Sau khi Lâm viên ngoại dời đến kinh thành, cuộc sống nơi này của Phan Đào, vẫn không phát sinh quá nhiều biến hóa.
Mỗi ngày vẫn như cũ theo lẽ thường đến Hàn lâm viện đi trực, lúc rảnh rỗi, trừ đi đến chỗ Lâm viên ngoại nhìn xem tình huống, thì chính là thỉnh thoảng đi theo Dương Tu còn có mấy người bạn thân cùng nhau, hoặc là mang Lâm Lam cùng đi ra ngoài phụ cận kinh thành du ngoạn một phen.
Tào Vĩ nhờ có thân phận của hắn, quả thật là ở Hàn lâm viện trộn lẫn như cá gặp nước, mỗi ngày người nịnh hót nghênh đón đưa tiễn nối liền không dứt, nhưng mà ngoài ý muốn, đều là Hàn lâm viện tu soạn trực ban mỗi ngày, số lần Tào Vĩ được thiên tử triệu kiến, lại xa xa ít hơn đám người Phan Đào cùng Chu Minh Quang.
Đối với chuyện như vậy, Tào Vĩ tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, sắc mặt đối với Phan Đào cùng Chu Minh Quang cũng không phải rất tốt, nhưng vì còn nhớ căn cơ vẫn chưa phải rất vững, hôn kỳ cùng Vương Đình lại đến gần, tâm tình còn không tệ, ít nhất hiện tại còn miễn cưỡng cùng Phan Đào bọn họ duy trì hữu hảo ngoài mặt.
Còn có Vương gia, có lẽ bởi vì hôn sự cùng Tào gia đã hoàn toàn quyết định, từ sau diễu hành hôm đó, Phan Đào liền cũng không có gặp qua cái cô Vương Đình trước đó bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra thể hiện cảm giác tồn tại nữa rồi.
Về phần phụ khoa thánh thủ trước đó từng đề cập rất khó mời kia, cũng nể tình Lâm viên ngoại cùng Phan Đào nhiều lần cố gắng, đồng ý thường xuyên dành chút thời gian, mỗi ngày tới nhìn một lần tình huống của Lâm phu nhân, tuy rằng không thể để cho nàng ở lại trong viện thường trực chiếu cố, nhưng mà tình huống như vậy, quả thực so với dự tính trước đó đã tốt hơn rất nhiều.
Sinh hoạt hằng ngày, từ từ trở về giống như trước đó ở trấn Thanh Viễn, cuộc sống yên ổn.
Nhưng không ngờ, ở thời khắc này, chợt phát ra một đại sự.
Vốn là dự định, cuối mùa hè đầu mùa thu năm nay liền cử hành tuyển tú đại điển, bỗng dưng, bị thiên tử hủy bỏ.
Đối việc này, không ít người tại triều đường đều đưa ra không hiểu thậm chí là ý kiến phản đối, không có gì khác, chỉ bởi vì hậu cung của thiên tử đúng là quá mức trống trải.
Không nói hiện tại vị trí hoàng hậu còn trống, chính là bên trong hậu cung lớn như vậy, cũng bất quá chỉ có năm phi tử mà thôi.
Hai trong số đó, còn là thiên tử nạp ở thời điểm làm thái tử, đến nay dưới gối thiên tử, cũng bất quá mới chỉ có hai đứa bé mà thôi.
Triều đình thậm chí đã có không ít người, đều nhắm vào tuyển tú đại điển 5 năm một lần này, vì vị trí hoàng hậu còn trống kia, còn có vị trí thái tử đến nay chưa thấy định xuống, làm xong một loạt trù mưu.
Nhưng mà ở giây phút như vậy, sắp đến tuyển tú, thiên tử nói hủy bỏ liền hủy bỏ, liền để cho dự định của không ít người đều tan vỡ.
Trong lúc nhất thời, tiếng khuyên can trên triều đường không dứt bên tai, cho dù là bên trong Hàn lâm viện, đều nhận được không ít khiếu tố cùng tấu chương có liên quan phương diện này.
