Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi nghe thấy âm thanh đó thì giật mình. Bọn họ quá luống cuống nên quên mất việc gọi điện thoại cho bệnh viện.
Bạch Diệc Phi thầm chửi đổng một tiếng trong lòng, hôm nay anh bước ra ngoài bằng chân trái hả!
Người đàn ông bị Bạch Diệc Phi kiềm chế càng thêm phẫn nộ: “Mẹ nó!”
Người đàn ông này nói xong thì lấy từ trong túi áo ra một lọ axit.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi tới mức trợn trừng hai mắt, mẹ kiếp, lão này bị điên hả, còn mang axit trong người nữa!
“Đôi chó má chúng mày, ông muốn chúng mày chết hết! Chúng mày xuống mồ mà mèo mả gà đồng với nhau!”
Người đàn ông tức giận hét lên một câu, muốn mở lọ axit ném về phía Lý Tuyết.
Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết nhìn thấy thì vô cùng hoảng sợ.
Chỉ cần người dính một chút axit thôi thì da dẻ đã bị bỏng rồi, đừng nói đến cả một lọ thế kia.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cố gắng nắm lấy cánh tay đang cố vung ra của ông ta, anh muốn cướp lấy lọ axit từ trong tay ông ta.
Sức lực của người đàn ông này cũng khá lớn, hai người giằng co một lúc lâu, Bạch Diệc Phi không những không cướp được mà còn bị đánh cho mấy phát.
Còn ở bên kia thì Chu Khúc Nhi đang đỡ Lý Tuyết dậy: “Hay để mình cõng cậu nhé?”
Lý Tuyết nhìn Chu Khúc Nhi, trong lòng rất cảm động nhưng cô vẫn lắc đầu: “Mình vẫn đứng được, cậu đỡ mình nhảy qua đó thôi!”
“Được!”, Chu Khúc Nhi ôm chặt lấy Lý Tuyết.
Lý Tuyết cố gắng nhảy lò cò tránh xa Bạch Diệc Phi và người đàn ông bị bệnh tâm thần kia.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì trong lòng thầm thở phào, ít nhất thì bây giờ Lý Tuyết vẫn an toàn.
Nhưng cũng chính vì lần mất tập trung này mà gã đàn ông kia đã tìm được cơ hội: “Ai bảo mày cướp người phụ nữ của ông này, cho mày cướp người phụ nữ của ông này!”
Người đàn ông kia vừa nói vừa dùng tay mở nắp lọ axit ra.
Bạch Diệc Phi thầm kêu không ổn rồi, nhìn bình axit đã được mở nắp trong tay người đàn ông kia thì Bạch Diệc Phi cắn răng một cái, anh mạnh mẽ xông tới.
Dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, trọng lượng phải khoảng một trăm cân, Bạch Diệc Phi dùng hết sức lực nhào về phía trước xô người đàn ông ngã nhào trên mặt đất.
Cùng lúc đó, bình axit trong tay người đàn ông văng ra xa rồi rơi xuống đất, bốc khói “xèo xèo”.
Nhìn thấy cảnh này thì những người xung quanh đều vô cùng hoảng sợ.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi căng thẳng nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Đặc biệt là Chu Khúc Nhi. Trước đây cô ta luôn cảm thấy Bạch Diệc Phi là một tên vô dụng, không xứng với Lý Tuyết. Nhưng bây giờ, trong tình huống không có bất cứ người nào dám tiến lên hỗ trợ thì anh lại vô cùng dũng cảm vật lộn với tên bệnh nhân tâm thần này. Thậm chí vì muốn Lý Tuyết không bị axit làm bị thương mà còn nhào đến tranh cướp bình axit với người khác.
Phải biết rằng chẳng may không cầm chắc để cho bình axit kia bị vỡ, hoặc là bị bung ra, thì hậu quả vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Chu Khúc Nhi hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Bạch Diệc Phi. Anh không hề vô dụng giống như trong tưởng tượng, anh là một người dám liều mạng vì vợ mình.
