Từ ngày đó sau khi hiểu lầm được giải khai, đã gần năm ngày, Phan Đào vẫn luôn không cùng Lâm Lam nói chuyện, thậm chí, ngay cả thời điểm hai mắt nhìn thẳng cũng không có, cảm giác so với trước đó hai người tân hôn một mực ngọt ngào điềm mật mà nói, quả thực thoắt cái thay đổi không ít.
Mặc dù không có đến mức triệt để không đếm xỉa đối phương, nhưng tình huống bây giờ, cũng chỉ có thể so sánh với có quan hệ tốt mà thôi.
Bởi vì trước nay chưa từng tiếp xúc với Phan Đào như vậy bao giờ, Lâm Lam ngoài ý muốn bắt đầu từ từ hoảng hốt lên.
Loại không khí kỳ quái này, một mực duy trì lên men trong Phan trạch, nguyên bản còn chưa quá làm người khác chú ý, nhưng mà từ từ, người hầu làm việc trong phủ cũng dần dần chú ý tới hiện tượng kỳ quái này.
Trước đó, chỉ cho là bởi vì lão gia bệnh nặng mới khỏi, cho nên tâm tình mới luôn luôn không cao, không thích nói chuyện.
Nhưng mà nhiều ngày như vậy, vốn dĩ hai người cả ngày chỉ cần không ra cửa thì sẽ luôn luôn dính chung một chỗ, hiện tại lại có vẻ bỗng nhiên lạnh nhạt xuống, chênh lệch lớn như vậy, giống như có bí mật gì đó không thể nói ra.
Sau khi mọi người đều dần dần chú ý tới cảnh tượng này, tất cả lập tức đều không khống chế được tinh thần bà tám trong mình, không chỉ suy tưởng miên man đoán lui đoán tới trong đầu, mà âm thầm, còn tụ năm tụ ba nói chuyện, say sưa thảo luận suy đoán với nhau.
Trong những suy đoán này, được cân nhắc nhiều nhất chính là chuyện Xuân Tú đột nhiên rời khỏi trước đó, xâu chuỗi lại.
Liệu có phải bởi vì phu nhân phát hiện lão gia kỳ thực cấu kết với Xuân Tú, cho nên bây giờ, quan hệ giữa hai người, mới trong nháy mắt lạnh xuống như vậy? Nhưng mà, nói thế nào, nếu quả thật đúng như suy đoán, người tức giận hẳn là phu nhân mới đúng a?
Nhưng mà bây giờ, thấy thế nào, đều là phu nhân cẩn thận tỉ mỉ duy trì khoảng cách, lão gia một mình sinh khó chịu a? Đối với sự thực lão gia tức giận, bọn hạ nhân bên trong Phan trạch, bày tỏ đều nhao nhao ngơ ngác không hiểu ra sao, chẳng lẽ, nguyên nhân lão gia tức giận là bởi vì, phu nhân đem Xuân Tú đuổi đi?
Khoảng thời gian này, Lâm Lam cũng luôn nghĩ tìm cơ hội cùng Phan Đào kỹ càng giải thích một chút chuyện lúc trước.
Nhưng mà, nếu không phải là bị thái độ tránh mà không nói của hắn đẩy ra; thì chính là bản thân, thật vất vả tìm được một thời cơ cùng địa điểm thích hợp, nhưng ngay khi đang đối mặt tầm mắt chăm chú nhìn mình của Phan Đào, bỗng dưng lên cơn hoảng hốt, cho nên cả đống lời muốn nói một mực chuẩn bị hồi lâu trong bụng, cuối cùng lại một chữ đều không nói được.
Bản thân có thể nói thế nào? Nói bản thân kỳ thực vẫn luôn tin tưởng phu quân, chỉ là nhất thời đầu óc mê muội? Hay là nói, bản thân kỳ thực chỉ là bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện chấn động chưa kịp phục hồi tinh thần, cho nên mới tin lời nói dối của Xuân Tú?
Nói thế nào, đều cảm thấy giống như đang tìm cớ, Lâm Lam rất là do dự.
Nội tâm áy náy chậm chạp không biểu đạt ra ngoài, vô duyên vô cớ bỏ lỡ thật nhiều cơ hội, muốn nói lại thôi kết quả chính là Phan Đào càng ngày mặt càng lạnh lùng.
