Dưới sự an ủi của Túc Khiêm, cảm xúc của Tô Dục Chu cuối cùng cũng ổn định lại.
Cậu cũng thấy mình như vậy thật quá nhạy cảm, nhưng thật sự không khống chế được, đành phải ôm Túc Khiêm, chui vào lòng anh, tai đỏ hết cả lên.
Túc Khiêm vu0t ve mái tóc mềm mại của cậu, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là, nghĩ đến việc mình phải dạy Tô Dục Chu cách đánh dấu mình, anh cứ thấy quái quái thế nào.
Thân là Omega, lại phải nghiên cứu xem nên dạy một Alpha cách đánh dấu bản thân, chuyện này nói ra thì ai tin?
Trải qua một hồi như vậy, cả hai không nói gì thêm, Túc Khiêm cũng sợ mình lỡ nói ra gì đó giẫm trúng điểm nhạy cảm của Tô Dục Chu.
Tạm thời nhóc con này đang trong kì mẫn cảm, tâm trạng chập chờn, dễ lo nghĩ, trước hết vẫn nên để cậu bình tĩnh lại thì hơn.
Trên TV, bộ phim kia vẫn tiếp tục chiếu, chỉ là đã không ai còn tâm trạng xem.
Chờ đến giờ ngủ mọi ngày, bọn họ mới trở về phòng.
Bởi vì phát biểu chia tay vừa rồi của Tô Dục Chu mà Túc Khiêm vẫn còn sợ hãi, cả đêm ôm cậu thật chặt, dùng hành động nói cho cậu biết anh thật sự không chê cậu.
Mà Tô Dục Chu…
Cậu ngửi mùi hạt dẻ trên người Túc Khiêm, có sự bầu bạn dịu dàng của anh, dần tiến vào mộng đẹp.
Tối hôm đó, cả hai ôm nhau ngủ, một đêm yên giấc.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ Tô Dục Chu đã rời nhà, tới bệnh viện thú y đón Kẹo Vừng về.
Hôm qua là tình huống khẩn cấp, cậu phải để mèo lại bệnh viện, về sau cũng đã gọi tới nhờ bệnh viện phẫu thuật luôn.
Có lẽ là tự dưng không có ai chơi cùng, vốn luôn rất ghét bỏ Kẹo Vừng, Bánh Bông Tuyết cuối cùng cũng nhận ra lâu quá rồi không thấy con trai ngốc của mình.
Từ sáng nó đã kêu ầm ĩ trong phòng, chạy khắp nhà tìm, trông còn rất sốt ruột.
Tô Dục Chu an ủi nó xong rồi ra cửa.
Còn Túc Khiêm…
Bởi vì kì tình nhiệt bị Tô Dục Chu k1ch thích tới sớm, tình trạng của anh lại tương đối đặc thù nên phải tới bệnh viện một chuyến.
Có điều kết quả khám cũng chỉ cho thấy kì tình nhiệt của anh đã đến, không còn gì khác, bác sĩ dặn trước hết về quan sát, để xem thuốc ức chế còn mất hiệu lực với anh không.
“Thật ra tôi vẫn đề nghị ngài tiếp nhận đánh dấu của Alpha.” Bác sĩ nói với Túc Khiêm.
“Ngài có bạn đời rồi đúng không?”
Sao bác sĩ có thể không nhận ra pheromone Alpha trên người Túc Khiêm được?
Thấy vẻ mặt người đàn ông trở nên khó coi, bác sĩ cũng nhớ rất rõ là người này vẫn luôn từ chối bị đánh dấu.
Ông đành phải khuyên tiếp: “Dù là đánh dấu tạm thời cũng được, ít nhiều cũng sẽ giúp điều tiết lại vấn đề kì tình nhiệt hỗn loạn của ngài.”
Túc Khiêm nhìn ông, muốn nói lại thôi.
Anh phải làm sao để nói cho bác sĩ hiểu, giờ anh đã có thể tiếp nhận đánh dấu tạm thời, nhưng…
Chu Chu nhà anh không biết làm!
Hơn nữa còn vì vấn đề này mà suýt nữa đòi chia tay!
Lòng dạ Túc tiên sinh đắng ngắt, có hơi buồn phiền.
Bác sĩ thấy sắc mặt anh càng thêm khó coi thì tưởng là không khuyên được, bèn lắc đầu đuổi người về.
Túc Khiêm đứng dậy, ngập ngừng một hồi, lại ngồi xuống.