Cô ta lại nhìn sang Lý Tuyết, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Tuyết không muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi.
Người đàn ông dám hi sinh vì mình như thế này, có người phụ nữ nào không muốn chứ?
Trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị, nhưng dẫu sao đó cũng là bạn thân mình, có người đàn ông như vậy che chở thì sâu trong lòng cô ta vẫn cảm thấy vui mừng.
May mắn thay bình axit đã bắn ra xa, người đàn ông kia và Bạch Diệc Phi đều không bị dính phải.
Bạch Diệc Phi thở phào, nếu như bị thứ đó dính vào người thì kiểu gì cũng bị bỏng?
Người đàn ông kia không đạt được mục đích nên lập tức nổi giận, ông ta xoay người đè lên Bạch Diệc Phi, sau đó giơ nắm đấm.
Bạch Diệc Phi không kịp phản ứng, anh bị trúng hai phát đau đến mức nhe răng trợn mắt, đồng thời trong đầu cũng nghĩ đến hai chiêu đã học được từ Bạch Hổ.
Đúng lúc này người đàn ông kia lại lấy từ trong túi một ra một con dao gọt trái cây.
Khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy con dao gọt trái cây này thì anh khẽ hít sâu một hơi. Mẹ nó, ông ta còn dùng cả dao gọt trái cây nữa, bọn họ có thù hận sâu đậm lắm sao?
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Tuyết nhìn thấy con dao gọt trái cây kia thì trái tim lập tức đập dồn dập, cô không nhịn được muốn chạy qua. Nhưng vì chân quá đau, cô vừa mới đi được một bước thì cơn đau nhói đã khiến cô phải ngồi xổm xuống.
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy người đàn ông kia vung con dao đang nắm trong tay lên, chuẩn bị đâm về phía lồng ngực mình, thì anh bị dọa đến mức vội vàng giơ tay lên nắm lại.
Đúng là đen đủi, lại dùng tay phải để giữ lưỡi dao, vết thương mới khép miệng chưa được bao lâu lại bị lưỡi dao rạch ra một lần nữa.
Bạch Diệc Phi đau đến nhíu mày, nhưng bây giờ anh không thể buông ta, nếu buông tay ra thì anh sẽ mất mạng ngay lập tức.
Người đàn ông dùng sức ấn con dao xuống, vẻ mặt ông ta dữ tợn, nhất quyết muốn đâm lưỡi dao vào người Bạch Diệc Phi.
“Đừng mà!”, Lý Tuyết sợ hãi kêu thành tiếng. Chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã lặng lẽ lăn dài trên mặt cô.
Đây là lần đầu tiên Chu Khúc Nhi thấy Lý Tuyết quan tâm lo lắng cho Bạch Diệc Phi như thế. Loại tình cảm này có vẻ còn sâu đậm hơn rất nhiều so với những gì cô ta nghĩ. Vậy nên cô ta cũng thấy có chút cảm động.
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông vóc dáng cao lớn chạy ra từ trong đám người. Mọi người còn chưa rõ mọi chuyện ra sao thì người đó đã đi đến sau lưng người đàn ông kia, túm lấy tay của ông ta rồi nhấc lên đá bay ra ngoài.
Mọi người kinh ngạc há to mồm.
Mẹ kiếp, ra tay độc ác thế sao?
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi sững sờ tại chỗ, vẻ mặt cứng lại.
Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng thở ra, anh miễn cưỡng đứng lên: “Tôi nói này, anh đến chậm quá rồi đấy?”
Bạch Hổ lạnh nhạt liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Có nhiều việc”.
Lúc này cuối cùng thì người của bệnh viện cũng tới, mấy người hợp sức lại với nhau mới khống chế được người bị bệnh tâm thần kia, sau đó mang ông ta lên xe.
