Bạch Diệc Phi không quan tâm.
Bây giờ cho dù là tin tức gì cũng không quan trọng bằng Lý Tuyết, kể cả đó là tin tập đoàn Thủy Tinh lại lần nữa nẫng tay trên thu mua sản nghiệp mà tập đoàn Hầu Tước nhắm đến.
Một lát sau Lý Cường Đông đến.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, im lặng một lát. Anh biết Lý Cường Đông đã biết thân phận của anh, cho nên cũng không cần che giấu gì nữa. Vì thế anh kể lại đơn giản mọi việc.
Lý Cường Đông nghe xong cũng không còn nghiêm khắc như vừa rồi nữa, ngược lại ông bình thản nói: “Tuyết Nhi sẽ không sao”.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn ông, nhận ra chỉ có mình ông đến: “Mẹ đâu ạ?”
“Đừng để bà ấy biết không bà ấy lại lo lắng”.
Anh gật đầu, cũng phải, với tính cách của mẹ vợ, nếu bà biết Lý Tuyết đã xảy ra chuyện thì có lẽ sẽ mắng anh té tát.
Im lặng một lát, Lý Cường Đông lại hỏi: “Một đám người bên ngoài là có chuyện gì?”
“Mâu thuẫn với bác sĩ”, Bạch Diệc Phi trả lời: “Vừa nãy họ ngăn cản nên con đành phải xông vào”.
Lý Cường Đông hơi cau mày: “Có chuyện thì không biết làm theo trình tự pháp lý à? Náo loạn ở đây thì được tích sự gì? Người nhà mình đã không còn, lẽ nào còn định làm lỡ việc của bệnh nhân khác, khiến người nhà họ cũng mất đi người thân ư? Quá vô tâm rồi!”
Lúc này, bác sĩ ở phòng cấp cứu mở cửa ra.
“Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm, đã chuyển qua phòng bệnh bình thường rồi. Lát nữa mọi người có thể đi thăm nhưng trước đó mời hai người đến phòng làm việc của tôi một chuyến”, bác sĩ nói với Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông.
Hai người nhìn nhau rồi đi theo bác sĩ đến phòng làm việc.
Trong phòng, khuôn mặt bác sĩ trầm trọng: “Tôi vừa kiểm tra toàn diện cho bệnh nhân, cơ thể không có việc gì, chỉ có duy nhất một vấn đề là trong máu cô ấy có một loại độc tố”.
“Gì cơ?”, Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi đều lấy làm kinh hãi: “Độc tố gì? Có giải được không?”
Bác sĩ trả lời: “Bây giờ còn chưa biết là loại độc gì, chúng tôi đã chuyển sang thủ đô rồi, phải đợi kết quả hóa nghiệm thì mới biết được”.
“Chỉ là hai người không cần lo lắng. Đây là một loại độc mãn tính, chỉ cần đừng để cảm xúc của bệnh nhân quá mức kích động là được”.
“Nếu bị kích động thì thế nào”, Bạch Diệc Phi lo lắng hỏi.
“Có khả năng sẽ khiến tim đập nhanh, nghiêm trọng thì sẽ giống hôm nay, rơi vào hôn mê”.
Tâm trạng của Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông đều trở nên nặng nề.
Lý Cường Đông hỏi: “Khi nào con bé tỉnh?”
“Bất cứ lúc nào”.
Hai người rời khỏi phòng làm việc, đến phòng bệnh của Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi ngồi bên giường nhìn cô, trong lòng vừa sốt ruột, vừa lo lắng.
Trúng độc, sao lại trúng độc?
Đột nhiên Bạch Diệc Phi nghĩ đến một chuyện, lẽ nào là bột trắng hôm đó?
Lúc này điện thoại của anh lại vang lên, vẫn là Long Linh Linh.
Bạch Diệc Phi lúc này không có tâm trạng quan tâm đến bất kỳ tin tức gì, cũng không muốn xử lý chuyện của công ty. Anh chỉ muốn chăm sóc Lý Tuyết vì thế không hề do dự mà ngắt điện thoại.
Lý Cường Đông thấy vậy thì cau mày, lạnh nhạt nói: “Tuyết Nhi bây giờ đã không có chuyện gì rồi, con không cần quá lo lắng”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nhưng không nói chuyện.
Lý Cường Đông tiếp tục nói: “Nếu Tuyết Nhi đã không sao thì con nên sốc lại tinh thần, phía sau còn rất nhiều chuyện cần con giải quyết”.
Bạch Diệc Phi hiểu ý của ông, nhưng không thấy Lý Tuyết tỉnh lại, không biết cô trúng loại độc gì thì anh khó mà yên lòng, cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện khác.
