“Váy… Váy xòe?”
Vẻ mặt Tô Dục Chu lập tức thay đổi, cậu quay sang nhìn Túc Khiêm.
Túc tiên sinh hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng không ngờ ông cụ lại xài chiêu này, chỉ là…
“Ngài đang nói bậy bạ gì vậy?” Anh kiềm chế nói.
“Ông đâu có nói bậy.”
Thấy Tô Dục Chu rõ ràng có hứng thú, ông cụ cười hì hì, một lần nữa ngồi xuống.
“Bác Trương, vào phòng làm việc của tôi lấy cuốn album ảnh hôm qua tôi xem ra đây, cái đặt trong ngăn kéo thư phòng ấy.”
“Vâng thưa cụ.”
Quản gia Trương hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nghe lệnh làm việc, khẽ gật đầu với Tô Dục Chu và Túc Khiêm rồi quay người lên lầu.
Mặt Túc Khiêm đen sì.
Anh nhìn về phía Tô Dục Chu, miệng nói: “Chu Chu, chúng ta về thôi.”
Lần này Tô Dục Chu lại không nghe anh.
Cậu ngồi xuống ghế sô pha, cười tít mắt: “Mình đến đây rồi thì ngồi thêm một chút đi.”
Túc Khiêm rũ mắt nhìn cậu, mặt lạnh tanh.
Tô Dục Chu không hề sợ, giờ cậu đã bị khơi dậy lòng hiếu kì, nếu không được xem thì e là đêm nay cậu không ngủ được mất.
“Anh Túc…”
Tô Dục Chu kéo tay Túc Khiêm, ngẩng đầu lên, cặp mắt cún con tội nghiệp nhìn anh.
Túc Khiêm không thể chịu được khi cậu làm nũng, rõ ràng không ai nói gì, nhưng bị đôi mắt cún con đó nhìn, anh lập tức mềm lòng.
Cuối cùng, Túc Khiêm chỉ thở dài, ngồi xuống cùng cậu.
Cụ Túc chứng kiến hết, cảm thấy mới lạ, lại thấy có chỗ nào đó không hợp lí.
Kiểu ở chung này của hai đứa nó…
Ông cụ sống nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu thấy một cặp AO như vậy.
Nhưng đúng là Tiểu Khiêm cũng không phải Omega bình thường, nếu như Tiểu Tô không có tính tình mềm mại như vậy, e là hai đứa nó đã không ở bên nhau.
Ông không nói gì, cùng yên lặng chờ đợi.
Quản gia Trương nhanh chóng ôm một cuốn album ảnh từ trên lầu xuống.
Túc Khiêm nhìn chằm chằm vào quản gia Trương, khiến bác cảm thấy áp lực vô cùng, phải cố giả vờ bình tĩnh đặt cuốn album xuống trước mặt cụ Túc.
Thật ra Túc Khiêm nhìn bác như vậy chủ yếu cũng là do anh không thể tin được.
Ảnh anh mặc váy?
Túc Khiêm không nhớ mình từng chụp loại ảnh như vậy, nhưng cái kiểu khẳng định thề thốt của ông cụ lại không giống giả vờ.
Tô Dục Chu đã nghển cổ nhìn cụ Túc giở từng trang, sau đó ông cụ cười đẩy cuốn album qua.
“Oa, đây là anh Túc ạ?”
Trong ảnh là một bé con chừng hai ba tuổi, mặc một chiếc váy xòe màu hồng, cặp mắt đen láy như quả nho, ngây ngô hồn nhiên nhìn vào ống kính.
Bé con có nước da rất trắng, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu tới nỗi chỉ khiến người muốn ôm lấy hôn lên má.
Ngoài ảnh mặc váy thì bên cạnh còn có ảnh bé con mặc trang phục của bé trai bình thường.
Omega bé xinh như đúc từ ngọc, toét miệng cười với ống kính, không chỉ thiếu đi sự nghiêm túc khí phách hiện giờ, mà còn có thêm mấy phần ngoan hiền điềm tĩnh.
Tô Dục Chu choáng luôn, cậu không khỏi ôm cuốn album lên, tỉ mỉ quan sát.
Xét về mặt mày thì đúng là phiên bản thu nhỏ của Túc tiên sinh, nhưng khí chất và dáng người thật sự chênh lệch quá nhiều, hoàn toàn không thể tin được là cùng một người.
“Anh Túc, đây thật sự là anh sao?”