Chẳng biết Bạch Hổ đã rời đi từ lúc nào.
Bạch Diệc Phi yếu ớt đi đến bên cạnh Lý Tuyết, anh cố giữ vững tinh thần cười cười nói: “Không sao rồi”.
Người xung quanh đều vỗ tay, khen ngợi Bạch Diệc Phi dũng cảm không sợ gì.
Lý Tuyết cũng đỏ mắt, trên mặt cô còn óng ánh giọt nước mắt, cô nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Diệc Phi thì sự lo lắng tích tụ trong lòng cuối cùng cũng bộc phát: “Bạch Diệc Phi! Anh không muốn sống nữa đúng không? Anh tưởng mình giỏi lắm có đúng không? Chân em đau, anh cõng em đi!”
Bởi vì góc độ hơi lệch nên Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi không nhìn thấy Bạch Diệc Phi dùng tay nắm lưỡi dao, vậy nên cả hai cho rằng ngoại trừ phải chịu mấy cú đấm thì anh không bị thương chỗ nào khác.
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, sau đó nhận lệnh xoay người cõng Lý Tuyết lên.
Khi bàn tay anh đặt lên đùi Lý Tuyết thì lập tức run rẩy một cái, nhưng lại cố gắn cắn răng nhịn xuống.
Lý Tuyết cũng nhận ra anh run rẩy, tưởng rằng mấy vết thương trên người đau nhức thôi, cũng không để ý nhiều.
Hơn nữa Lý Tuyết vẫn còn đang tức giận, giận chuyện Bạch Diệc Phi không coi trọng tính mạng mình. Cho dù là lọ axit kia, hay là dao gọt hoa quả, cả hai đều khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Nếu như lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, cô không biết bản thân mình sẽ như thế nào nữa.
Lên xe, Bạch Diệc Phi tiếp tục nhịn đau để lái xe. Suốt dọc đường Lý Tuyết vẫn không chịu nói chuyện với Bạch Diệc Phi.
Cho đến khi về đến biệt thự, sau khi Bạch Diệc Phi cõng Lý Tuyết lên phòng xong thì lúc này anh mới xuống lầu, đi đến phòng khách.
Máu trên tay đã nhuộm đỏ băng vải, không cần nghĩ cũng biết đã biến thành thế nào rồi.
Bạch Diệc Phi gỡ băng vải ra, vết thương đã trở nên vô cùng đáng sợ. Một đường kéo dài nằm ngang bàn tay. Vết thương trước đó chưa khỏi hoàn toàn, lần này lại chịu thêm một dao, vết thương lại càng sâu hơn.
Lúc này Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn thả lỏng. Về đến nhà là đã an toàn, Bạch Diệc Phi không chống đỡ được nữa, anh ngả người lên trên ghế salon chìm vào mê man.
Về đến phòng Lý Tuyết bất mãn nói: “Cũng không biết lấy lòng mình một chút!”
Cô nhìn mắt cá chân sưng đỏ rồi lẩm bẩm: “Cơ hội sờ mó tốt như vậy mà không biết tận dụng, đúng là đầu gỗ!”
Tự mình chờ thêm một lúc rồi Lý Tuyết mới quyết định đi vào tắm rửa.
Thế nhưng lúc cô cởi quần áo ra thì phát hiện trên đùi mình dính vết máu.
Lý Tuyết giật mình. Vị trí này là vị trí đặt tay lúc Bạch Diệc Phi cõng cô mà.
Bạch Diệc Phi bị thương!
Lý Tuyết bất chấp chân đau, cô mặc xong áo ngủ thì cố vịn tường, nhảy lò cò đi tìm Bạch Diệc Phi.
Nhưng mà lúc mở của phòng ra thì không nhìn thấy Bạch Diệc Phi ở trong phòng mình, Lý Tuyết lập tức xuống lầu, cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Diệc Phi đang mê man trong phòng khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...