Lâm Lam cùng Tiểu Nguyệt đi tới tiền viện, liền thấy Tiểu Ngọc hai tay bưng quai hàm, nhìn không chớp mắt về phía cửa lớn biệt viện.
Hai người kỳ quái đến cửa lớn nhìn một cái, trừ gia đinh giữ cửa, cũng chỉ có hộ vệ đi tới đi lui, Tiểu Ngọc đang nhìn cái gì?
Đến khi hai người đến gần, mới nhìn thấy hôm nay bộ dáng Tiểu Ngọc cùng dĩ vãng không giống nhau lắm.
Tuy rằng vẫn là mặc trang phục nha hoàn màu xanh nhạt, nhưng ở vạt áo trước người lại sáng tạo, dùng khăn tay màu vàng tơ thắt thành một đóa hoa buộc ở trước, ngược lại tỏ ra đặc biệt có ý vị.
Tiểu Nguyệt còn chú ý tới Tiểu Ngọc mang trâm cài tóc trên đầu, còn là hàng hiếm tương đối tinh xảo trước kia tiểu thư cùng trong phủ thưởng xuống, trước kia toàn thấy Tiểu Ngọc đem chúng nó dè dặt cẩn thận cất kỹ, hiện tại lại hiếm có có thể thấy được trên đầu Tiểu Ngọc.
Hai người nhìn Tiểu Ngọc như vậy, trong lòng không khỏi ngộ ra, nha đầu này, chỉ sợ là xuân tâm manh động.
Tiểu Nguyệt cố ý lui về phía sau mấy bước, một cú hổ vồ nhào tới trên người Tiểu Ngọc, còn kêu lớn một tiếng: "Oa!" Nhất thời đem Tiểu Ngọc hù sợ từ trên băng ghế tuột xuống, đến khi không dễ dàng gì phát hiện đè ở trên người mình chính là Tiểu Nguyệt, nhất thời tức giận nói: "Ai nha, ngươi nặng chết, ngươi mau xuống! Y phục của ta đều sắp bị ngươi làm hư!"
Đến khi thật vất vả đẩy ra Tiểu Nguyệt, Tiểu Ngọc đang chuẩn bị sửa sang một chút búi tóc cùng y phục có chút lộn xộn của mình, liền thấy cách đó không xa Lâm Lam đang cười nhìn bản thân.
Nhất thời, một loại cảm giác chột dạ khó hiểu tự nhiên nảy sinh, tay cũng không dám nâng lên, hy vọng rằng, tiểu thư không chú ý tới mình hôm nay khác biệt mới tốt.
Lâm Lam nhìn hai nha đầu cười nháo tách ra, mới có chút cao hứng tiến lên nói: "Được rồi, được rồi, người đã bao lớn, còn giống như hai đứa trẻ." Rồi xoay người nhìn Tiểu Ngọc một chút, có chút cảm thán nói: "Ta nghe Tiểu Nguyệt nói ngươi mỗi ngày một chuyến chạy tới tiền viện, nên muốn nhìn xem tiền viện rốt cuộc có cái gì, lại níu giữ được Tiểu Ngọc ngươi." Nghe được câu này, Tiểu Ngọc không khống chế được bản thân mặt trắng bệch.
Lâm Lam chú ý tới một màn này, có lòng an ủi nàng, khuyên giải nói: "Được rồi được rồi, ngươi cũng đã mười bảy mười tám tuổi, có người mình thích, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Ta ngày thường đối đãi ngươi không tệ, ngươi sợ ta sẽ không giúp ngươi?" Tiểu Ngọc vốn dĩ lúc nghe nửa câu trước, sắc mặt liền càng ngày càng tái nhợt, cho là bản thân tâm tư đã bại lộ hết sạch, nào biết sau đó Lâm Lam lại chuyển đề tài, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Lam.
Nhìn ánh mắt của Tiểu Ngọc, Lâm Lam cười lên, có chút hiểu rõ nhìn theo tầm mắt ban nãy của Tiểu Ngọc, chỉ chỉ một tên gia đinh ở cửa, hỏi: "Người kia, chính là nguyên nhân ngươi mấy ngày nay cứ chạy đến chỗ này sao?"
Tiểu Nguyệt theo tay Lâm Lam nhìn đến kia, quả thật, có một người dáng dấp coi như không tệ, nam tử trẻ tuổi tinh thần cũng tràn trề, đang đứng ở nơi đó qua lại dò xét, nhất thời con mắt sáng lên, có chút không có hảo ý điểm điểm Tiểu Ngọc, nói: "Nguyên lai ngươi thích như vậy, chẳng trách lần trước, ngươi coi thường quản sự muốn cầu cưới ngươi kia."
Tiểu Ngọc cũng là đầu đầy sương mù theo ngón tay Lâm Lam nhìn sang, vốn dĩ còn kinh ngạc mình đến tiện viện, cùng người nam tử kia có quan hệ gì.
Sau đó nghe đến bên cạnh Tiểu Nguyệt trêu ghẹo, trong nháy mắt liền hiểu, trong lòng âm thầm thở phào một hơi dài, mới luống cuống xoay người lại, hướng về phía Lâm Lam gật đầu một cái.
Lâm Lam thấy Tiểu Ngọc thừa nhận, tức thì mặt hiện vui mừng, có chút cao hứng nói: "Trước đó Tiểu Nguyệt tìm tới lương duyên, mà ngươi lại chậm chạp cũng không chịu đáp ứng, ta còn tưởng ngươi muốn ở bên cạnh ta lâu mấy năm.