Nếu như hỏi giờ ai có thể giúp anh, bác sĩ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Bác sĩ thấy Túc Khiêm lại ngồi xuống thì không khỏi nhíu mày, vẻ mặt này… Có gì khó nói sao?
Ông kiên nhẫn chờ đợi, làm việc trong ngành y tế, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Mãi sau Túc Khiêm mới mở miệng: “Xin hỏi… Bác sĩ có thể nói cho tôi biết, Alpha đánh dấu Omega… Là quá trình như thế nào được không?”
Ánh mắt bác sĩ nhìn Túc Khiêm trở nên kì lạ, lại dần hóa hiền từ.
Hầy, dù Omega này trông có mạnh mẽ tới mức nào thì đối mặt với chuyện như vậy vẫn sẽ thấy sợ hãi thôi.
“Ừm, tôi hiểu, ngài không cần lo lắng.”
Bác sĩ nói: “Ngài cứ yên tâm giao cho Alpha của mình là được.”
“Ngài phải tin tưởng người đó.
Trong chuyện này, việc tin tưởng lẫn nhau là rất quan trọng, có vậy thì lúc đánh dấu… Khụ, mới thành một trải nghiệm tốt đẹp.”
Túc Khiêm hít sâu một hơi, anh cũng muốn yên tâm giao cho Alpha của mình, nhưng…
Được rồi, Túc Khiêm trầm giọng nói: “Ừm, tôi hiểu rồi, cần tin tưởng lẫn nhau.”
“Vậy ngoài chuyện đó ra thì sao? Quá trình cụ thể là cắn tuyến thể, sau đó rót pheromone vào đúng không?”
Bác sĩ gật đầu, thầm nghĩ chẳng phải đã biết hết rồi sao?
“Không sai, đúng là thế, nên ngài không cần phải lo đâu.” Ông an ủi.
Sắc mặt Túc Khiêm lại vẫn căng thẳng như cũ.
Nếu chỉ đơn giản như vậy, tại sao Chu Chu lại không biết? Chỉ là sợ cậu mất mặt nên Túc Khiêm cũng không dám nói thẳng.
“Thật sự không còn gì khác sao?”
Túc Khiêm cố gắng làm mình có vẻ chân thành nhất nhìn bác sĩ.
Anh nghĩ… Có phải là còn kiến thức mờ ám nào đó mà không thể dạy trên lớp không?
Bác sĩ hơi không biết phải nói gì.
Chuyện này còn cái gì để nói nữa?
Ông vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra được một cái: “Có thể là sẽ… Hơi đau chút xíu?”
“Đau sao? Là ai đau?”
“…”
Ban đầu định nói đương nhiên là Omega rồi, nhưng bác sĩ tỉ mỉ quan sát vóc người của Túc Khiêm, lại sửa lời: “Có lẽ là cả hai sẽ cảm thấy đau một chút.”
Một người đau răng, một người đau cổ.
Túc Khiêm còn định hỏi tiếp, bác sĩ đã xua tay: “Ngài cứ thử một lần là biết, đau đớn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.”
“Được rồi, ngài ra ngoài đi, tôi còn có bệnh nhân khác nữa.”
Không còn cách nào khác, Túc Khiêm đành phải đứng dậy rời đi.
Đứng trước cửa bệnh viện, Túc tiên sinh luôn mạnh mẽ vững vàng, hiếm hoi mà cảm thấy mờ mịt.
Ngày hôm đó, anh không tới công ty.
Túc Khiêm không có bạn là Alpha, nếu để nói quan hệ tương đối thân thiện thì chắc chỉ có Andy ở nước S xa xôi.
Nhưng anh cảm thấy, đáp án cuối cùng cũng sẽ không khác mấy.
Đánh dấu tạm thời, theo hiểu biết của Túc Khiêm thì quá trình không hề phức tạp, vậy nên mấu chốt của vấn đề…
Nằm ở Tô Dục Chu.
Túc Khiêm trở về biệt thự, một mình lẳng lặng trong thư phòng, liệt kê trong đầu tất cả những gì anh biết về Tô Dục Chu từ trước tới nay.
Cuối cùng, Túc Khiêm không khỏi nhíu mày.
Anh nhớ tới những bất an trước đó của Tô Dục Chu…
Có liên quan tới chuyện này sao?
Rõ ràng cậu có một gia đình vô cùng hạnh phúc, tại sao lại sợ bị bỏ rơi đến vậy, giống như thể… Trước kia đã từng trải qua?
Những nghi ngờ này đã quanh quẩn trong lòng anh rất lâu.
