Editor: Gấu_Panda
Beta: Mạc Hề, Jun
Hai ngày, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không tính quá ngắn. Hai người đều rất ăn ý ngậm miệng không đề cập tới cha cùng đứa em kia của Mạc Mặc.
Đường Văn Minh thừa nhận sự việc lần này là có chút tâm tư, hắn thậm chí hy vọng kết quả là Mạc Mặc cũng không thích hợp. Như vậy, hắn sẽ không lo lắng thân thể Mạc Mặc có bị ảnh hưởng hay không, cũng sẽ không lo lắng Mạc Mặc bị dằn vặt trong lòng. Cho nên, ích kỷ thì ích kỷ một chút đi. Hắn thầm nghĩ phải bảo hộ người mình yêu không bị thương tổn. Tuy rằng không có gặp qua cha Mạc Mặc, chẳng qua là người đàn ông làm cho mẹ Mạc Mặc, một người phụ nữ hiền lành như vậy, ôn nhu như vậy bị tổn thương, Đường Văn Minh đối ông ấy không có một chút hảo cảm nào. Thậm chí chuyện nhờ Mạc mặc lần này, Đường Văn Minh cũng có chút phẫn nộ. Ông nghĩ cậu ấy là gì? Trừ bỏ có khả năng dành cho đứa con trai khác bên ngoài của ông một mạng sống, cậu ấy cũng là con của ông a.
Bất quá những ý nghĩ này và bất mãn của Đường Văn Minh chỉ để ở trong lòng, sẽ không nói cho Mạc Mặc. Tuy rằng Mạc Mặc thoạt nhìn không ra đang suy nghĩ gì, nhưng Đường Văn Minh biết kỳ thật trong lòng cậu cực kỳ khó chịu. Chắc là rất không cam tâm đi, chỉ là lại không thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu. Rõ ràng cậu rất vộ tôi, nhưng lại gánh vác sự đấu tranh tâm lý thống khổ ấy.
Nghĩ đến đây Đường Văn Minh cảm thấy rất đau lòng, nhịn không được muốn ôm chặt lấy cậu, muốn bảo vệ cậu.
Đang gấp gáp vẽ bài tập trên máy tính, đột nhiên bị ôm lấy, hại cậu thiếu chút nữa vẽ sai một nét.
Mạc Mặc cười quay đầu lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đường Văn Minh tay ôm càng chặt hơn: “Không có gì, chỉ là muốn ôm cậu một chút.”
“Nga, nguyên lai anh yêu tôi như thế a.” Mạc Mặc hắc hắc cười,” Biết mị lực của tôi không ai có thể ngăn cản nha.”
“Vâng vâng, cậu người gặp người thích được chưa.” Đường Văn Minh rất phối hợp cùng cậu tự kỷ.
“Này, anh thích tôi khi nào a? Sẽ không phải vừa gặp đã yêu chứ.” Mạc Mặc đắc ý chớp chớp mắt.
“Phốc…” Đường Văn Minh cười lên tiếng, “Cậu không quên chứ? Tôi vừa vào trường học đã bị cậu chụp nguyên một cái quần lót. Vừa thấy đã yêu? Ha ha, vừa thấy mặt còn kém chút nữa thì kết oán.”
Nhớ tới sự việc kia, Mạc Mặc có chút ngượng ngùng: “Vậy anh lúc đó có phải đặc biệt chán ghét tôi hay không?”
“ Cũng không đến nỗi chán ghét, bất quá cũng không thích.” Đường Văn Minh sờ cằm trả lời.
“Nga.”
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Mặc ngay tức khắc suy sụp, Đường Văn Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Bất quá, sau khi quen biết khoảng thời gian dài, trái lại phát hiện cậu rất thú vị.” Đường Văn Minh cố ý bày ra một bộ dáng suy tư.
“Trừ bỏ thú vị?”
“Ừ, tính cách cũng không tồi, đối với bằng hữu tốt lắm, người ngoài cũng chân thành nhiệt tình.”
“ Chỉ có như vậy?”
“ Chỉ có như vậy….” Đường Văn Minh xoa đầu hắn nói, “Bề ngoài tuy rằng rất sáng sủa, nhưng mà bình thường lại lơ mơ, bất quá, nội tâm cũng rất kiên cường, rất tốt bụng, cũng không ghi hận người khác. Tôi chính là bị tính cách như vậy của cậu hấp dẫn, nhịn không được tới gần cậu, nhịn không được yêu thương cậu.”
