Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi nhướng mày nói: “Đi dạo một vòng”, tập đoàn này lớn như vậy, anh cần phải dần dần làm quen mới được.

Thấy vậy, Long Linh Linh đành phải đi theo, trong lòng không khỏi thở dài tiếc nuối, một tập đoàn hùng mạnh như thế, sao lại giao vào tay một tên công tử không biết gì như anh ta, như vậy khác gì muốn hủy hoại tương lai của cả một tập đoàn đâu?

Thôi bỏ đi, cô ta cũng chỉ là người làm công ăn lương, hơn thế nữa anh ta còn là con cháu đại gia, cô ta có thể làm được gì chứ?

Bạch Diệc Phi đi dạo một vòng, nhìn ngang liếc dọc, chẳng khác gì du khách đang đi tham quan.

Trên đường đi gặp không ít giám đốc các bộ phận, nhìn thấy Bạch Diệc Phi đều cung kính chào hỏi, còn gọi anh hai tiếng "Chủ tịch".

Bạch Diệc Phi lúc đầu không quen, nhưng nghe nhiều nên cũng quen dần.

Bạch Diệc Phi lúc này đã đi tới bộ phận mua hàng, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại trong văn phòng.

"Giám đốc Hứa, công ty chúng tôi thật sự có thành ý, ông xem..."

Giám đốc Hứa cười nói: "Tiểu Chu à! Thành ý không phải chỉ dùng lời nói là được? Hơn thế nữa, nếu so về thành ý thì không thiếu người có thành ý hơn cô".

"Thành ý mà giám đốc nói ý là...", Chu Khúc Nhi thận trọng hỏi lại.

Ánh mắt của giám đốc Hứa từ từ quét lên phần đùi đang lộ ra của Chu Khúc Nhi: "Tiểu Chu! Chúng ta đều là người trưởng thành, va vấp xã hội cũng đâu phải là ít, chẳng lẽ cô không hiểu ý tôi là gì sao?”

Chu Khúc Nhi hiểu ra dụ ý của giám đốc Hứa, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên trầm xuống.

"Giám đốc, việc hợp tác chúng ta sẽ bàn bạc lại vào một ngày khác, bây giờ tôi có việc bận, xin phép về trước".

Chu Khúc Nhi đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng bị giám đốc Hứa ngăn lại.

"Dù sao cũng đã đến tận đây rồi, vội về làm gì chứ!", giám đốc Hứa nhìn Chu Khúc Nhi bằng ánh mắt dâm đãng: "Còn chuyện hợp tác, chỉ cần cô ở lại với tôi đêm nay, những đơn hàng tiếp theo tôi nhất định sẽ hợp tác với công ty cô".

Lý Tuyết ngày nào cũng gọi điện thoại cho Chu Khúc Nhi, giọng của cô Bạch Diệc Phi còn lạ gì nữa, nhất định không thể nghe lầm được!


Bạch Diệc Phi lập tức hắng giọng: "Long Linh Linh!"

Long Linh Linh liếc nhìn phòng làm việc, nhanh chóng đi tới chỗ Bạch Diệc Phi: "Chủ tịch".

"Cô xử lý đi, chuyện này tôi không còn muốn nghe thấy thêm một lần nào nữa", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.

Ngày đầu đến công ty đã gặp phải chuyện như thế này, anh nhất định không thể nhẫn nhịn để yên được.

Hơn nữa, người bên trong đó lại là bạn thân của Lý Tuyết!

Tất nhiên, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, anh cũng sẽ làm vậy, dù sao bây giờ công ty cũng là của anh, anh nhất định không bao giờ cho phép điều này xảy ra.

Giám đốc Hứa nghe thấy tiếng Bạch Diệc Phi phía ngoài cửa liền bị dọa cho chân đứng không vững, đứng yên không dám nhúc nhích.

Chu Khúc Nhi nhân cơ hội này rời khỏi văn phòng, đang muốn cảm ơn người đã giải vây cho mình, nhưng lúc bước ra chỉ thấy có một mình Long Linh Linh đứng đó và một bóng lưng đang đi xa dần.

Nhìn thấy bóng lưng đó, tim Chu Khúc Nhi đập liên hồi.