Túc Khiêm cảm thấy, có lẽ hôm nay anh cần phải làm rõ đáp án.
Thế là bắt đầu nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Trời sẩm tối, Tô Dục Chu bế mèo về thì thấy Túc Khiêm đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách đợi mình.
Cậu đi tới ôm anh một cái, lại nghe Túc Khiêm nói: “Chu Chu, em thử một lần đi.”
“Thử chuyện gì ạ?”
“Đánh dấu anh tạm thời.”
“Nhưng mà em…”
Túc Khiêm đè lại môi cậu, anh nói: “Đừng nói em không biết, chúng ta cứ thử xem sao đã.”
“Thử rồi mới biết được kết quả.”
Tô Dục Chu nhìn vẻ nghiêm túc của Túc Khiêm, mãi sau mới gật đầu, nói vâng.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, Tô Dục Chu nghĩ tới gì đó, đứng dậy chạy tới phòng tắm, đánh răng sạch sẽ rồi mới lại chạy về.
“Em chuẩn bị xong rồi.” Cậu căng thẳng nói.
Túc Khiêm cũng bị cậu làm cho căng thẳng theo, nhưng vẫn nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Được.”
Tiếp đó ôm lấy cậu vào lòng.
“Chúng ta làm từng bước một.” Túc Khiêm chầm chậm hướng dẫn: “Trước hết em hãy cắn rách tuyến thể của anh đi.”
Giọng nói điềm tĩnh của anh đã trấn an Tô Dục Chu.
Nhưng mà…
Bước đầu tiên đã gặp khó khăn rồi.
“Tuyến thể của anh ở đâu ạ?” Cậu lí nhí hỏi.
Túc Khiêm khựng lại, mơ hồ đoán được gì đó.
Anh kéo tay Tô Dục Chu, ấn lên phần tuyến thể trên gáy mình.
“Bởi vì đang trong kì tình nhiệt nên nó hơi sưng, nóng hơn chỗ khác, em còn có thể ngửi được pheromone của anh.” Túc Khiêm kiên nhẫn giảng.
“Dạ!” Tô Dục Chu gật gù, đúng là cậu ngửi được mùi hạt dẻ rất nồng, khiến cậu thấy thèm.
“Ực —” Cậu nuốt một ngụm nước bọt.
Túc Khiêm nghe được tiếng cậu nuốt xuống, cõi lòng không khỏi rung lên.
Vốn đang rất nghiêm túc dạy học, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên dính ngấy.
Anh trầm giọng nói: “Chu Chu, hãy cắn rách tuyến thể của anh đi.”
Tô Dục Chu lại do dự.
“Cắn rách… Liệu anh có thấy đau không?” Cậu không nỡ.
Nghe giọng điệu xót xa của cậu, Túc Khiêm không khỏi khẽ cười, anh ung dung nói: “Có cần cho em xem vết cắn em để lại trên người anh tối qua không?”
Tô Dục Chu: “…”
Được rồi, đúng là hôm qua cậu có hơi mất khống chế.
Tô Dục Chu cúi xuống, há miệng, nhẹ nhàng cắn lên tuyến thể của Túc Khiêm, chậm rãi dùng sức.
Đôi mắt khép hờ của Túc Khiêm toát lên vẻ kiềm chế, anh nói: “Cắn rách xong hãy rót pheromone Alpha của em vào.”
Tô Dục Chu bỗng nhả ra.
“Anh Túc, em không biết.”
Căn bản là cậu không biết cách khống chế pheromone của mình.
Túc Khiêm im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Chu Chu, em có thể nói cho anh biết không? Có phải em… Từng trải qua chuyện gì đó?”
Tô Dục Chu không khỏi run lên.
Từng trải qua chuyện gì đó…
Trong đầu cậu hiện lên kí ức của kiếp trước, cơ thể hơi cứng đờ.
“Có phải là vì những chuyện đó, nên em… Không biết đánh dấu?”
Hay nói đúng hơn là kháng cự chuyện đánh dấu?
“Hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy… Em có khúc mắc đúng không? Chỉ có biết được lí do thì chúng ta mới có thể giải quyết vấn đề này.”
“Chu Chu, em có thể nói cho anh biết không?”
Tô Dục Chu mím môi.
Nói cho anh ấy biết ư? Chuyện này ngay cả ba cậu cũng không kể…
“Nếu như em nói ra, anh sẽ tin em chứ?” Cậu hỏi.
Thật ra chuyện này rất khó tin, dù sao thì kiếp trước kiếp này gì đó… Ai lại tin mấy chuyện hão huyền như vậy?