Túc Khiêm cũng cau mày nhìn chằm chằm vào bé con trong ảnh, ngũ quan đúng là phiên bản thu nhỏ của anh, nhưng…
Túc Khiêm bỗng nghĩ tới gì đó, vươn tay giở sang trang, quả nhiên trang tiếp theo thấy được người phụ nữ ôm đứa bé trong lòng.
Đó là một Omega vô cùng xinh đẹp, nét đẹp đằm thắm dịu dàng, dù chỉ là một tấm ảnh cũng đủ khiến người ta mê muội với phong thái tài hoa của bà.
Đây là ảnh chụp mẹ anh thời bà còn sống.
Sau khi mẹ qua đời vì khó sinh, anh được đón đến nhà ông ngoại, cho đến năm lớp ba, ông mất vì bệnh, anh mới trở về nhà họ Túc.
Lúc ấy, ba anh đã tái hôn, nhưng bọn họ không có con.
Tóm lại Túc Khiêm chưa từng thấy cuốn album này.
Tô Dục Chu nhìn người phụ nữ trong ảnh, lại nhìn vẻ mặt Túc Khiêm, biết được đây là người mẹ mất sớm của anh, nụ cười trên mặt không khỏi tan đi.
Cậu không biết nói sao để an ủi, chỉ có thể khẽ vỗ lên mu bàn tay Túc Khiêm, đau lòng nhìn anh.
Túc Khiêm lấy lại tinh thần, lắc đầu với cậu.
“Ảnh để tối mấy đứa về phòng rồi từ từ xem.”
Cụ Túc nói: “Nào, chúng ta vào ăn cơm trước.”
Ông nhân cơ hội đổi chủ đề, không để cảm xúc bi thương tràn lan, cũng không để Tô Dục Chu tiếp tục nhắc đến chuyện ông lừa gạt cậu.
Sau bữa cơm, cụ Túc để lại thời gian riêng cho bọn họ, không có lôi kéo hai người nói chuyện.
Túc Khiêm bèn dẫn Tô Dục Chu về căn phòng anh ở năm xưa.
Sau khi tốt nghiệp đại học dọn ra ngoài, Túc Khiêm rất hiếm khi trở lại đây, bây giờ thì ngay cả Tết cũng không về.
Gian phòng này vẫn được giữ nguyên như cũ, nghe quản gia Trương nói, mỗi ngày đều có người vào quét dọn, đệm giường cũng được thường xuyên giặt phơi, bất cứ lúc nào Túc Khiêm cũng có thể về ở.
Túc Khiêm từ chối cho ý kiến, gật đầu, đợi quản gia ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Tô Dục Chu đi tắm, anh ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng lật cuốn album kia.
Thật ra anh cũng không có nhiều ảnh chụp chung với mẹ, hầu hết là ảnh anh chụp một mình.
Bà đã diện cho anh những bộ đồ xinh xắn nhất, đủ các loại màu hồng phấn được ưa chuộng nhất.
Có lẽ là khi ấy mẹ cũng không ngờ rằng, sau này anh lại trở thành một Omega lạc loài với tất cả nhỉ?
Một đôi tay đặt lên vai anh, người con trai ôm lấy Túc Khiêm từ đằng sau.
“Anh Túc, anh vẫn ổn chứ?”
Tô Dục Chu ghé vào bên tai Túc Khiêm, nhẹ giọng hỏi.
Túc Khiêm nắm tay cậu, đặt lên miệng dịu dàng hôn một cái, sau đó nói: “Giờ ổn rồi.”
Đôi mắt Tô Dục Chu đi từ khuôn mặt Túc Khiêm xuống những tấm ảnh trên đùi anh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Túc, anh có thể kể cho em nghe chuyện lúc anh còn bé không?”
“Em muốn nghe à?”
“Ừ, nhưng nếu anh không muốn nói thì không cần nói đâu.” Cậu thủ thỉ: “Chỉ là em thấy nói ra sẽ tốt hơn là chôn ở trong lòng.”
Nghe được sự lo lắng và đau xót trong giọng cậu, Túc Khiêm không khỏi nở nụ cười: “Đừng lo, anh không yếu ớt đến vậy.”
Anh ngẩng lên nhìn ra ô cửa kính, ngắm cảnh đêm bên ngoài.
“Nếu như em muốn nghe thì anh sẽ kể.”