Mạc Mặc nháy mắt mấy cái, đột nhiện đứng lên, nâng mặt hắn, hôn.
Tại khi Đường Văn Minh nhìn đến, lúc này trước mặt một con mèo thật lớn meo meo tốc hành đem mặt hắn hôn khắp.
Cuối cùng, Mạc Mặc vừa lòng lau miệng, đắc ý nhìn Đường Văn Minh trên mặt còn sót lại dấu răng cùng vết nước bọt.
Đường Văn Minh chuẩn bị nâng tay lau, lập tức bị cậu quát bảo ngưng lại: “Đây chính là kiệt tác của tôi, không được lau!”
Đường Văn Minh cười khổ, nước miếng hay dấu răng đều không sao cả, chỉ cần khiến cậu vui vẻ là tốt rồi.
“Này, tôi phát hiện một chuyện lớn, anh vẫn chưa nói là bắt đầu từ khi nào thì thích tôi.” Không biết qua bao lâu, Mạc Mặc lại nghĩ tới vấn đề này.
“ Ừ, đại khái là ngày một tháng năm, tôi một mình ở ký túc xá, khi cậu mời tôi đến nhà cậu ở đi.” Đường Văn Minh cười cười, “Vậy còn cậu?”
“Tôi a, đại khái là từ lần huấn luyện quân sự thì có chút thích anh. Bởi vì anh đối với tôi tốt lắm, liền nhịn không được cứ nghĩ tới anh, bóc lột anh.” Mạc Mặc thế nhưng có chút ngượng ngùng.
“Im lặng….”
“Ừ?”
“Tiểu Mặc…..”
“Uy, nói a.”
Đường Văn Minh cười cười: “Chúng ta sau này vẫn luôn luôn cùng nhau có được không?”
Nói xong những lời này, Đường Văn Minh lại có chút ngập ngừng.
Luôn là sau khi trải qua một số sự việc, cảm tình mới có thể chậm rãi lớn dần, mới có thể nhận rõ trái tim chính mình. Đường Văn Minh nói với bản thân mình, người trước mắt này chính là người mình vẫn muốn. Sau này phải bồi ở bên người cậu, cũng trở thành người mà cậu cần nhất kia.
————
Kết quả, không thích hợp.
Nhận được tin tức này, không chỉ là Đường Văn Minh ngay cả Mạc Mặc đều cảm thấy được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ kia có chút đáng thương, nhưng là Mạc Mặc cảm thấy mẹ của mình càng đáng thương hơn. Kỳ thật cậu không muốn cùng với người cậu gọi là cha mười chín năm kia có liên quan gì. Mà “ cha” cậu nếu không phải vì đứa con bảo bối của mình, cũng không rảnh rỗi tìm đến cậu. Mạc Mặc hận ông ấy, không phải vì mình, càng nhiều là vì người mẹ vô tội của mình. Chẳng qua là, nghĩ đến đứa nhỏ kia cũng xem như là em trai của mình, Mạc Mặc lại nhịn không được thông cảm.
Cậu hỏi Đường Văn Minh: “Anh nói thời gian ngắn tìm không thấy người thích hợp, đứa nhỏ kia có thể có việc gì hay không?”
“Yên tâm đi. Hiện tại y học càng ngày càng phát triển, nhất định sẽ có biện pháp trị liệu khác.” Đương Văn Minh an ủi nói.
“Kỳ thật nghe cái tin tức như thế, tôi còn cảm thấy được có chút thoải mái.” Mạc Mặc tự giễu cười cười, “Anh còn nói tôi tốt bụng.”
“Cậu là rất tốt bụng a.” Đường Văn Minh còn nghiêm túc điểm đầu, “Nếu là tôi, đã không để ý đến sống chết của nó.”
Nhìn vẻ mặt của Đường Văn Minh, Mạc Mặc nhịn không được cười.
“ Này, Đường Văn Minh anh có gan gặp cha mẹ hay không?”
“A?” Đường Văn Minh ngây ngẩn cả người.
“Tôi là hỏi anh có gan gặp mẹ của tôi hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...