Không ngờ, tới biệt viện một chuyến, ngược lại để cho ngươi tìm tới ý trung nhân thuộc về mình."
Nói đến cao hứng, Lâm Lam còn không khống chế được bản thân vỗ vỗ tay, có chút xấu bụng trêu chọc Tiểu Ngọc nói: "Này, có muốn tiểu thư nhà ngươi giúp ngươi đi hỏi thăm một chút hay không, người kia tình trạng gia cảnh như thế nào, có hôn phối hay chưa? Có thể sớm ngày thúc đẩy các ngươi đoạn lương duyên này cũng tốt, đỡ cho sau này, ta không có ở Lâm phủ, ngươi còn không biết ở nơi nào tìm chỗ dựa."
Tiểu Ngọc xuôi tay ở bên người, không tự chủ được trong nháy mắt nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn rất nhanh sẽ để cho Tiểu Ngọc khôi phục lại, mới gượng giả vờ trấn định trả lời nói: "Tiểu thư chớ đem ta ra nói giỡn, người nọ coi thường ta, không cần giúp ta đi hỏi, đỡ cho tự rước lấy nhục, nô tỳ chỉ nghĩ cả đời đều đi theo tiểu thư."
Lâm Lam than thở một tiếng, cẩn thận đỡ qua bả vai Tiểu Ngọc, có chút cảm động nói: "Ta biết ngươi muốn một mực đi theo ta, nhưng mà ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, dù sao cũng phải tìm một người qua ngày đi? Tiểu Nguyệt đã cùng con trai của quản sự trong phủ định hôn sự, nhưng ngươi thì sao? Chẳng lẽ, thật muốn mãi ở bên cạnh ta tiếp tục tiêu phí thời gian, biến thành một cái lão cô nương sao?"
Tiểu Ngọc quật cường trả lời nói: "Ta chỉ muốn cùng tiểu thư, về sau lại theo người gả đến nhà cô gia, giúp người chiếu cố tiểu thư bé."
Lời đã đến nước này, Tiểu Ngọc vẫn trả lời như thế, Lâm Lam cũng không có cách nào, chỉ đành yên lặng thở dài một cái.
Một bên Tiểu Nguyệt bất thình lình chen vào một câu, nói: "Ngươi đều đã buông tha, tại sao mỗi ngày còn muốn tới nơi này nhìn hắn? Nếu đã không bỏ được, tại sao lại không thử cố gắng? Tiểu Ngọc, điểm này thật không giống ngươi ngày thường."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngọc trong lòng chợt căng thẳng, nhưng vẫn là lộ ra một nụ cười bình thường, nói: "Trước đó đã buông xuống rồi, ta cũng không có suy nghĩ.
Hôm nay tới vì qua vài ngày nữa là đến Đoan Ngọ, nghĩ trong phủ có thể có người tới đón chúng ta trở về qua tết hay không, mới ở chỗ này chờ."
Nghe được trả lời như vậy, Lâm Lam mới nhớ, tính ngày một chút, cũng còn có khoảng gần nửa tháng liền đến Đoan Ngọ rồi.
Lúc này, nếu trong phủ muốn mình trở về mừng tết, chỉ sợ từ sớm, đã phái người tới đón.
Hiện tại vẫn chưa có bóng người nào, đã nói lên, e là Đoan Ngọ cũng phải ở trong biệt viện này, tự mình trôi qua.
Tiểu Ngọc nhìn nhìn hai người tựa hồ bị đề tài của mình xóa đi, lại khôi phục dĩ vãng miệng mồm lanh lợi, không ngừng cố gắng xả chuyện mới vừa rồi, nỗ lực dẫn dắt đến Đoan Ngọ, nói: "Tiểu thư, nếu ở trong biệt viện này, chỉ có mấy người chúng ta, lần Đoan Ngọ này, ngươi dự định làm sao trôi qua a?"
Lâm Lam lắc đầu một cái, trả lời nói: "Chỉ có mấy người chúng ta, cũng không cần tổ chức quá náo nhiệt, gói ít bánh chưng, lại làm tiếp vài túi thơm ngũ sắc, để cho biệt viện quản sự ra ngoài chọn mua ít rượu hùng hoàng cùng lá ngải trở lại, là được." Tiểu Nguyệt hào hứng hỏi: "Tiểu thư, Đoan Ngọ chúng ta tự mình làm bánh chưng, có cần, cũng đưa một ít cho cô gia nếm thử chút hay không a?"
Nghe vậy, Lâm Lam sửng sốt một chút, nàng quả thật không nghĩ tới việc đưa bánh chưng cho Phan Đào.
Bên cạnh Tiểu Ngọc vừa nghe, mừng thầm trong lòng, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, tiểu thư, nghe nói cô gia là một thân một mình cư ngụ, chỉ sợ ngay cả một người gói bánh chưng cho cũng không có, chúng ta dù sao làm bánh chưng nhiều, ít nhiều cũng chia một ít đưa cho cô gia chứ?"
Nghe hai nha đầu đều nói như vậy, Lâm Lam trong đáy lòng cũng có suy nghĩ, cùng hôn phu tương lai hảo hảo bồi dưỡng một chút tình cảm, làm bộ như không cưỡng được hai người, đồng ý rồi.
Lúc này, mấy người đều cao hứng lên, bân bận rộn rộn bắt đầu làm chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ không lâu sau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...