Thấy Túc Khiêm chịu nói, Tô Dục Chu bèn kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó khăng khăng phải chui vào lòng anh, đặt cằm lên lồng nguc rộng lớn, cười nói: “Giờ có thể kể được rồi.”
Túc Khiêm nhéo mũi cậu một cái, bên môi cũng là nụ cười cưng chiều.
“Để anh nghĩ xem nên kể từ đâu… Hồi còn bé, anh sống ở nhà ông ngoại, anh từng kể với em rồi, ông là một Omega rất có chính kiến…”
Túc Khiêm lớn lên bên cạnh ông ngoại, chịu ảnh hưởng rất nhiều từ ông.
Mặc dù ông là Omega, nhưng lại có sự nghiệp của riêng mình, ông chưa từng cho rằng Omega trời sinh phải ở nhà giúp Alpha dạy con, ông cho rằng mỗi người đều có quyền theo đuổi ước mơ, đều có quyền mưu cầu cuộc sống mình muốn.
Dưới sự ảnh hưởng của ông, Túc Khiêm bắt đầu thích tập thể dục.
Anh vẫn luôn nhớ lời ông ngoại từng nói, cơ thể khỏe mạnh là tiền đề cho tất cả, nhất là làm một Omega, trời sinh đã có cơ thể yếu hơn AB.
Nếu như ngay cả cơ thể của con cũng không khống chế được, vậy đừng mơ tới chuyện khống chế cuộc đời của mình.
Tô Dục Chu rất tán đồng gật gù.
Chỉ là, cậu thấy có lẽ ông ngoại cũng không ngờ rằng Túc Khiêm sẽ tiến xa như vậy trên con đường rèn luyện cơ thể.
Bàn tay cậu nhẹ nhàng dán lên cơ ngực rắn chắc, dáng người hoàn mỹ như này có mấy Alpha có được?
Sau đó cái tay không đàng hoàng của cậu bị túm.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn Tô Dục Chu: “Em có muốn nghe nữa không đấy?”
“Có, anh tiếp tục đi tiếp tục đi.”
Tô Dục Chu không dám chọc Túc Khiêm nữa, làm một thính giả an phận thủ thường.
Những lời dạy của ông ngoại đã gieo xuống lòng Túc Khiêm một hạt giống, chỉ là hạt giống ấy còn chưa kịp nảy mầm, ông đã qua đời vì bệnh tật.
Túc Khiêm khi ấy còn quá nhỏ, lại bị đón về nhà họ Túc.
Túc Khiêm đã từng muốn hòa nhập với gia đình này, nhưng cuối cùng anh phát hiện bản thân thật sự không thể làm được.
Lớn lên trong vòng tay của ông ngoại, anh đã không thể nào tiếp thu được những người thân xa lạ này, không tiếp thu được những giáo điều cứng nhắc áp đặt lên mình.
Bọn họ mong có thể nuôi dạy anh thành một Omega dịu hiền biết chăm sóc người khác, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng Túc Khiêm lại hiếu thắng, lần nào cũng hạ thấp đám anh em Alpha của mình.
Dù là học tập, thi đấu hay đánh nhau, mọi thứ anh đều làm tốt hơn đám Alpha kia, nhưng, sự ưu tú của Túc Khiêm lại không được người nhà ngợi khen và tán thành.
Thứ anh muốn, dùng hết khả năng cũng không thể lấy được.
Mà đám anh em là Alpha kia, thường chỉ nói bâng quơ một câu, thậm chí không cần mở miệng, người lớn đã dâng tất cả cơ hội, tài nguyên tới trước mặt bọn họ.
Tư tưởng của Túc Khiêm trở nên ngày một cực đoan, quan hệ với người nhà cũng càng lúc càng căng thẳng, cho đến khi anh tới thành phố Z học đại học mới hoàn toàn thoát khỏi cái nhà này.
Nhưng, đãi ngộ bất công không chỉ đến từ gia đình, mà nhiều hơn cả là đến từ hoàn cảnh xã hội.
Khi bắt đầu vào đời, Túc Khiêm mới biết những chuyện mình gặp phải trước kia chỉ là trò trẻ con mà thôi, người nhà với nhau dù có đấu đá thế nào cũng sẽ không bao giờ dùng những thủ đoạn thấp hèn dơ bẩn.
Mà điều khiến anh quyết định trở về, chính là nguy cơ phá sản của tập đoàn Túc Thị ba năm trước.
