Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Đường Nhật Minh điếng người nhìn Triển Chiêu, không nói ra lời, mãi một lúc sau hắn mới phục hồi tinh thần lại, việc đầu tiên là cẩn thận kiểm tra tình huống chung quanh. Sau khi xác định không có ai, hắn đi tới cửa phòng, đóng cửa lại, sau đó mới kéo Triển Chiêu lại bàn, ấn y ngồi xuống. Triển Chiêu cũng không phản kháng, chỉ mở to mắt nhìn hắn như thể đang dò hỏi.
“Làm sao ngươi lại… nhận ra?” Nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, Đường Nhật Minh, cũng chính là Bạch Ngọc Đường mới hỏi một câu như vậy.
Triển Chiêu lắc đầu, từ chối trả lời, trái lại hỏi ngược một câu: “Tại sao?” Chỉ hai chữ, nhưng lại bao hàm quá nhiều nghi vấn – tại sao không chịu gặp ta, tại sao không chịu thừa nhận ta, tại sao phải biến mình thành như vậy… Triển Chiêu có quá nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ hoá thành hai chữ ngắn ngủi ấy.
“Miêu Nhi, ngươi đừng nên như vậy…” Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt bi thương của Triển Chiêu, “Ngươi nghe ta giải thích, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi…”
Thấy Triển Chiêu chỉ nhìn hắn không nói gì, tựa như đang chờ đợi lời giải thích của hắn, hắn cũng không chần chừ nữa, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một chút rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Ngày đó ta đi Trùng Tiêu lâu…”
Nếu theo như kế hoạch ban đầu, Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không độc xông Trùng Tiêu lâu, mà là chờ sau khi Triển Chiêu đến Tương Dương mới cùng nhau đi tìm minh thư. Nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố ngoài ý muốn.
Một ngày trước khi Bạch Ngọc Đường xông vào Trùng Tiêu lâu, có người thừa dịp Bạch Ngọc Đường ra ngoài thăm dò tin tức, hành thích Nhan Tra Tán, càng đáng hận hơn là, còn có kẻ thừa dịp hỗn loạn mà đánh cắp khâm sai đại ấn. Chờ tới khi Bạch Ngọc Đường nhận được tin tức chạy về công quán thì đại ấn đã mất, vô cùng may mắn là Nhan Tra Tán vẫn chưa bị thương. Sau đó, Bạch Ngọc Đường lại nhận được tin tức, nói là đại ấn cùng minh thư đều đang được đặt trong Trùng Tiêu lâu. Tình huống khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường cũng không có cách nào xác minh lại tin tức này có thật hay không, vì vậy đêm hôm sau hắn một thân một mình đến Trùng Tiêu lâu.
Cơ quan bên trong Trùng Tiêu lâu tất nhiên không làm khó được Bạch Ngọc Đường, ngay cả cơ quan cuối cùng là đồng võng trận cũng không vây nhốt được hắn. Chỉ là, không ngờ tới, hắn vừa mới bắt được minh thư cùng đại ấn, vừa xác nhận là thật xong thì Trùng Tiêu lâu liền nổi bừng lửa. Ngay cả đường ra cũng bị thuốc nổ phá huỷ mất, không có đường cho hắn lui, vốn tưởng rằng đã chết chắc rồi. Đúng lúc ấy còn có kẻ thừa dịp hắn bị khói sặc không thở được, cướp lấy minh thư cùng đại ấn trong tay hắn, sau đó xem hoả hoạn kia như không, vội vàng rút lui. Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo thì một cây xà ngang lại nện xuống, hắn vừa né người tránh thì đã mất bóng kẻ kia. Trong cơn hỏa hoạn, Bạch Ngọc Đường lùi một đường đến bên cửa sổ. Lúc này, khiến hắn nghi ngờ vạn phần chính là, chuyện mình độc xông Trùng Tiêu lâu cũng không hề để cho ai biết, nhưng tại sao tất cả đều giống như đã được an bài vô cùng tử tế, chỉ chờ hắn nhảy vào tròng mà thôi.
