Sau khi nộp luận văn, Lam Khuê lại trở về với nhịp sống thường ngày, ngoại trừ việc cảm thấy phiền toái vì hàng tá tin nhắn hẹn gặp mặt, nói chuyện, tâm sự từ Lục Phong và Lam Kỳ Nguyên.
Ôi trời ơi, hai người tha cho tôi đi. Đã để hẳn bầu trời riêng cho âu yếm nhau rồi còn cứ muốn kéo tôi theo làm gì. Tôi còn phải đi đào lại quả tim của tôi nữa nhé.
Lúc đầu Lam Khuê còn lịch sự từ chối sau đó dứt khoát không nhìn tin nhắn gửi đến mỗi ngày đều đặn 4 lần sáng-trưa-chiều-tối. Sự kiên trì đáng nể thật.
Đang nghiên cứu một bệnh án chuẩn bị cho kì thực tập thì có điện thoại. Lam Khuê thấy màn hình hiện là Tinh Thế gọi liền nhấc máy.
Đầu dây bên kia thấy cô bắt máy lập tức nói như nã pháo không dừng được "Khuê Khuê, cuối tuần bà rảnh hông, đám A Cẩn rủ tụ tập nè. Đi đi mà Khuê Khuê, bà không đi tôi cũng hông muốn đi đâu. Đi nha Khuê Khuê......"
"Dừng đi, tớ đi với cậu là được chứ gì"
"Nhất ngôn cửu đỉnh nhé đừng nuốt lời"
Nói chuyện cùng Tinh Thế một lúc rồi ngắt máy. Lam Khuê thở dài nhìn đống giấy tờ, cuối tuần sao? Vậy phải dồn việc vào mới kịp. Chịu thôi, bán mạng cho tư bản thì phải làm
______________
Điểm hẹn của bọn họ là nhà hàng Phùng Quy Nhã thuộc sở hữu Phùng gia, ăn tối ở đây thật sự rất thích hợp. Không khí yên tĩnh, bố trí tinh tế nhất là món ăn thanh đạm nhưng rất ngon.
Phùng Chi Cẩn đã đặt phòng riêng trước cho họ rồi.
Vào phòng theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ. Trên bàn tròn gương mặt đập vào mắt cô đầu tiên là Lục Phong và Lam Kỳ Nguyên. Không bất ngờ lắm vì họ cũng trong nhóm bạn bè mà.
Lam Khuê chào hỏi mọi người rồi đến ngồi giữa Tinh Thế và Hoàng Hoàn Doanh.
Sao nay cho mình ngồi giữa vậy, giận nhau?
Phải cho Lam Khuê ngồi đây, tí nó kích động đánh ngươi hai đứa mình chộp kịp. Tinh Thế và Hoàng Hoàn Doanh nhìn nhau.
Lam Kỳ Nguyên "Mọi người gọi món cả rồi, em muốn ăn thêm gì không A Khuê? Tại em đến hơi muộn, mọi người nghĩ em không đến nên không đợi. Em đừng trách mọi người nhé."
Tinh Thế "Tôi đã nói rằng Khuê Khuê sẽ đến nhưng chị là người nằng nặc đòi gọi món cơ mà, vả lại Khuê Khuê đến muộn có 5 phút đồng hồ mà thôi...giờ lại làm như vô ý gì chứ"
Nét mặt Kỳ Nguyên trở nên sượng trân hơn bao giờ hết. Há há thú vị, tuyệt vời lắm Tinh Thế. Hoàng Hoàn Doanh âm thầm tặng Tinh Thế 10 điểm.
Lục Phong "Em nói vậy là có ý gì chứ Tinh Thế, như thế là hỗn láo em biết không hả. Mau xin lỗi Kỳ Nguyên đi, nhanh lên!"