Nói đến đây, trong mắt Túc Khiêm tràn đầy trào phúng.
“Em thấy có nực cười không, bọn họ thà chọn Túc Nhiên, đứa em Alpha khi ấy còn chưa tốt nghiệp đại học của anh, cũng không chịu tin anh lấy một lần.”
Cho đến khi Túc Nhiên phá hủy mọi thứ, thật sự không chống đỡ được nữa, cụ Túc mới bất chấp phản đối, đưa anh lên nắm quyền, coi ngựa chết như ngựa sống.
Cũng nhờ chuyện này mà quan hệ của anh với ông nội đã dịu đi, nhưng từ đầu đến cuối Túc Khiêm vẫn luôn nhớ, mình không phải là lựa chọn đầu tiên của ông.
Ông cụ luôn bóp tay thở dài không biết bao nhiêu lần vì anh là Omega kìa.
“Thật ra anh biết, ngay từ lúc mới sinh, kì vọng của mọi người với bọn anh đã khác biệt.”
Túc Khiêm nhếch mép.
“Một người là Khiêm, một người là Nhiên*, đã thể hiện hết ngay từ đầu.”
*Khiêm trong Túc Khiêm có nghĩa là khiêm nhường, Nhiên trong Túc Nhiên là bùng cháy
“Chỉ tiếc anh không đáp ứng được kì vọng của họ.”
Tô Dục Chu nhìn anh, nhìn Túc Khiêm vì hồi tưởng chuyện xưa mà vẻ mặt một lần nữa trở nên bén nhọn và tàn nhẫn, ngoài đau lòng ra thì nhiều hơn cả là cậu không biết nên làm gì.
Cậu không biết phải làm sao để an ủi anh, chỉ có thể ôm người yêu thật chặt: “Tất cả đã qua rồi.
Anh Túc, sau này anh có em, còn có cả ba mẹ em…”
“Tất cả đều rất yêu mến anh.”
Túc Khiêm ôm cậu, ngửi mùi dừa trên người chàng trai, tâm trạng dần bình thường trở lại.
“Ừ, anh còn có em.”
Anh nghĩ đến bầu không khí đầm ấm ở nhà họ Tô, nghĩ đến ba Tô mẹ Tô.
Đó mới là gia đình trong mơ của anh, và sau này… Anh cũng sẽ cùng Tô Dục Chu xây dựng một mái ấm như vậy.
Vừa nghĩ đến đó, bầu không khí quanh Túc Khiêm trở nên mềm mại.
Quá khứ chỉ là quá khứ, cuộc sống của anh đã khác rồi.
Bởi vì, Túc Khiêm đã may mắn gặp được Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu dụi đầu vào cổ anh: “Anh đi tắm đi.”
Túc Khiêm ừ một tiếng, đứng dậy vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của anh, Tô Dục Chu buồn rầu cau mày.
Cậu chủ động nhắc tới chủ đề này, giờ phải làm sao để Túc Khiêm quên đi hết những khó chịu kia đây…
Túc Khiêm tắm xong đi ra thì phát hiện Tô Dục Chu đã lên giường, nhưng lại trốn dưới chăn, phồng lên một cục.
“Chu Chu?”
Anh đi tới kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt đỏ hồng của nhóc Alpha.
Túc Khiêm cau mày: “Em làm gì vậy?”
Tô Dục Chu trốn tránh, ấp úng, cực kì xấu hổ, cuối cùng không nói gì nằm úp xuống.
“Em… Được rồi, anh có muốn… Không?”
Mặt cậu gần như vùi vào trong gối, tiếng nói bí bách ồm ồm không nghe rõ lắm, nhưng… Túc Khiêm đã nhìn thấy.
Pheromone mùi hạt dẻ lan ra khắp phòng.
Tóc anh còn đang nhỏ nước, từng giọt thuận theo sợi tóc rỏ xuống áo ngủ.
Nhưng lúc này, Túc Khiêm còn tâm trạng nào để sấy tóc nữa?
Anh đè đầu gối lên đệm, vươn tay ôm lấy cả cậu trai lẫn chiếc chăn.
Chỉ một lát sau, trong phòng vang lên những động tĩnh mờ ám, ánh trăng lành lạnh chiếu từ ngoài vào, lại không thể khiến cho người ta cảm nhận được chút mát mẻ.
Ít nhất là với hai người trong phòng.
Đêm còn rất dài…
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...