Cuối cùng chính là như vậy, một vòng một vòng, từ từ, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính không dám nhìn thẳng.
Trước đó, bởi vì Phan Đào bị bệnh, cho nên hắn vì sợ đem hơi bệnh lây cho Lâm Lam, sống chết không muốn cùng nàng ngủ chung, cuối cùng ương ngạnh không chịu đồng ý, Lâm Lam cũng không cách nào, đồng ý bản thân trước tạm thời ngủ ở giường phòng bên cạnh.
Luôn luôn bố trí ổn thỏa cho tới bây giờ, nhưng bây giờ Phan Đào đều đã khỏi bệnh, lại chậm chạp không có ý nói ra muốn bản thân lần nữa dọn về ngủ cùng nhau.
Nhìn sắc mặt Phan Đào mấy ngày nay, Lâm Lam không nghi ngờ chút nào, nếu không phải sợ trong phủ có người gièm pha, lại sinh ra tin nhảm gì, nói không chừng, Phan Đào có lẽ sẽ còn muốn cùng bản thân phân phòng ngủ.
Nguyên bản còn có áy náy, cùng Phan Đào lẫn nhau giằng co không hạ bậc thang như vậy, từ từ, cũng rút đi không ít.
Cuối cùng, trong lòng Lâm Lam, không hiểu sao cũng dần dần nảy lên một cỗ lửa giận.
Chuyện này cũng không thể toàn bộ trách nàng a, mặc dù chưa điều tra rõ đã bởi vì hiểu lầm tùy tiện hoài nghi Phan Đào, nhưng, đó cũng bởi vì nhìn thấy hình ảnh quá dễ hiểu lầm như vậy, nhìn tình cảnh như vậy, sợ là không hiểu lầm cũng khó a!
Hai người giận dỗi lẫn nhau, ai cũng không để ý ai, cứ như vậy một mực kéo dài giằng co.
Đi đôi với bầu không khí thấp như vậy cùng không khí bát quái tin vịt vụng trộm nổi lên bốn phía, thời gian chậm rãi trôi qua, không bao lâu, liền đến Tết âm.
Sáng sớm, trời còn mờ tối, bên trong Phan trạch đã bắt đầu sục sôi ngất trời, tất cả mọi người bận bận rộn rộn chuẩn bị bắt đầu chuyện cúng tế Tết âm.
Bởi vì mấy tháng trước đó, đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này, cho nên dù từng đợt sóng bận rộn hoang mang, nhưng bộ dáng lại vẫn gọn gàng ngăn nắp.
Hương án dọn xong, nhang đèn cùng khuôn giấy cũng đã đốt lên, dâng cúng phẩm, quỳ lạy, tế rượu...
Dựa theo thứ tự, rành mạch phân minh từng hạng mục tiến hành, bận rộn cả một buổi sáng, đến gần tới trưa, cúng tế mới xem như hoàn toàn kết thúc, tất cả mọi người trong phủ, mới tính là chân chính rảnh rỗi thanh nhàn.
Nhóm nữ đầu bếp ở phòng bếp giúp đem cơm trưa từng món trình lên sau, Phan Đào phất tay một cái, đem người theo hầu bên cạnh lui xuống.
Bận rộn từ sáng sớm, dầu gì hôm nay cũng là Tết âm, liền để cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi.
Bởi vì Phan Đào người nhà ít, cho nên lúc trước quyết định muốn đi kinh thành, cũng đã bàn xong, năm nay buổi tối đêm giao thừa, phải dẫn Lâm Lam cùng nhau đến Lâm phủ cùng nhạc phụ bọn họ dùng cơm.
Dẫu sao, sau Tết âm, hai người liền phải rời đi nơi này, lúc sau chỉ sợ cũng khó thường xuyên trở lại rồi, vả lại, nhiều người, ăn tết mới náo nhiệt, mới có mùi vị năm mới a.
Cho nên bữa cơm trưa này, coi như là Lâm Lam cùng Phan Đào hai người, ăn bữa cơm tất niên tại nhà.
Vì thế, nữ đầu bếp ở phòng bếp chuẩn bị, hiển nhiên rất phong phú.
Nhưng mà bất ngờ, nhìn một bàn phong phú thức ăn như vậy, hai người trầm mặc ít nói, lại đều chậm chạp không cầm đũa chuẩn bị hưởng dụng.