Ơ, chờ chút, sao lại thấy người này quen quen vậy nhỉ?

Chẳng lẽ trước đây từng gặp rồi?

Trong phòng chủ tịch, Long Linh Linh đã xử lý xong việc và báo cáo lại với Bạch Diệc Phi, cô ta trông như có lời muốn nói thêm mà không dám nói.

Bạch Diệc Phi nhướng mày: "Có chuyện gì sao?"

Long Linh Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Giám đốc Hứa là thành viên kỳ cựu của công ty, năng lực làm việc và các mối quan hệ đều rất tốt, trực tiếp đuổi việc thì có hơi..."

"Vậy cô nghĩ là không nên đuổi việc ông ta?", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi.


Long Linh Lăng nhíu mày trả lời: "Chỉ cần phạt răn đe là đủ rồi".

Bạch Diệc Phi khẽ khịt mũi: "Công ty này sẽ không bao giờ giữ loại người như vậy".

Long Linh Linh há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Bạch Diệc Phi lúc này mới hỏi: "Người vừa rồi đến là nói chuyện về vấn đề gì vậy?"

Long Linh Linh trả lời: "Là về vật liệu xây dựng", sau đó, cô ta đưa cho Bạch Diệc Phi một tập tài liệu.

Bạch Diệc Phi xem qua, thấy báo giá vật liệu xây dựng tương đối thấp, liền trực tiếp ký tên, ném cho Long Linh Linh.

Long Linh Linh thấy vậy, lông mày của cô ta càng nhíu chặt hơn, trong đầu thầm nghĩ, loại công tử nhà giàu chỉ biết làm việc theo cảm tính, chỉ cần thấy người đẹp là hành động như mất não vậy.

Bạch Diệc Phi lại không nghĩ như vậy, không phải là anh đọc không hiểu gì, đọc xong tài liệu, anh tính toán cân nhắc thấy khả thi thì mới kí tên.

"Phải rồi, thông báo cho quản lí cấp cao, tạm thời không được tiết lộ danh tính của tôi".

Long Linh Linh trong lòng không đồng tình với cách làm của Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta vẫn gật đầu: "Vâng, thưa chủ tịch".

Bạch Diệc Phi bây giờ không muốn quá phô trương, cây càng to đón gió càng lớn, đạo lý này anh vẫn hiểu rõ!

Trước khi nắm bắt đầy đủ mọi thứ về tập đoàn, anh sẽ không tiết lộ danh tính của mình.

Bạch Diệc Phi sau khi giao vài việc cần xử lý cho Long Linh Linh liền rời đi, anh giao cho Long Linh Linh quyền thay anh quyết định rất nhiều việc của công ty, vì vậy tạm thời không cần quá lo lắng.

Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Diệc Phi nhớ ra phải mua một căn nhà cho Tuyết Nhi, liền nói với tài xế đi đến khu trung tâm Cảng Lam Ba.


Những ngôi nhà thuộc khu Cảng Lam Ba là những ngôi nhà đắt giá bậc nhất ở thành phố Thiên Bắc, có hệ thống trang thiết bị tiện nghi, được tầng lớp thượng lưu ở Thiên Bắc đặc biệt ưa chuộng.

Hiện tại văn phòng giao dịch nhà đất cũng chỉ có vài người đang xem nhà, có thể thấy, nếu không phải cực kì giàu có thì không thể có khả năng sống ở khu này.

Bạch Diệc Phi vừa bước vào, một nữ nhân viên mặc trang phục công sở đi tới: "Chào anh, anh đến xem nhà phải không ạ? Ở đây chúng tôi còn rất nhiều căn còn trống".

Bạch Diệc Phi gật đầu, có chút không quen với sự nhiệt tình của nữ nhân viên.

Thiết nghĩ, lúc anh đi mua xe vì ăn mặc bình thường mà bị tất cả mọi người coi thường, giờ khoác lên mình bộ đồ hàng hiệu, thái độ của những người này cung kính như gặp cha mẹ ruột của mình của vậy!

Cô nhân viên cười hỏi: “Thưa anh, anh muốn xem loại căn hộ như thế nào?”

Bạch Diệc Phi đi theo, mắt nhìn một lượt rồi nói: "Phong cảnh xung quanh phải đẹp, tầng lầu cao một chút, diện tích cũng lớn một chút".

