Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Tiểu đình tinh xảo nằm bên bờ hồ nhỏ. Trong đình, một nữ tử bạch y đang đánh đàn. Tiếng đàn uyển chuyển réo rắt lại ẩn giấu nỗi chua xót cùng bất cam. Đột nhiên, tiếng đàn chuyển nhanh dần gấp dần, không còn êm dịu thong thả như trước mà trở nên dồn dập chói tai. “Phựt” một tiếng, tiếng đàn đột nhiên im bặt, nhìn lại, thì ra là dây đàn đã đứt, có lẽ là dây đàn quá căng, không chịu nổi sức mạnh. Nữ tử nhìn chằm chằm cây đàn kia một hồi lâu, dường như có chút bực tức. Sát khí cùng vẻ hậm hực không cam trên gương mặt nàng càng thêm nồng đậm. Chú chim nhỏ vốn vui vẻ chơi đùa quanh nàng cũng nhận ra có điều gì không đúng, vội vàng hoảng sợ bay vụt sang cành cây bên cạnh tiểu đình, có chút e dè sợ hãi kêu lên khe khẽ, tựa như không hiểu được sự thay đổi của nàng.
“Nguyệt Hoa!” Đột nhiên, một tiếng gọi ôn nhã vọng tới, sát khí trên mặt nữ tử lập tức thu lại, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười. Quay mặt lại nhìn nam tử đang tiến tới chỗ mình, nàng đứng dậy tiếp đón.
“Đại ca, tìm tiểu muội có chuyện gì sao?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn đại ca mình, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Nam tử – Đinh Triệu Lan gật đầu một cái, ý bảo em gái mình ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống ghế đá. “Nguyệt Hoa, Tương Dương vương ý đồ mưu phản, Bạch Ngũ ca của muội độc xông Trùng Tiêu lâu, vốn dĩ không có gì nguy hiểm. Coi như là núi đao biển lửa cũng không làm khó được hắn, nhưng Trùng Tiêu lâu lại bị người nổ sập, lại vào đúng ngày Ngũ ca muội xông vào. Tương Dương vương cũng thật là độc ác, để cho người ta chết không toàn thây, ngay cả hài cốt tìm khắp nơi cũng không thấy. Hôm nay gian thần chưa trừ, ta và Nhị ca muội quyết định đến Tương Dương, việc trong nhà phiền muội trông nom.”
“Đại ca, các huynh nhất định phải đi sao?” Đinh Nguyệt Hoa không đồng ý, “Ngũ ca đi Tương Dương nhưng một đi không trở lại. Tới giờ đã hơn một tháng, nhưng Lô đại ca bọn họ vẫn bi thống như thế. Đại ca, các huynh đừng đi, được không?”
Đinh Triệu Lan lắc đầu, lời nói mang ý vị sâu xa: “Nguyệt Hoa, họa đến không từ ai, ta và Nhị ca muội nếu đã được người giang hồ kính vì hành hiệp trọng nghĩa, vậy thì nên làm chuyện mà người hành hiệp nên làm. Huống chi, Đinh gia chúng ta là giang hồ danh môn, sao có chuyện sợ đầu sợ đuôi, làm chuyện khiến cho giang hồ bằng hữu chê cười.”
Đinh Nguyệt Hoa ngần ngừ, đối với hai vị ca ca của mình, nàng luôn vô cùng kính trọng, quyết định của họ, dù có không bằng lòng thì cũng rất ít khi phản đối. Nhưng làm sao có thể để ca ca mình đi tìm nguy hiểm, huống chi, rất có thể lại là một đi không trở lại. Thần sắc Đinh Nguyệt Hoa thay đổi liên tục, cuối cùng cũng quyết định: “Đại ca, huynh và Nhị ca nhất định phải thật cẩn thận. Chờ sau khi sắp xếp tốt chuyện trong nhà, muội cũng sẽ đến Tương Dương.” Thấy Đinh Triệu Lan có vẻ không đồng ý, Đinh Nguyệt Hoa lại nói thêm một câu: “Đại ca, huynh đừng nên phản đối, tiểu muội tự có chừng mực của mình.”
“Nguyệt Hoa…” Đinh Triệu Lan há miệng, cuối cùng không biết phải nói gì. Đối với muội muội của mình, hắn thực sự là không thể hiểu được. Nàng là một nữ hài thân thiết gần gũi nhất với mình, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm giác muội muội mình và người nhà luôn cách nhau một bức bình phong thật dày. Đặc biệt là sau khi hôn sự với Triển Chiêu không thành, hắn lại càng đoán không ra tiểu muội mình rốt cuộc đang suy nghĩ những gì. Chẳng qua, dù sao cũng là muội muội của mình, xem như phát hiện ra có chút không đúng, cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ sợ không cẩn thận lại tổn thương đến muội muội mà mình yêu thương nhất. Vì vậy nên hắn cũng không nói thêm gì nữa.
“Vậy muội phải cẩn thận, ta và Nhị ca muội hôm nay sẽ đi!” Sau đó, hắn lại dặn dò mấy câu, liền vội vã rời đi.
Đinh Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn theo bóng đại ca mình đi xa, tâm tình biến hóa mấy bận, cuối cùng chỉ còn lại dửng dưng hờ hững. Chỉ là ý cười lạnh lẽo toát ra nơi khóe mắt khiến vẫn người khác không rét mà run. “Hừ! Bạch Ngọc Đường! Ngược lại thật quá tốt cho ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...