Nguyên bản trực ban còn có mấy phần thanh nhàn, lập tức liền bận rộn, hơn nữa đám người Phan Đào đều mới nhậm chức, trước đó vẫn luôn ở dưới sự dẫn dắt của mấy vị đại nhân học xử lý sự vụ, thật vất vả mới vừa thuần thục một ít, đã lập tức chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày.
Cả ngày tăm tối đầu óc bận bịu không ngừng, thời gian nhàn rỗi một đi không trở lại, rất nhiều lần khi Phan Đào về nhà, cơm tối đều không kịp ăn, y phục cũng không kịp cởi, đã mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ.
Nhìn phu quân mệt mỏi khó nhịn như vậy, giày cũng không kịp cởi, trên mặt còn có vụn râu xanh đen không biết mọc từ lúc nào, mắt cũng có quầng thâm nhàn nhạt.
Lâm Lam nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng mà nàng cũng xem không hiểu những thứ lục sách cùng hồ sơ phức tạp kia, không thể ở phương diện này giúp phu quân, nàng cũng chỉ có thể ở bữa ăn mỗi ngày của phu quân, hạ công phu.
Không có thời gian ăn cơm, Lâm Lam mỗi sáng sớm liền chuyên môn dậy sớm, làm xong lương khô cùng điểm tâm dễ dàng bảo tồn, cẩn thận đặt ở trong hộp đựng thức ăn, để sau đó Phan Đào có thể ở thời điểm tra soát lục sách cùng hồ sơ, thuận tiện lót dạ một chút, không đến nổi đói ra bệnh.
Cũng chính vì Lâm Lam luôn luôn cẩn thận chiếu cố như vậy, tuy rằng Phan Đào bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng mà thân thể cũng không vì vậy mà xuất hiện tật xấu gì không tốt.
Ngược lại là Tào Vĩ.
Trước kia vốn bởi vì bên trong Hàn lâm viện tương đối thanh nhàn, hắn vẫn có thể vì để không quá mức khác người, mỗi ngày tuần tự từng bước hoàn thành công tác bổn phận của mình, nhưng mà lượng công việc bắt đầu lớn hơn, vốn chính là công tử ca nuông chiều từ bé, Tào Vĩ lập tức liền bắt đầu chịu không nổi.
Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, những người trong cùng một phòng làm việc nhìn thấy đều rất không thoải mái, nhưng mà ngại gia thế của hắn, trừ riêng tư sau lưng nghị luận vài câu ra, vẫn không có người nào dám đối với hắn giảng đạo, ngay cả Thị độc học sĩ Viên Nghị được chỉ định dẫn dắt hắn, cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ cái gì cũng không thấy.
Ngày như vậy trôi qua lâu, thấy người chung quanh đối với hành vi của mình không nói một từ, lá gan của Tào Vĩ cũng liền càng thêm lớn lên.
Dứt khoát liền đem hai phần ba công việc của mình ném cho người khác xử lý, bên trong gian phòng làm việc, trừ Tào Vĩ cùng Phan Đào ba người ra, đều là đại thần nhậm chức đã lâu, Tào Vĩ cũng không muốn làm căng quan hệ với bọn họ, vì vậy cuối cùng, công việc của hắn liền toàn bộ ném cho Chu Xuân Phương so với mình thấp hơn một cấp, cũng cùng là người mới, đi xử lý.
Chuyện này vốn dĩ Phan Đào còn không biết, là Dương Tu một ngày nào đó, nhìn thấy Chu Xuân Phương xử lý công việc chỉ nhiều chứ không ít, hỏi nhiều lần, Chu Xuân Phương lại vẫn nói năng thận trọng, cuối cùng lúc Dương Tu uy hiếp hắn, muốn đi nói cho Thị giảng học sĩ, mới thật vất vả hỏi được.
Lúc sau, nhìn Chu Xuân Phương rõ ràng vẻ mặt mệt nhọc, nhưng bởi vì không muốn đắc tội Tào Vĩ, vẫn mỗi ngày gắng gượng tinh thần, nỗ lực giúp tra soát tu sửa, Dương Tu trong lòng giận không chỗ phát tiết.
