Tháng giêng gió xuân sang. Chớp mắt, năm cũng đã trôi qua, hoa đào trên Hãm Không đảo nở, Triển Chiêu cũng đã cùng Bạch Ngọc Đường thưởng thức xong. Thời gian vội vã qua đi, chẳng mấy chốc đã sắp tới Đoan Ngọ.
Ngày hôm đó, Triển Chiêu đứng trước cửa sổ, nhìn cây đào bên ngoài cành lá tươi tốt, nhớ đến giờ này năm ngoái, không khỏi vừa vui vừa buồn – vui là, cho tới bây giờ, người trọng yếu nhất đối với mình vẫn ở cạnh bên mình; buồn là nhớ lại nỗi tuyệt vọng khi đó. Đột nhiên, một hơi thở ấm áp kề sát, ngay sau đó một đôi tay lập tức vòng quanh hông Triển Chiêu: “Mèo thối, lại đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì!” Triển Chiêu thả lỏng người, lưng dựa vào ngực người nọ, đôi mắt khép hờ, có vẻ vô cùng thanh thản.
“Hừ!” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tình của Triển Chiêu, hắn không phải không biết, chẳng qua Triển Chiêu không muốn nói, hắn cũng không tùy tiện hỏi tới, “Đúng rồi, Miêu Nhi, mấy ngày nữa chính là Đoan Ngọ, chờ qua Đoan Ngọ, chúng ta sẽ đi Vũ Di sơn, hái “Hoàn Nhan” cho ngươi, đến lúc đó, màu tóc đen của ngươi có thể khôi phục được rồi…” Bạch Ngọc Đường một tay choàng qua eo Triển Chiêu, một tay khẽ vuốt mái tóc bạc của Triển Chiêu, đáy mắt không giấu được đau lòng.
“Ngọc Đường, ta không sao!” Triển Chiêu đặt tay lên mu bàn tay Bạch Ngọc Đường, dịu dàng an ủi tâm tình Bạch Ngọc Đường.
“Mèo thối!” Bạch Ngọc Đường ôm chặt Triển Chiêu, tựa đầu vào hõm vai y.
Đêm đó, Triển Chiêu đột nhiên đầu đổ mồ hôi lạnh, thì thào gọi – “Ngọc Đường…”, Bạch Ngọc Đường ngủ bên cạnh y giật mình, thấy vậy, biết Triển Chiêu lại nằm mơ thấy ác mộng, vội vàng lay tỉnh Triển Chiêu.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu hoảng hốt ngồi bật dậy.
“Miêu Nhi, ta đây, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường lập tức ôm lấy Triển Chiêu, lau đi mồ hôi đầy trên trán Triển Chiêu, ôn nhu an ủi.
Cơ thể Triển Chiêu run rẩy không ngừng, dùng sức ôm chặt Bạch Ngọc Đường. Nỗi tuyệt vọng trong giấc mộng vẫn cứ quấn lấy Triển Chiêu, khiến y không sao phân rõ được mộng cảnh và thực tế. Tình huống này không phải là lần đầu tiên, Bạch Ngọc Đường ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng. “Ngọc Đường, ta mơ thấy chuyện năm ngoái…” Triển Chiêu cố gắng bình phục tâm tình, run rẩy mở miệng.
“Miêu Nhi, không sao đâu!” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ về lưng Triển Chiêu, giúp y bình tĩnh lại, “Ta sẽ không đi đâu cả, ngươi yên tâm!” Bạch Ngọc Đường nâng cằm Triển Chiêu, ôn nhu áp môi mình lên, dịu dàng hôn Triển Chiêu. Triển Chiêu ôm lại Bạch Ngọc Đường, gần như tuyệt vọng mà hôn đáp lại, Bạch Ngọc Đường cũng không để ý, mặc cho Triển Chiêu trút hết nỗi sợ hãi trong lòng.
Dần dần, nụ hôn của Bạch Ngọc Đường trở nên kịch liệt khiến Triển Chiêu có chút không thở nổi. Bạch Ngọc Đường buông Triển Chiêu ra, để y hô hấp, tay khẽ nhéo gò má ửng đỏ của Triển Chiêu: “Con mèo này… Thế nào mà nuôi mãi không mập?” Lời là lời nói thật, nhưng cũng nhằm dời đi sự chú ý của mình.
Hai người dán vào gần như vậy, biến hoá của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tự nhiên rõ ràng. “Ngọc Đường, không sao…” Trển Chiêu nhỏ giọng nói, lời còn chưa xong, đã đỏ hết cả khuôn mặt.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cuời. Không nói thêm gì, lại hôn Triển Chiêu, giữa đôi môi còn mơ mơ hồ hồ tràn ra mấy chữ: “Miêu Nhi, ngày mai, chúng ta liền lên đường.” Vừa nói vừa duỗi tay tháo dây buộc tóc của Triển Chiêu. Sau đó, lại kéo màn xuống, che lại cảnh xuân đầy giường.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu còn trong mộng, tuỳ ý bảo người đi thông báo với huynh tẩu mình, sau đó liền lên thuyền rời đảo tới Vũ Di sơn hái thuốc. Sở dĩ Bạch Ngọc Đường không chờ qua Đoan Ngọ đã vội vàng lên đường, cũng không phải vì vội hái thuốc, mà bởi vì cơn ác mộng của Triển Chiêu.
Chờ sau khi Triển Chiêu tỉnh lại, chỉ có thể không biết nói gì nhìn Bạch Ngọc Đường, cười khổ lắc đầu.
“Không được cau mày!” Bạch Ngọc Đường vuốt lên nếp nhăn trên mi gian của Triển Chiêu, “Như vậy, thời gian còn dư dả một chút, chút ta có thể đi Vũ Lăng sơn du ngoạn, nghe nói phong cảnh Vũ Lăng sơn rất đẹp, sớm đã muốn đến đó ngắm một lần, vừa hay lần này lại đúng dịp!”
“Nhưng mà, Đoan Ngọ…” Triển Chiêu vẫn có chút không yên lòng. Lư đại tẩu đã chuẩn bị từ rất lâu cho Tết Đoan Ngọ, Triển Chiêu dù thế nào cũng không muốn phụ phần tâm ý kia. Mặc dù, cuộc sống như thếsẽ khiến y rất dễ nhớ đến cuộc biến cố năm ngoái.
“Mèo ngốc!” Bạch Ngọc đường ôm chặt Triển Chiêu, “Năm nay không được, còn có năm sau!” Triển Chiêu nghe lời này thì sửng sốt. Câu nói này là vào khoảng giờ này năm ngoái, là mình nói với Bạch Ngọc Đường, nhưng không nghĩ tới bây giờ tình huống lại đảo ngược thế này.
“Hơn nữa, ta cũng nói với đại tẩu rồi, bọn họ đều đồng ý cả!” Bạch Ngọc Đường cũng không dám nói chẳng qua là hắn chỉ qua loa phái một người đi đưa thư của mình, nếu không thì Miêu Nhi trong ngực chắc chắn sẽ xù lông lên cho mà xem.
Vì vậy, hành trình đi Vũ Lăng sơn được Bạch Ngọc Đường quyết định, cũng không có thay đổi gì. Hai người một đường đi thẳng tới Vũ Di sơn cũng không có trì hoãn nhiều. Mà đến ngày Đoan Ngọ, Bạch Ngọc Đường cố ý dừng lại ở Hàng Châu, hai người trải qua Tết Đoan Ngọ ở đó rồi tiếp tục đi theo hướng Phúc Kiến.
Đến gần Vũ Di sơn, Bạch Ngọc Đường nhận được tin tức Lư đại tẩu truyền đến, nói là “Hoàn Nhan” chỉ có ở Tô gia trang Vũ Di sơn, mà Tô gia bây giờ là do trưởng nữ Tô Đàn quản lí, có thể gây khó khăn cho hành động của hai người. Sau khi Bạch Ngọc Đường nhận được tin, cân nhắc nhiều lần, quyết định vẫn đi Tô gia trang xin thuốc. Chỉ là, Bạch Ngọc Đường cũng không muốn khiến Triển Chiêu lo lắng nên vẫn giấu tình hình cụ thể, chỉ nói “Hoàn Nhan” phải đi Tô gia trang hái, cũng không nhắc gì tới độ khó khăn của việc này.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trực tiếp đến Tô gia trang, tới trước cửa trang thì thấy đại môn đóng chặt. Bạch Ngọc Đường tiến lên gõ cửa, chốc lát sau liền có người đi ra mở cửa.
“Bạch Ngọc Đường xin cầu kiến trang chủ Tô gia trang Tô Đàn” Bạch Ngọc Đường đột nhiên dùng ngữ khí cung kính, thái độ lễ phép như vậy khiến Triển Chiêu không chỉ thấy kì quái mà còn bắt đầu sinh chút hoài nghi đối với việc hái thuốc lần này. Nhưng nếu như Bạch Ngọc Đường không nói, hẳn là hắn đã có dự tính, vì vậy, Triển Chiêu cũng không hỏi nhiều.
“Xin chờ một chút!” Người mở cửa thi lễ rồi nhanh chóng trở vào trong trang.
Không lâu sau, một cô gái xinh đẹp mặc quần lụa dài màu tím thướt tha đi tới. Thấy hai người, cũng không giống như người thường thấy người giang hồ, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Thật là hiếm thấy!” Tô Đàn quan sát Bạch Ngọc Đường một hồi, rổi đảo mắt sang Triển Chiêu một thân lam y, lại mở miệng: “Quả nhiên như lời giang hồ đồn đại, đều là khí độ bất phàm a… Hai vị, mời vào trang. À, phải rồi, ta chính là Tô Đàn!” Sau đó liền xoay người đi trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Tô Đàn, không khỏi có chút nhức đầu – một cô gái xinh đẹp có chút thoát lệ như vậy thật sự là cô gái rất lợi hại mà đại tẩu đã nói? Nhưng chuyện đã tới nước này, Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền đi vào trang.
Bên trong trang lầu các tinh xảo, quả thực là rất khác biệt. Hai người Bạch Ngọc Đường đi theo Tô Đàn đến tiền thính, theo ý Tô Đàn ngồi xuống, lập tức có người dâng trà lên.
“Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì?” Tô Đàn hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tại hạ muốn hái Hoàn Nhan trong quý sơn trang, không cần nhiều, chỉ cần ba cây là đủ rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng là người thoải mái, nói thẳng ra yêu cầu của mình.
“Là Bạch Ngũ gia ngài muốn,” Tô Đàn liếc Triển Chiêu vẫn đang trầm mặc, “Hay là, Triển đại hiệp muốn?”
“Cái này, Tô trang chủ cần thiết phải biết không?” Bạch Ngọc Đường khó chịu nhíu mày, thấy Tô Đàn hỏi vậy thì có chút không vui.
“Ha ha…” Tô Đàn đứng lên, đi tới trước mặt Triển Chiêu, quan sát y từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ không yên lòng của Triển Chiêu, duỗi một ngón tay nâng cằm y lên đầy ngả ngớn, “Chà chà! Thật đúng là không tệ, bằng không, Triển đại nhân ngươi cưới ta, ta liền…”
“Xoẹt!” một tiếng, Hoạ Ảnh ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ Tô Đàn: “Buông tay của ngươi ra!” Thanh âm Bạch Ngọc Đường lạnh lùng truyền tới. Đối với Tô Đàn, Bạch Ngọc Đường thật có chút không hiểu nổi.
“Hừ!” Tô Đàn trấn định lắc đầu, “Ta nói Bạch Ngũ gia, Hoàn Nhan kia…”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không thể làm gì hác hơn là thu hồi Họa Ảnh. Triển Chiêu từ lúc bị Tô Đàn nâng cằm cũng hoàn hồn, đỏ mặt, vội tránh ngón tay Tô Đàn còn muốn đưa tới. Tô Đàn hơi lung túng thu ngón tay về, lắc đầu: “Thật là không hiểu phong tình a!” Thướt tha trở về chỗ của mình, ngồi xuống.
“Được rồi, hai vị một đuờng đến đây chắc là cũng mệt mỏi, hơn nữa, sắc trời đã tối,” sau khi về chỗ, Tô Đàn lại mở miệng, “Có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói!” Dứt lời, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phản ứng đã trực tiếp đứng dậy rời đi.
Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Tô Đàn, hận không thể cầm Hoạ Ảnh bổ tới, nhưng vừa nghĩ đến mục đích của mình, lại đem lửa giận trong lòng mạnh mẽ đè xuống. Còn Triển Chiêu, nhìn Tô Đàn đi xa, đáy mắt thoáng qua một thần thái kỳ quái, đảo mắt lại không thấy nữa.
Suốt một đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới vừa thức dậy, người Tô gia đã đến mời tới phòng ăn.
Hai người vừa vào phòng ăn, đã thấy Tô Đàn đã ngồi ở cạnh bàn, đang uống cháo ngon lành. Thấy hai người tới nàng liền buông chén trong tay xuống, cười nói: “Hai vị cứ tự nhiên!” Nói xong lại tếp tục uống cháo, nhấc đũa lên gắp một chiếc bánh bao.
Bạch Ngọc Đường cũng không khách khí, kéo Triển chiêu ngồi xuống, hạ nhân ngay lập tức lấy thêm chén đũa cho hai người, cũng múc cho mỗi người một chén cháo nữa đặt trước mặt hai người. Hai người thấy vậy, cũng không quá khách khí, bưng bát lên ăn.
Đến tận khi hai người đẫ uống cháo, ăn bánh bao xong, vẫn thấy Tô Đàn còn mải mê đánh chén, không khỏi hai mặt nhìn nhau, hạ nhân thấy chén Tô Đàn đã trống, lại múc thêm cho nàng một chén cháo nữa. Chờ khi Tô Đàn lại ăn một cái bánh bao, uống thêm một chén cháo nữa, mới thả đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy chiếc khăn lụa hạ nhân đưa đến lau mồm rồi ợ một tiếng no nê.
“Tô trang chủ, chuyện hôm qua…” Bạch Ngọc Đường thấy Tô Đàn đã dùng xong điểm tâm, liền nhắc lại chuyện. Không phải hắn gấp, chẳng qua Tô gia trang này hắn thực sự không muốn ở lâu.
“Hoàn Nhan trong trang còn nhiều…” Tô Đàn chậm rãi trả lời, “Chẳng qua là…” Tô Đàn nhìn Triển Chiêu, thiêu mi cuời nói, “Ta muốn Triển đại nhân cưới ta…” Vừa nói vừa tiến gần tới trước mặt Triển Chiêu, cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng chẹp chẹp mấy tiếng, thậm chí còn muốn đưa tay nhéo mặt Triển Chiêu, nếu không phải Triển Chiêu nhạy bén né tránh, chỉ sợ sẽ bị nhéo thật.
Bạch Ngọc Đường ở một bên tức giận đến nổi gân xanh, hận không thể dùng Hoạ Ảnh băm nát Tô Đàn ra thành thịt vụn, nhưng Triển Chiêu còn cần “Hoàn Nhan”, vì vậy hắn chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng.
“Tô cô nương,” Triển Chiêu đè lại cổ tay Bạch Ngọc Đường, ôn hoà cười nói, “Được cô nương ưu ái, chỉ là Triển mỗ đã có người trong lòng, cô nương hà tất phải chấp nhất với Triển mỗ?” Mặc dù là cười nói, nhưng lại cho người ta một cảm giác bị ngăn cách một khoảng rất xa.
“Hừ!” Tô Đàn mất hứng ngồi thẳng người, bưng chén trà Xuân Long Tĩnh thượng đẳng hạ nhân mới dâng lên, uống một hớp. Để chén trà xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Vậy sao! Nhưng Hoàn Nhan kia là của hồi môn của ta!” Nhướng mày khiêu khích, ý trêu cợt rất rõ ràng.
“Thật sao?!” Bạch Ngọc Đường thiêu mi cười lạnh, hiển nhiên là không tin lời Tô Đàn.
“Đúng vậy!” Tô Đàn còn thực sự rất nghiêm túc gật đầu, nhưng ý cười trong đáy mắt đã bán đứng nàng, “Nếu không thì, Bạch Ngũ gia, ngươi cưới ta cũng được!”