“Bố biết con thật sự lo lắng cho Tuyết Nhi nhưng bây giờ có chuyện quan trọng mà con không thể không xử lý.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện quan trọng nhất định phải làm?
“Nhưng con cảm thấy chuyện quan trọng nhất là chăm sóc cho Tuyết Nhi”.
Lý Cường Đông bất đắc dĩ: “Con cứ ngồi đây thì Tuyết Nhi sẽ giải được độc ư?”
“Con đi làm chuyện con nên làm đi! Bây giờ vẫn cần con nếu không màn kịch này sẽ không hoàn chỉnh”.
“Lúc nên trút giận thì cứ trút giận, không cần phải đè nén bản thân”.
“Đối với những chuyện tiếp theo bố hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng, có lúc mọi chuyện không phải như những gì con thấy”.
Mặc dù những lời này vẫn không khiến Bạch Diệc Phi thông suốt nhưng anh biết bây giờ mình phải làm gì.
Anh mở điện thoại, gọi cho Long Linh Linh.
Cô ta không hỏi nhiều trực tiếp nói: “Chủ tịch, bột trắng mà anh đưa cho tôi đi kiểm tra là một loại độc không tên”.
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi lại đến phòng làm việc của bệnh viện một lần nữa lấy mẫu máu của Lý Tuyết, rồi ra cửa tìm Bạch Hổ.
Bạch Diệc Phi đưa mẫu máu cho anh ta: “Đây là mẫu máu của Tuyết Nhi, anh giúp tôi đến thủ đô, tìm…bố tôi, nhờ ông ấy tìm bác sĩ tốt nhất làm xét nghiệm”.
Bạch Hổ không nhận lấy mà lắc đầu.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi lộ vẻ nôn nóng: “Giúp tôi chuyện này đi! Tôi chỉ tin tưởng mỗi mình anh”.
Bạch Hổ mặt không biểu cảm nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Anh đang tách tôi ra”.
Ngữ khí chắc nịch.
Bạch Diệc Phi sững lại, đúng là anh muốn tách Bạch Hổ ra, để anh ta tạm thời rời khỏi thành phố Thiên Bắc.
Bạch Hổ đã phát hiện nên Bạch Diệc Phi cũng nói thẳng: “Bởi vì có một số chuyện tạm thời không thể cho anh biết”.
Bạch Hổ nghe vậy thì lạnh lùng nhìn anh: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh an toàn”.
Có anh ta ở đây quả thực là an toàn nhưng chỉ cần Bạch Hổ không rời đi thì Bạch Diệc Phi không thể làm được những chuyện tiếp theo, không những vậy bố mẹ anh ở thủ đô cũng sẽ biết được những chuyện xung quanh anh.
Nếu bọn họ biết anh vì một người phụ nữ mà mạo hiểm tính mạng của mình thì nhất định sẽ không đồng ý.
Bạch Hổ dường như đã biết được điều gì đó nên nói: “Ông chủ sẽ không đồng ý”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi nói rồi, tôi chỉ tin tưởng anh, anh có tin tôi không?”
“Tôi tin bố anh”.
Nghe vậy khuôn mặt Bạch Diệc Phi trở nên lạnh lùng: “Được, bảo vệ tôi an toàn phải không? Vậy thì bây giờ tôi có thể tự sát, anh không thể ngăn cản được”.
Bạch Hổ cau mày. Đúng vậy, một người muốn tìm chết thì không thể ngăn cản được.
“Anh đang uy hiếp tôi?”
“Đúng!”, Bạch Diệc Phi thoải mái thừa nhận.
Bạch Hổ không nói gì nữa, anh ta cầm mẫu máu, biến mất ở bệnh viện.
Bạch Diệc Phi thở phào, sau đó mời lái xe về nhà.
Đến khi về nhà, anh ngồi trong phòng khách, từ từ chờ đợi.
Ba tiếng sau, một bóng đen tiến vào, đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
“Đây là chịu chết?”, bóng đen nói.
Anh ngẩng đầu, nhìn tên sát thủ mới gặp được hai lần, bình tĩnh nói: “Ngồi đi”.
Anh điều Bạch Hổ đi chính là vì đợi gã sát thủ này. Bạch Hổ đi rồi, thân là sát thủ, gã tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Gã sát thủ cười nhạt, ngồi lên ghế số pha đối diện, hỏi: “Thật sự muốn chết?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu hỏi: “Không biết anh tên gì?”
Gã sát thủ không hiểu được thái độ bình tĩnh của anh, cau mày trả lời: “Từ Lãng”.
“Anh Từ, chúng ta bàn một cuộc làm ăn đi!”
“Làm ăn với tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...