Bên trong gian nhà chính rộng rãi, hai người ngồi đối diện nhau, lẳng lặng ngắm nhìn từng món ăn trên mặt bàn, trừ tiếng hô hấp và nhịp tim nhẹ nhàng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Bồ câu non ngũ vị hương, màu đỏ bóng, từng mảnh xốp giòn thơm ngon, ngũ vị hương đậm đà, dư vị kéo dài, là một trong những món ăn thường ngày Phan Đào thích nhất.
Một bàn, mười mấy món ăn, xấp xỉ hơn phân nửa, đều là Phan Đào thích ăn.
Có lẽ là phòng bếp cũng phát hiện Phan Đào khoảng thời gian này khó chịu, thức ăn chuẩn bị, so với trước đó còn càng dụng tâm hơn.
Thịt bò xào mỡ hành vị trơn chắc, nước thịt đỏ bóng, tươi mặn vừa miệng, vào miệng tan đi, còn có thịt thỏ tiềm vỏ quýt vân vân.
Lâm Lam khẩu vị luôn luôn thiên về thanh ngọt, bây giờ gặp phải sản phẩm mà phòng bếp nỗ lực phát huy, ngửi thấy trên bàn thỉnh thoảng phiêu tán tới mùi gia vị cay nồng, để cho lỗ mũi nàng dần dần không khống chế được bắt đầu có chút ngứa ngáy, bịt mũi, lặng lẽ đánh một cái hắt xì, Lâm Lam lại lần nữa ngồi yên như một người gỗ.
Mắt thấy, thức ăn vừa rồi bưng lên còn không ngừng bốc lên hơi nước màu trắng, từng chút một từ từ biến mất hơi nóng, cuối cùng, Lâm Lam vẫn là không nhịn được không khí vô lời như vậy, cùng áp suất thấp trong khoảng thời gian này, do dự một hồi, cuối cùng mở miệng, phá vỡ tảng băng cứng nói: "Năm mới năm me, phu quân, chẳng lẽ chàng vẫn còn tức giận sao?"
Xem như đây là câu nói đầu tiên giữa hai người trong khoảng thời gian từ lúc đó đến nay, Phan Đào nghe vậy tựa hồ cũng ngẩn ngơ một chút, tay đang chuẩn bị cầm đũa lên, tức thì lặng lẽ dừng lại giữa không trung trong chớp mắt, dường như cảm nhận được ý hòa hảo trong câu hỏi của Lâm Lam, nhưng vẫn trả lời: "Làm sao? Chẳng lẽ, ta hiện tại, ngay cả tức giận đều không thể sao?"
Nghe vậy, Lâm Lam thiếu chút nữa bị một câu đáp trả cứng ngắc này của Phan Đào nghẹn chết, có chút không tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, dùng một loại ánh mắt mới lạ, không ngừng nhìn Phan Đào từ trên xuống dưới, nhìn hắn sắc mặt một bộ bình tĩnh không dao động, tựa hồ là trước nay chưa từng tưởng tượng ra, cũng chưa từng tiếp xúc qua, một mặt ngây thơ như vậy của Phan Đào.
Nguyên bản, ấn tượng mà Phan Đào luôn luôn cấp Lâm Lam, chính là ôn nhu, săn sóc, đáng tin.
Không nghĩ tới, nguyên lai còn có một mặt không muốn người biết như vậy.
Nguyên bản nghe được câu nói vừa rồi kia, nên lựa chọn tức giận mới đúng, nhưng mà Lâm Lam không biết sao đột nhiên trong nháy mắt, giống như bị đâm đến huyệt cười kỳ quái nào, không giận ngược lại cười, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng, là không nhịn được, hoàn toàn che miệng cười phá lên.
Lần này, Phan Đào có giận dỗi thế nào đi nữa, nghe được tiếng cười của Lâm Lam, cũng len lén dùng khóe mắt dư quang, nhanh chóng liếc một cái Lâm Lam đang cười hết sức vui vẻ, trong đáy lòng có điểm luống cuống, nhưng mà vẫn như cũ kiên trì đến cùng, tiếp tục cứng rắn mở miệng nói: "Nàng cười cái gì, có cái gì buồn cười?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...