Tính tình của Dương Tu cũng không dễ bắt nạt như Chu Xuân Phương, Chu Xuân Phương bản thân không nói với người khác, Dương Tu cũng không khỏi đành kềm chế mấy ngày, cuối cùng nhìn công việc của Chu Xuân Phương càng ngày càng nhiều, càng ngày càng chồng chất, cũng càng ngày càng tiều tụy, lúc này mới quả thực không kiềm chế được, liền cùng Thị giảng học sĩ Hùng Thế Hào vụng trộm nhắc chuyện mình phát hiện.
Hùng Thế Hào nghe được Dương Tu nói chuyện, cũng kinh hãi, quay đầu đang muốn đi truy hỏi Tào Vĩ, không ngờ, lại bị Viên Nghị bên cạnh kéo xuống, nói: "Được rồi được rồi, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, ngươi tại sao phải dính vào a."
Hùng Thế Hào mặt kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Nhưng, nhưng cái này là không đúng a." Viên Nghị để ly trà trong tay xuống, liếc một cái Tào Vĩ đứng cách đó không xa, nói: "Ngươi biết Tào Vĩ là người gì không?"
"Không phải là con trai Đại lý tự khanh sao? Coi như sau lưng có một Ngụy quốc công phủ, nhưng đây là Hàn lâm viện.
Hàn lâm viện ——" Hùng Thế Hào lời còn không có kịp nói xong, liền bị Viên Nghị đối diện mặt không kiên nhẫn phất phất tay, tỏ ý ngăn lại.
"Lão Hùng a, không phải ta nói ngươi.
Chúng ta cũng quen biết đã lâu, ngươi so với ta còn sớm vào Hàn lâm viện mấy năm, ngươi có biết ngươi tại sao vẫn chỉ là Thị giảng học sĩ hay không?" Viên Nghị trong mắt ngậm mấy phần cảnh báo.
Nhìn Viên Nghị như vậy, Hùng Thế Hào trong lòng có mấy phần không cam tâm, nhưng vẫn khiêm tốn mở miệng hỏi: "Tại sao a?"
"Cũng bởi vì tật xấu hay xen vào chuyện người khác! Đạo lý mở một mắt nhắm một mắt, mọi việc chớ mạnh mẽ xuất đầu, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu? Nể tình ngươi ta đồng liêu lâu như vậy, ta cảnh tỉnh ngươi một cái, đừng bởi vì nhỏ mất lớn, phạm hồ đồ a!" Viên Nghị từng chữ từng câu, trong lời nói có hàm ý gõ Hùng Thế Hào một phen, cho đến khi thấy hắn sắc mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngậm miệng không nói, mặt không biết phải làm sao, lúc này mới phất tay áo rời khỏi.
Hùng Thế Hào đứng tại chỗ ngơ ngác không biết bao lâu, cuối cùng siết quả đấm một cái, thở dài một tiếng, cũng rời khỏi nơi này.
Chuyện này, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Chỉ là, chuyện mà hẳn không giải quyết được gì, vẫn là bởi vì một việc ngoài ý muốn, bất ngờ làm lớn lên.
Chỉ vì, công việc của Tào Vĩ, xảy ra rắc rối.
Nguyên bản đã định là lục sách tu sửa xong, còn phải đưa thượng cấp Hàn lâm viện học sĩ thẩm tra một phen cuối cùng mới được thu kho.
Nhưng mà không biết sao, ngày đó, có phải bởi vì thiên tử có linh cảm hay không, đột phát kiểm tra lục sách một chút.
Lần này, vừa vặn, liền lật tới một phần lục sách có sai sót rõ ràng.
Phần lục sách kia không nghiêng không lệch, trùng hợp chính là xác nhận thiên tử sai lầm, vốn là chuyện giả dối hư ảo, sau một phen kê tra lục sách, ngược lại còn trở nên mười phần mười chân thật.
Thiên tử giận dữ, lập tức họa đến Hàn lâm viện.
Mà vừa vặn, phần lục sách xảy ra nhầm lẫn kia, là Chu Xuân Phương giúp Tào Vĩ tra soát phê chữa.
Lần này, lớn chuyện rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...