“Xẹt!” Một đạo hàn quang thoáng qua, Hoạ Ảnh ra khỏi vỏ. Mũi kiếm cách cổ Tô Đàn không tới một tấc, hàn khí dày đặc thậm chí đã thấm vào da thịt Tô Đàn. Tô Đàn nhanh tay lẹ mắt đưa hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lưỡi kiếm lại, mở miệng trêu chọc: “Bạch Ngũ gia, không muốn thì nói là được, cần gì phải tức giận tới vậy?”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường bực mình mở miệng, nếu không phải còn chút lí trí, biết nữ nhân trước mắt này không giết được, thì Hoạ Ảnh đã sớm đâm thủng cổ họng Tô Đàn rồi.
“Tô cô nương,” Triển Chiêu dùng âm thanh ôn nhuận đặc hữu của y lên tiếng, “Không nên đùa quá mức…” Vừa nói vừa kéo Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, nhấc bình trà, rót cho hắn một chén.
Tô Đàn thấy Triển Chiêu mặc dù vẫn cười như gió xuân tháng ba, nhưng vẫn có thể cảm giác được y có chút tức giận. “Hoàn Nhan đúng là của hồi môn của ta đó!” Tô Đàn cũng mặc kệ sắc mặt Triển Chiêu thay đổi thế nào, vẫn cười cợt châm chọc.
“Nếu Tô nương đã làm khó dễ như thế, chúng ta cũng không cưỡng cầu,” Triển Chiêu ngăn Bạch Ngọc Đường còn muốn nói lại, “Nếu vì chuyện này mà làm lỡ chuyện chung thân của cô nương thì thật không ổn.”
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường lo lắng cắt lời Triển Chiêu. Chính hắn cũng không để ý mái tóc trắng của Triển Chiêu, chỉ là, mỗi lần Triển Chiêu nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc, luôn sẽ kinh hãi nhìn chằm chằm tóc của mình, sau đó, luôn phải xác nhận rằng Bạch Ngọc Đường bình an vô sự rồi mới chịu ngủ tiếp. Cũng vì vậy, hắn hy vọng, chẳng qua cũng chỉ là hy vọng, Triển Chiêu có thể quên đi được cơn ác mộng này, mới cất công đi tìm Hoàn Nhan.
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt trấn an. Y đương nhiên hiểu lo lắng của Bạch Ngọc Đường. Nhưng đối với Triển Chiêu mà nói, y không muốn Bạch Ngọc Đường thu lại sự kiêu ngạo của mình chỉ vì mấy cây “Hoàn Nhan”. Bạch Ngọc Đường nên là Bạch Ngọc Đường, chứ không phải vì Triển Chiêu y mà uỷ khuất mình như thế.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vốn tâm ý tương thông, mỗi một ánh mắt của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đều hiểu. Mà chuyện trong lòng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu xem như không hoàn toàn hiểu thấu, nhưng cũng có thể hiểu đến tám chín phần. Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc Triển Chiêu, cũng chẳng quan tâm xem sắc mặt Tô Đàn thế nào, kéo Triển Chiêu trực tiếp trở về phòng khách.
“Miêu Nhi, ngươi…” Về đến phòng khách, đóng cửa phòng, Bạch Ngọc Đường liền trực tiếp mở miệng.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cắt ngang câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, “Ta biết ngươi là vì ta, nhưng, chuyện đã tới nước này, chúng ta cần gì cưỡng cầu? Ngọc Đường, ta muốn về nhà, chúng ta du ngoạn thêm mấy ngày nữa rồi trở về đi?” Triển Chiêu hỏi ý Bạch Ngọc Đường, giữa hai hàng lông mày là vẻ ung dung thanh thản.
“Miêu Nhi, nhưng mà…” Bạch Ngọc Đường vẫn còn do dự. Không phải hắn quyết định không được, mà đối với chuyện của Triển Chiêu, hắn vĩnh viễn không thể dễ dàng quyết định.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu lại lần nữa ngăn lời Bạch Ngọc Đường, “Chỉ cần ngươi khoẻ mạnh, cuộc đời này của Triển Chiêu ta đã đủ rồi!” Nói xong, Triển Chiêu liền đỏ ửng cả khuôn mặt. Nhưng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Quên đi!” Bạch Ngọc Đường chịu thua. Triển Chiêu đã nói như vậy, hắn trừ đầu hàng cũng không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa có thể làm cho Triển Chiêu để ý như vậy, Bạch Ngọc Đường trong lòng vừa vui lại vừa buồn.