"Dạ, ở bên này. Căn này ở lầu 28, tổng cộng hai trăm mét vuông, hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của anh".

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Cũng được đấy".

Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Còn căn nào lớn hơn không?"

Nữ nhân viên ngây ra một lát, sau đó niềm nở giới thiệu: "Nếu to hơn chút nữa thì là khu biệt thự ở phía bên kia".

Bạch Diệc Phi đi theo, thấy môi trường khu biệt thự tốt hơn khu dân cư, diện tích sử dụng lại lớn nên gật đầu nói: "Vậy thì chốt khu biệt thự đi!"

Nhân viên tư vấn không khỏi kích động, căn biệt thự này có giá năm triệu! Nếu bán được thì phần trăm hoa hồng của cô ít nhất cũng hơn 100 ngàn tệ, ngay cả khi ba năm tới không bán được căn nào thì cô ta cũng không cần lo nghĩ!

"Dạ được, thưa anh, anh chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho anh", cô nhân viên tư vấn cố gắng kìm nén sự phấn khích nói một câu rồi lập tức đi làm hợp đồng.

Bạch Diệc Phi đứng chờ, nhân tiện xem thêm những căn khác.

"Bạch Diệc Phi?"

Một giọng nói đầy ngạc nhiên xen lẫn sự tức giận vang lên.

Bạch Diệc Phi nghe thấy liền nhìn sang, có chút không nói nên lời.


Tại sao lại gặp Triệu Bằng ở đây? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Triệu Bằng cũng cảm giác thật đúng là oan gia ngõ hẹp, khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Diệc Phi, sự nhục nhã ngày hôm qua phải nếm trải khiến gã gầm lên trong tiềm thức.

Cũng bởi âm thanh này, mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy, cùng hướng mắt tò mò nhìn sang.

Bạch Diệc Phi khẽ liếc nhìn Triệu Bằng, nhìn dáng vẻ của gã ta chắc là đến để kí hợp đồng làm ăn gì đó.

Triệu Bằng đi tới: "Bạch Diệc Phi, được quá nhỉ! Cậu bây giờ phát tài rồi? Còn đến đây mua nhà sao?"

Nói xong, lại bồi thêm một câu đầy châm chọc: "Có mua nổi không đó? Đừng tưởng mua được ô tô thì cũng mua được nhà, nhà ở đây chọn đại một căn cũng phải ba bốn triệu!"

Gã cho rằng Bạch Diệc Phi dù có tiền đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ có hai triệu, làm sao còn có thêm tiền nữa chứ?

Bạch Diệc Phi vốn không muốn quan tâm đến gã ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của gã, liền cười nhạt nói: "À, nếu tôi có tiền thì cậu không cần trả lại tiền cho tôi nữa chắc?"

Triệu Bằng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã phải sống như thế nào cậu có biết không hả? Còn muốn tôi trả lại tiền nữa hay sao?"

Bạch Diệc Phi nhún vai: "Tôi không biết, cũng chẳng muốn biết".

"Cậu!", Triệu Bằng trừng mắt.

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn cặp tài liệu của gã, hỏi: "Đến kí hợp đồng à? Hợp đồng gì thế? Kí với cảng Lam Ba sao?"

"Liên quan mẹ gì đến cậu!", Triệu Bằng trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Hừ! Đợi công ty tôi kí hợp đồng với tập đoàn Hầu Tước, thì hai triệu của cậu cũng chẳng là cái thá gì hết!"

Cảng Lam Ba thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn Hầu Tước, được xem là một nhánh nhỏ của công ty.

Bạch Diệc Phi nhướng mày, hợp tác với tập đoàn Hầu Tước hả! Vậy thì đơn giản rồi.

Chẳng thèm để ý Triệu Bằng, Bạch Diệc Phi mở điện thoại gọi thẳng cho Long Ling Linh.

Lúc này, Triệu Bằng mới chú ý đến quần áo của Bạch Diệc Phi, mỉa mai nói: "Hừ! Tưởng rằng mình có vài đồng, còn học đòi mặc đồ hiệu nữa. Cậu thực sự nghĩ mình là người có tiền chắc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui