mẹvui lòng nhưng thật ra trong lòng vui như mở cờ. Với lấy đôi găng taycủa Joo Won và nhớ lại những gì xảy ra hôm đó. Sự diu dàng của Joo Wonkhiến cô cảm thấy ngạc nhiên. Từ trước đến nay, lũ con trai trong mắt cô chỉ là một sinh vật tàn bạo, hám sắc, có mới nới cũ và không bao giờthật lòng giống như bố của cô vậy-người cha đã bở rơi hai mẹ con để đitheo một người đàn bà khác. Trong giọng nói và ánh mắt của Joo Won côluôn cảm nhận được sự chân thành, một sự chân thành thật sự.
Ngày đi học trở lại cũng là ngày mà cô biết được tin sét đánh: 3 ngàynữa sẽ có một bài kiểm tra phân loại học sinh- Đây là một chính sách mơi áp dụng trong năm học này, sẽ chỉ có một nửa được ở lại trường, một nửa sẽ phải bye bye khỏi nơi này. Một tuần nghỉ học hổng toàn bộ kiến thức, không có ai để nhờ vả, Yunhee thì khác gì không biết....Thở dài một cái rồi lại đưa một miếng thịt to lên miệng.
- Làm sao bây giờ, Jae...phải giúp mình.
Yunhee vẫn vậy, vẫn cái điệu bộ như mỗi lần muốn nhờ vả Min Jae ôn bài hộ.
- Chịu, cả tuần vừa rồi không đi học, không biết thi cử thế nào đây.
- Cậu không lo sao?-Yunhee tròn mắt nhìn Min Jae
- Lo thì được gì chứ.
Cái vẻ ngoài cứng cỏi không che được lửa đang đốt cháy trong lòng, Nếu cô trượt thì mẹ sẽ ra sao? Hẳn mẹ sẽ rất thất vọng.
- Đi học rồi sao?
Giọng tên Sun khiến Min Jae nuốt không trôi miếng thịt ngon lành...
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi đến để đòi nợ.
Mọi con mắt xung quanh đang nhìn Min Jae, cô biết chắc rằng 95% số đóđang nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt kiểu như “ đồ hồ ly tinh, đũamốc đòi chòi mân son”....
- Nói đi, yêu cầu là gì?
Hắn đặt tay lên vai Min Jae và nói lớn....
- MỌI NGƯỜI NGHE ĐÂY. Kể từ nay Kang Min Jae lớp F sẽ là nô lệ của tôi, ai động đến cô ta tức là động đến tôi. Nghe chưa?
- VÂNG!......
Tất cả đều đồng thanh trả lời nhưng đằng sau đó là cả nghìn mũi dao đang chĩa vào lưng Min Jae.
- Đó có nghĩa là gì?-Min Jae quay sang hỏi Tae Sun
- Tức là cậu sẽ là nô lệ cho tôi để trả nợ.
- Cậu bị sao vậy? Tại sao tôi lại phải làm nô lệ cho cậu.
- Vì cậu nợ tôi, bây giờ cậu phải trả nợ.
- Tôi sẽ trả nợ nhưng không phải theo cách làm nô lệ cho cậu.
- Khi tôi nói là được thì cậu nên ngoan ngoãn vâng ạ. Tôi không muốn nghe thấy từ không.
- Vậy thì tôi sẽ chỉ nói những từ cậu không thích nghe. KHÔNG...KHÔNG...KHÔNG BAO GIỜ.
Min Jae hét vào mặt Tae Sun, huých cậu ta một cái thật mạnh rồi tiến về phía cửa.
- Vậy, là bạn gái của tôi thì được chứ?-Tae Sun nói với theo.
Min Jae quay lại nhếch mép cười và trả lời Sun với vẻ kiên quyết.
- Có hai lý do để tôi trả lời không. Một là chúng ta không cùng một tầng lớp. Hai là tôi thực sự rất ghét cậu.
Min Jae quay lưng bước đi nhưng bị Tae Sun giữ lại, hắn nắm chặt lấy tay Min Jae và nhìn cô với ánh mắt giận giữ.
- Từ trước đến nay chưa có cái gì ta muốn mà không có được.Kể cả cậu. Min Jae, cậu là của tôi.
Nói xong Sun đặt lên môi MỊn Jae một nụ hôn mặc cho Mịn Jae có cố gắng giãy giụa đẩy Sun ra.
BỐP....
Một cái tát đau điếng khiến Sun nghiêng ngả.
- Tôi sẽ coi đó là lời xin lỗi của cậu.
BỐP....-Một cái tát nữa...lần này cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt.
- Cái tát này để lấy lại danh dự và nụ hôn đầu đời của tôi.
Min Jae chạy đi mặc cho mọi người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
...........................
Tan học, là lúc trường vắng nhất, khi không có ai như vậy, ngôi trườngtrở nên rộng và đẹp hơn bao giờ hết. Ôm đống sách vở mà thở dài ngaongán, môn thi đầu tiên là ngôn ngữ học, môn mà Min Jae dốt nhất-sở dĩ vì toàn ngủ gật trong giờ ngôn ngữ học. Những dòng chứ Maya loằng ngoằngnhư run rết toàn hình là hình khiến Min Jae hoa cả mắt.Các môn khác chỉcần đọc qua sách một lần là cô có thể làm được nhưng..... “lần này chếtchắc rồi”-Min Jae tự nhủ thầm trong lòng.
...............
Sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng đông đúc như vậy,thói quen vui chơi của con nhà giàu cúng khác với con nhà nghèo, họ thường ngồi túm 5 tụm 3 lại khoe nhau những món đồ trang sức đắt tiền, bàn tán về nhân vật nọnhân vật kia...và Min Jae cung không tránh khỏi mồn mép của mấy bà támlắm tiền này.
Trong một góc khuất của sân trường.....
- Con nhỏ Min Jae đó nghĩ mình là ai chứ? Đúng là loại Hồ Ly Tinh.
- Nhìn mặt nó là biết, lúc nào cũng tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng thì...ôi...đúng là rắn độc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...