"Hỗn với cả láo cơ đấy, Lam Kỳ Nguyên hơn tôi 2 tuần liền như bà cố nội tôi luôn"
"Hai người thôi nào, hay Thế Thế cậu cứ xin lỗi Kỳ Nguyên đi, êm chuyện thôi ha." Phùng Chi Cẩn khẩn cầu nhìn Tinh Thế.
Tinh Thế "Thôi được rồi vì tôi cũng không muốn đôi co với hội người cao tuổi nên Lam tỷ tỷ, muội muội xin lỗi tỷ nhé"
Lam Khuê đã rất cố gắng để không phun ra miếng cá vừa bỏ vào miệng khi nãy. Tinh Thế, chửi thâm há há.
Lục Phong "Em--"
Lam Khuê "Thôi ăn đi, anh cũng thôi đi Lục Phong, đôi co cùng mấy đứa em anh vui lắm sao?"
Lục Phong liền yên tĩnh lại.
Kỳ Nguyên "Thôi nào, ăn cơm, ăn cơm"
Phàm Nhất "Này Khuê Khuê, cậu định học tiếp sao?"
Lam Khuê "Ừa, tớ định nộp luận văn học đến tiến sĩ luôn"
"Ây za đỉnh thiệt nha, cậu dự định gì không? Sắp tới có kì nghỉ mà phải không?"
"Chắc là du lịch đi"
"Tớ đi với" Hoàng Hoàn Doanh lập tức giơ tay đăng ký.
"Được được, đi sẽ không quên cậu" Lam Khuê dùng đũa chung gắp cho Hoàn Doanh một miếng cá.
"Ba đứa như tam bào thai ấy, tách nhau ra xíu đi nào" Tùng Dương
"Em thì tách được nhưng 2 đứa nó thì chắc không đâu"
"Lam Khuê!!!"
"Rồi, tớ im tớ im"
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, bỗng Kỳ Nguyên và Lục Phong đứng lên, bàn tay hai người đan vào nhau không giấu diếm gì nữa.
Cả căn phòng trở nên thinh lặng hơn lúc nãy rất nhiều. Lục Chi Cẩn thở dài, anh tưởng hai người họ hẹn Lam Khuê ra để xin lỗi, giờ lại làm trò gì đây.
Lục Phong "Lam Khuê, anh biết anh rất có lỗi với em nhưng anh mong em sẽ buông tha cho anh, em từ bỏ anh đi. Dù em có làm cách gì đi chăng nữa anh cũng chỉ yêu một mình Kỳ Nguyên mà thôi. Em hãy tha lỗi cho anh."
Kỳ Nguyên cảm động nhìn Lục Phong rồi quay sang Lam Khuê "Lam Khuê, chị xin em, chị và Lục Phong mới là tình yêu, em và anh ấy chỉ là ép buộc thôi, hẳn chính em cũng không thoải mái phải không? Vậy em buông anh ấy cho chị có được không?"
Lam Khuê bình tĩnh đặt ly rượu vang đang kề môi xuống. Ánh mắt cô lãnh đạm, bất giác khiến Lam Kỳ Nguyên giật mình, bàn tay Lục Phong nắm chặt hơn.
"Hai ngường đang làm trò hề gì trước mắt tôi thế. Lục Phong anh nghĩ anh là cái thá gì để tôi níu giữ không buông anh thế. Anh nên nghĩ lại xem anh có thật sự đáng chung mâm với tôi không thưa anh. Tôi cũng chẳng phải người rộng lượng lắm đâu nên lỗi của anh thì cứ ghi nợ để đó tôi không tha. Còn chị Kỳ Nguyên" Lam Khuê đảo ly rượu về phía Kỳ Nguyên "chị yêu ai tôi không quan tâm nhưng lạy chị, chị lại cứ muốn là vị hôn thê em gái mình chị mới chịu đúng chứ? Dù tôi thoải mái khi bị ép buộc như chị đã nói hay không thì hành động chị đã làm đối với tôi thật nhơ bẩn".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...