Ngươi lại thua, Vô Danh lắc đầu nói vói ta, hẳn là đang suy nghĩ tới vị công tử vừa nãy
Bị nàng nói trúng tâm sự, ta cũng không suy nghĩ. Nhấp một ngụm trà, cười híp mắt nói, hôm nay ta không thể nào bình tâm cùng ngươi đánh cờ , không bằng, ngươi nói cho ta lai lịch của hắn đi.
Nàng nhìn ta một chút, đặt ly trà xuống, coi như ta bây giờ ta không nói cho ngươi, chờ một lúc ngươi cũng sẽ sai người đi điều tra, đừng nói với ta rằng Kì Tú không phải việc này mà rời đi
Sờ sờ mũi, không tỏ rõ ý kiến.
Hắn là hoàng tử thứ mười bảy, Vô Danh thản nhiên nói.
Đêm đó, ta cùng Tú Kì thay đổi y phục màu đen đi hoàng cung tra xét.
Vị trí Thương ở là Hoa Lê Uyển, phía Tây Nam, rất hẻo lánh, cũng rất dễ tìm.
Cha hắn là hộ bộ thị lang, cũng từng được Cảnh Chi đế yêu thích, nhưng sau khi sinh ra Thương liền thất sủng, không lâu sau âu sầu mà chết.
Cảnh Chi đế đã sớm không nhớ rõ còn có một đứa con trai như hắn, cũng may nhờ không được sủng ái, Thương mới có thể ở trong hoàng cung này tiếp tục sinh sống.
Bên trong Hoa Lê Uyển chỉ có mấy cái tiểu cung thị (người đi theo bên cạnh chăm sóc, giám sát ở trong cung, tựa như thị nữ) , từ lâu đã ngủ . Tú Kì điểm huyệt ngủ tất cả bọn họ, quay đầu sang phía ta gật đầu ra hiệu bảo tất cả đều đã xong xuôi, ta lắc mình ẩn trên một cái cây
Ta nhẹ nhảy xuống đất, đẩy cửa mà vào.
Nhưng mà, Thương trên giường hô hấp không bình thường, khiến lòng căng thẳng
Bước vài bước tới giường, vén màn lên, một tay mò tới trán Thương , chạm tay vào nhận thấy rất nóng.
Thắp sáng ngọn đèn trên bàn, dưới ánh đèn lờ mờ, mặt hắn tái nhợt không giống bình thường ửng hồng lên, môi có chút xanh. Đau lòng, vui mừng hôm nay mình tới đây, không phải vậy, hắn muốn một thân một mình sống quá đêm nay.
Đêm miếng vải đen che mặt lại, ta nhẹ nhàng lay tỉnh hắn.
Ngươi, là ai. Thương có chút hơi mê man hỏi.
Chúng ta ban sáng từng gặp mặt ở chùa vạn chiền, Thương không nhớ sao. Ta ôn nhu nói.
Nghe vậy, hắn mê man suy nghĩ một chút, mới gật gù, nhẹ nhàng nói, ta nhớ rồi.
Đem Thương nâng dậy, để hắn ngồi dựa ở trên giường. Rót một chén nước, dùng nội lực đun nóng, cho hắn uống xong.
Uống tiếp không, ta hỏi. Hắn thật bất tiện gật đầu. Ta liền cho hắn thêm một chén nước nữa
Ngươi bị bệnh , nên uống thuốc. Vừa nói, từ trong người lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc
Ta có nỗi khổ không thể uống được thuốc đông y, nên từ nhỏ liền sai người đem toàn bộ thuốc làm thành viên. Tuy không sánh được với thuốc viên hiện đại, nhưng so với uống thuốc đông y thì tốt hơn nhiều
Không nghĩ tới, hôm nay chúng lại có tác dụng lớn như vậy.
Đem viên thuốc đi tới bên miệng hắn, mau, ngậm lấy nó.
Thương nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện hé miệng.
Đem viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, đưa cái chén tới, để hắn nuốt viên thuốc bằng nước
Ngươi, tại sao lại ở chỗ này. Thương nhìn ta hỏi.
Ta cười cợt, nhìn hắn, Tư Nhiên là đến nhìn ngươi .
Nghe ta nói xong , hắn trợn to hai mắt.
May là hôm nay ta đến,bằng không, không biết ngươi phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa. Ta thở dài , dùng mu bàn tay, yêu thương sượt qua gò má của hắn.
Ta lấy thêm hai cái chăn đắp cho ngươi có được không, ngủ một giấc, phát hết hỏa khí trong người ra , bệnh tình sẽ tiến triển tốt hơn.
Thương chỉ là dùng con mắt lấp lánh nhìn ta, bé ngoan gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...