Túc Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ nói: “Chu Chu, chỉ cần là em nói, anh sẽ tin.”
“Dù nó có nghe hoang đường cỡ nào sao?”
Tô Dục Chu đối mặt với anh, xích tới gần truy hỏi.
Túc Khiêm đỡ mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh sẽ luôn tin em.”
Tô Dục Chu hơi cúi đầu, làm ổ trong ngực anh, ấm ức nói: “Anh còn chưa biết em muốn nói gì.”
Nghe vậy, Túc Khiêm không mở miệng phản bác.
Vì anh biết, Tô Dục Chu đã chuẩn bị kể cho anh nghe.
Quả nhiên…
Tô Dục Chu cắn môi, sau đó thì thầm: “Từ lúc còn rất nhỏ, em đã hay nằm mơ, mơ về chuyện ở một thế giới khác.”
“Thế giới đó, không có ABO, chỉ có hai loại giới tính là nam và nữ…”
Tô Dục Chu chìm đắm trong hồi ức, kể cho Túc Khiêm nghe về những giấc mơ của mình khi còn bé.
Mặc dù bây giờ cậu đã biết, những giấc mơ đó thật ra là kí ức kiếp trước của cậu.
Túc Khiêm lẳng lặng nghe cậu nói, mặc dù nghe thật hoang đường, nhưng không thể không nói, thế giới mà Tô Dục Chu miêu tả thật khiến người ta mong chờ.
Tuy là bất công vẫn luôn tồn tại, nhưng so với xã hội hiện giờ, thế giới kia trong tai Túc Khiêm giống như thứ chỉ tồn tại trong cổ tích.
Không có phân chia ABO, không có kì tình nhiệt và pheromone.
Không tồn tại Alpha với ưu thế tuyệt đối, tài nguyên xã hội bất chấp đổ về phía họ, cũng không có quần thể yếu thế nào phải chịu rào cản về thể chất hay giáo dục như Omega, dù muốn độc lập cũng rất khó khăn.
Dường như tất cả đều là Beta, sẽ không bị pheromone làm ảnh hưởng, mỗi người đều có thể tìm được vị trí của mình.
“Cho đến khi mười lăm tuổi, em mới hoàn toàn hiểu ra, đó là kí ức kiếp trước của em.”
Tô Dục Chu ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nhìn Túc Khiêm, nói ra bí mật lớn nhất của mình.
Túc Khiêm sửng sốt: “Ký ức… Kiếp trước?”
“Đúng vậy.” Tô Dục Chu nói: “Giờ anh còn tin em không?”
Túc Khiêm hơi nhíu mày, anh không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói: “Anh nhớ em từng nói em không giỏi khống chế pheromone, đây là nguyên nhân sao?”
Tô Dục Chu do dự rồi gật đầu: “Đúng vậy, em không biết khống chế pheromone, thậm chí, còn không phân biệt được chúng.”
“Em chỉ có thể thông qua mắt thường phân biệt ra nam và nữ, pheromone… Em thật sự không biết sao mọi người có thể thông qua mùi của người khác để phân biệt giới tính.”
“Tuy là trên lớp s1nh lý cũng dạy, nhưng thầy giáo cũng không giảng kĩ, như thể ngầm thừa nhận đây là chuyện mọi người trời sinh đã biết vậy…” Tô Dục Chu buồn rầu nhăn mặt.
Lúc ấy vì bị ảnh hưởng bởi chuyện trong mơ, cậu rất sợ sự lạ thường của mình thể hiện ra sẽ khiến ba mẹ cho rằng cậu không xứng đáng, bỏ rơi cậu giống như trong mơ.
Thế nên dù có thắc mắc, Tô Dục Chu cũng chỉ biết giấu trong lòng.
“Nhưng em thật sự không hiểu phân biệt như thế nào.
Những mùi đó, ngoài có mùi khác nhau ra thì còn có gì khác sao? Tại sao mọi người vừa ngửi đã biết được người kia là A hay là O?”
Thậm chí Beta cũng có mùi pheromone nhàn nhạt, nhưng ngửi một cái vẫn phân biệt được.
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu buồn khổ, cõi lòng lại thả lỏng hơn.
Anh bỗng hiểu được lí do Tô Dục Chu lại không biết đánh dấu, không phải cậu có bóng ma trong chuyện này nên kháng cự, chỉ đơn thuần không biết nên làm sao để khống chế thôi.
Nhưng…
Vấn đề này phải giải quyết thế nào đây?
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...