Giữa lúc hắn vừa suy nghĩ vừa tìm lối thoát thì có thanh âm của một cô gái truyền tới: “Bạch Ngọc Đường, ngươi đáng chết…” Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hiển nhiên là biết, nhưng không phải là người có giao tình quá sâu. Hơn nữa còn là một nữ nhân. Nhưng lúc ấy, tình huống của Bạch Ngọc Đường đã quá khẩn cấp, cũng không còn thời gian suy nghĩ thêm nữa. Mà giọng nói kia sau khi cất lên câu đó xong, những lời tiếp theo cũng văng vẳng xa dần. Bạch Ngọc Đường lùi tới cạnh cửa sổ Trùng Tiêu lâu, muốn từ cửa sổ lao ra ngoài. Đột nhiên từ bên ngoài bắn vào hàng loạt mũi tên, ép hắn trở lại. Vì quá mức đột ngột, dù cẩn thận né tránh, hắn vẫn bị trúng mấy tên. Trên mũi tên có độc, lại càng khiến cho hắn không ngừng choáng váng. Hắn chỉ có thể lấy nội lực ngăn chặn độc tố lan tràn, sau đó rút về phía cửa sổ bên trái không có tên bắn vào. Bên trái là một hồ nước, lúc hắn tiến vào vương phủ đã biết. Thế nhưng Cẩm Mao Thử sợ nước cả thiên hạ đều biết, mà kẻ kia hiển nhiên cũng rất rõ ràng điều này nên mới không sắp xếp nhân thủ ở mặt bên trái. Kẻ đó chắc chắn là khẳng định Bạch Ngọc Đường dẫu có chết cũng sẽ không muốn nhảy vào nước, cho nên mới chừa lại một lỗ hổng nhỏ như vậy. Bạch Ngọc Đường đúng là không muốn nhảy vào nước, nhưng vừa nghĩ đến Triển Chiêu nếu hay tin mình chết, đôi mắt trong suốt kia sẽ lại lần nữa nhuốm màu bi thương, mà thứ mình không muốn nhất chính là thấy Mèo kia đau khổ. Cho nên Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đánh cược một lần. Hắn liền dùng Họa Ảnh cạy cửa sổ ra, sau đó vứt Họa Ảnh lại trong lầu, bản thân thì cẩn thận đề khí, chuẩn bị nhảy vào hồ. Đến nửa đường, đột nhiên hắn cảm thấy choáng váng một trận, sau đó liền không khống chế đuợc nội lực, cả người rơi thẳng xuống, không kịp hấp khí đã rơi vào trong nuớc. Lúc này hắn mới hiểu được, ngay cả phương pháp vạn bất đắc dĩ hắn sẽ nhảy xuống hồ, người nọ cũng đã nghĩ đến. Giữa lúc Bạch Ngọc Đường cho là mình sẽ chết đuối trong hồ thì đột nhiên cảm thấy một đôi tay kéo mình lại, lôi vào bờ.
Mãi đến tận khi lên được bờ, Bạch Ngọc Đường mới nhận ra người cứu mình chính là Tứ ca. Bạch Ngọc Đường cố gắng hít một hơi kể lại cho Tưởng Bình chuyện đã xảy ra, Tưởng Bình liền thu sạch ngọc bội cùng vật tuỳ thân trên người Ngũ đệ mình, ngay cả phi hoàng thạch cũng không bỏ qua. Sau đó nhét những thứ đó vào người một thi thể vừa chôn không lâu mà hắn mới đào lên từ bãi tha ma bên kia bờ hồ, rồi một lần nữa lặn xuống nước, ném thi thể đó vào trong lầu. Xong chuyện, Tưởng Bình liền bí mật mang theo Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không đảo, lại sợ tin tức bị lộ ra, hai người liền quyết định gạt tất cả mọi người. Chỉ là thương thế của Bạch Ngọc Đường cần phải trị liệu, nên mới bất đắc dĩ nói cho Lô Đại tẩu biết.
Sau lần đó, vì muốn mê hoặc địch nhân, ba người Bạch Ngọc Đường thương lượng xong, liền quyết định truyền tin tức Bạch Ngọc Đường đã chết trong Trùng Tiêu lâu lan ra ngoài. Hơn nữa cái gọi là di vật được người đưa về, trừ Họa Ảnh ra thì tất cả đều được chôn vào áo quan trong mộ kia.
Về phần triển Chiêu, ba người vốn không có ý định gạt y, chỉ là còn chưa quyết định được có báo cho y biết hay không thì đã nhận được tin Triển Chiêu bị trọng thương khi đang làm nhiệm vụ, được người Khai Phong phủ vượt cả đêm đưa tới. Thì ra, trong lúc Triển Chiêu lùng bắt tội phạm, đột nhiên phạm nhân kia nói cho y biết tin Bạch Ngọc Đường chết thảm trong Trùng Tiêu lâu, khiến tâm thần y đại loạn. Mặc dù cuối cùng kẻ đó cũng đã chết dưới kiếm Cự Khuyết nhưng Triển Chiêu cũng bị trọng thương. Công Tôn Sách lại không có trong phủ nên người ở phủ Khai Phong thúc thủ vô sách, không thể làm gì khác hơn là đưa y đến Hãm Không đảo.
Bạch Ngọc Đường vốn muốn ra ngoài gặp Triển Chiêu ngay lập tức, lại bị Tưởng Bình ngăn cản. Sau khi phân tích đủ mọi lợi hại, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể tiếp tục che giấu mình. Bởi vì trong thời gian dưỡng thương này, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng nghĩ ra chủ nhân của thanh âm kia – thanh âm ấy, giống thanh âm của Mạt Hoa thôn Đinh Tam tiểu thư, Đinh Nguyệt Hoa y như đúc. Mà tin tức Bạch Ngọc Đường giả chết càng nhiều người biết lại càng thêm nguy hiểm đối với Bạch Ngọc Đường. Bởi vậy, vì an toàn của Bạch Ngọc Đường, cộng thêm Bạch Ngọc Đường bây giờ không muốn liên lụy tới Triển Chiêu, ba người liền quyết định giấu Triển Chiêu tin này.
Sau đó, vào ngày Triển Chiêu đi Tương Dương, Bạch Ngọc Đường liền cải trang thành Đường Nhật Minh đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...