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Ngọc Đường không tìm Tô Đàn nói chuyện “Hoàn Nhan”, mà mang Triển Chiêu đi du ngoạn khắp nơi. Sáng sớm ngày thứ tư, hai người chơi đã rồi, liền thức dậy thật sớm đến tiền thính cáo từ với Tô Đàn đang dùng điểm tâm.
“Các ngươi muốn đi?” Tô Đàn vừa ăn cơm, vừa hàm hàm hồ hồ hỏi. Mấy ngày nay, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đối với sức ăn của Tô Đàn đã sớm chỉ có thể nhìn chứ không thể trách. Nhưng vẫn thấy kì quái những thứ thức ăn kia rốt cuộc đã đi đâu mà nàng vẫn gầy như thế.
“Mấy ngày nay nhận được khoản đãi của Tô cô nương…” Triển Chiêu chấp tay hành lễ, “Hai người tại hạ vì trong nhà có chuyện cần xử lý…”
“Được!” Tô Đàn nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng xuống, “Ta tiễn các ngươi!”
“Vậy đa tạ cô nương!” Triển Chiêu thấy Tô Đàn nói muốn tiễn hai người mình cũng không từ chối.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay về phòng khách lấy hành lý. Lại đến tiền thính. Tô Đàn đưa hai người ra cửa lớn, từ tay tuỳ tùng cầm lấy một cái hộp, đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Này, thứ ngươi muốn!”
“Cô!” Bạch Ngọc Đường từ đầu tới cuối không nói lời nào, rốt cuộc cũng mở miệng nói tiếng đầu tiên, “Không phải cô nói…”
“Đấy chẳng qua là trêu chọc các ngươi thôi,” Tô Đàn che miệng cười trộm, “Ai mà biết trêu các ngươi lại vui như vậy a!” Thấy Bạch Ngọc đường có khuynh hướng đầu bốc khói, Tô Đàn liền đắc ý cười ra, “Có điều, Triển đại hiệp, nếu ngày nào đó ngươi không còn cần Bạch Ngũ gia nữa, nhớ về đây tìm tiểu nữ nha!” Vừa nói vừa ném một ánh mắt đưa tình sang cho Triển Chiêu, còn vung khăn tay về phía mặt Triển Chiêu, nếu đổi thành một chiếc quạt thì quả thực chẳng khác gì lưu manh.
Bạch Ngọc Đường trợn mắt gườm Tô Đàn, hận không thể lấy Hoạ Ảnh cắt phăng cánh tay của nàng đi. Nhưng không phải không thể lấy oán trả ơn sao? Mà ý cười trong mắt Tô Đàn kia lại dường như cố ý muốn nói với Bạch Ngọc Đường một câu như vậy. Bạch Ngọc Đường oán hận lườm Tô Đàn thêm một cái, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, liền nhếch mép cười lạnh với Tô Đàn. Triển Chiêu thấy vậy, cũng không kịp nhớ lễ nghĩa hay không lễ nghĩa, trực tiếp kéo Bạch Ngọc Đường lên ngựa rời đi.
Xuống Vũ Di sơn rồi, Bạch Ngọc Đường lấy lí do mệt mỏi, nằng nặc đòi ở lại khách điếm dưới núi. Đêm hôm đó, một bóng trắng từ cửa sổ khách điếm bay ra, hướng thẳng tới Tô gia trang. Không lâu sau đó, chỉ thấy trong một góc của Tô gia trang dường như nổi lên ánh đỏ. Sáng sớm hôm sau, người ta nghe thấy trong Tô gia trang vọng ra một tiếng kêu thiên sầu địa thảm – “Bạch Ngọc Đường, tên khốn nhà ngươi, dám đốt phòng bếp nhà ta!”
Một tháng sau, trước rừng đào tiểu trúc, Bạch Ngọc Đường lười nhác tựa trên ghế nằm, trong ngực còn ôm Triển Chiêu đã ngủ say. Một trận gió thổi qua, thổi tung mái tóc xanh của Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường ôn nhu cười một tiếng, đem mấy sợi tóc đen tác quái trên mặt Triển Chiêu vén ra sau tai. Hương cỏ cây ngan ngát tỏa ra trong không khí, tràn ngập vị bình yên. Có lẽ đây mới thực sự là hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...