Phần 6 – Giấc mộng thứ sáu: Nữ tu tiên thầm mến VS nam ngạo kiều 2
Edit: Ashe
Dũng sĩ chân chính phải có gan đối mặt với nhân sinh u ám.
Lâm Kim không phải là dũng sĩ, cô cũng không muốn đối mặt. Hết thảy những chuyện này đối với người đã thành niên như cô mà nói là quá nặng nề. Cô sững sờ tại chỗ, không dám ngẩng đầu, cúi xuống nên chỉ có thể thấy ống quần bay phấp phới của anh và giày.
Cô dần dần đỏ mặt, cũng đỏ mắt. Ý tưởng nhiều năm trước nảy lên trong lòng. Chóp mũi không ngừng thấy chua xót, nước mắt bắt đầu tràn mi tuôn ra. Ngón tay đan lộn xộn vào nhau, đủ thấy chủ nhân của nó trong lòng đang rất hỗn loạn.
Việc này càng làm cô không dám ngẩng đầu, không chỉ có khó chịu mà còn vô cùng mất mặt. Ở đây không chỉ có người quen cũ ở Bảo Hoa phái, còn có cả sư huynh sư đệ ở môn phái hiện giờ.
“Vì sao?”
“Vì sao… cái gì?” Lâm Kim vừa mở miệng liền bị âm thanh nức nở của mình dọa sợ. Tại sao cô phải khóc, rõ ràng khóc cũng chẳng có ích gì. Lần này cô không dám nói tiếp nữa, sợ bị người khác nghe được. Dù sao cô cũng là người trọng thể diện, bị người ta nghe thấy là toi đời rồi.
“Đi với tôi.”
“Ừ?” Đi đâu?
Lâm Kim không nhịn được, kinh ngạc ngẩng đầu, cả hai mắt đều đỏ lên, bộ dáng ngập nước mắt xuất hiện trước mặt Hướng Ca.
Bốn năm không gặp, Lâm Kim cũng không ngờ lần gặp lại đầu tiên của hai người lại mất mặt đến như vậy.
Hướng Ca vẫn giống bốn năm trước, một khuôn mặt đẹp lạnh lùng như băng sương.
Không muốn tiếp tục mất mặt trước bàn dân thiên hạ, Lâm Kim ngoan ngoãn theo chân Hướng Ca rời đi.
Hướng Ca chân dài, luôn đi rất nhanh. Mỗi lần Lâm Kim đều phải tăng nhanh nhịp bước mới có thể đuổi kịp anh. Cô cho là lần này cũng giống như nhiều năm trước đây, phải đi thật nhanh mới có thể bắt kịp bóng lưng anh.
Nhưng ngược lại, lần này bước đi chậm hơn dự đoán. Cô không cần cố gắng đi nhanh như trước.
Chẳng qua là nước mắt nước mũi của cô vẫn không ngừng chảy. Cô muốn dùng tay áo lau đi, nhưng lại không hạ được quyết tâm. Dù sao đây cũng là bộ quần áo đẹp nhất của cô.
“Lau sạch đi.” Một chiếc khăn giấy được chìa ra cùng lúc với mấy lời ghét bỏ.
Khăn giấy của Tu Tiên giới khác với người thường, có thể biến đổi màu sắc và hoa văn theo ý chủ nhân. Nhưng nhiều năm như vậy, chỉ có khăn giấy của Hướng Ca bất đồng, là màu trắng thuần.
Khi Lâm Kim nhận khăn giấy còn hơi sửng sốt, bởi vì tờ khăn giấy vốn phải trắng tinh thì lại nở đầy những đóa hoa tường vi màu hồng. Năm đó Lâm Kim từng nói mình thích tường vi. Lúc ấy cô vừa mới đọc xong cuốn “Tường Vi tiên tử diệt phách đường”, vừa ngu ngốc lại đáng yêu.
Anh có ý gì đây?
Tại sao anh vẫn nhớ cái chi tiết ngớ ngẩn nực cười này.
Nước mũi sắp chảy ra tới nơi, cô không thể không nhận lấy giấy.
Lau nước mắt trước, sau đó lại xì mũi.
Tốt lắm, lần này không cần để ý đến hình tượng nữa. Hình tượng của cô là dạng gì, Hướng Ca còn không biết sao?
“Anh muốn tôi theo anh đi đâu?!” Giọng nói của Lâm Kim vẫn mang theo một chút nức nở.
“Ăn cơm” Hướng Ca vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Cái người lạnh lùng ấy lại đưa Lâm Kim tới một nhà ăn dùng ma pháp phương Tây. Nhà ăn này là do chính những đạo hữu đến từ phương Tây xa xôi xây dựng. Giờ này, nơi đây vô cùng ầm ĩ.
Dẫu sao Phàm Nhân giới liên quan đến sách của các đạo hữu phương Tây, phim ảnh, vân vân và mây mây. Bọn họ có đời sống tinh thần thiếu thốn nên dĩ nhiên không thể bỏ lỡ. Có thể tận mắt xem pháp thuật của đạo hữu phương Tây, ăn chút món đặc sản của bọn họ, cớ sao không làm?
Bốn năm trước, Lâm Kim luôn miệng nói muốn đưa anh tới nơi này thử một lần.
Giờ cái cửa hàng này cũng đã biến thành lão làng bốn năm rồi.
Lâm Kim ngây ngốc đi theo Hướng Ca vào nhà ăn, tựa như bước vào bộ phim nổi tiếng một thời của Phàm Nhân giới. Ngẩng đầu là trời đầy sao, đạo hữu mặc vu bào phương Tây còn cười chào hỏi bọn họ.
Mơ mơ màng màng như nằm mộng ăn xong một bữa tối theo kiểu ma pháp phương Tây, Lâm Kim rốt cuộc ấp úng đặt câu hỏi: “Mới nãy tại sao anh lại hỏi vì sao.” Nói xong, cảm thấy líu lưỡi cực kỳ.
“Tôi hỏi vì sao, em còn không biết tại sao?”
Lâm Kim chột dạ không dám nhìn vào mắt Hướng Ca, vội vàng đánh mắt sang bên cạnh: “Tôi không biết.”
“Bởi vì tôi đã trả đủ cho em, nhưng em nợ tôi thì vẫn chưa trả.”
Lâm Kim kinh hãi: “Tôi nợ anh cái gì???” Một là không nợ linh thạch, hai là không nợ tiên đan. Làm sao lại nói suông vu vạ người khác như thế được?
“Một đêm kích thích tột cùng.”
“…”
Sau một lúc lâu yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Tạm biệt.” Lâm Kim đứng dậy muốn đi.
“Lâm Kim, tôi nhớ em.” Âm thanh của anh không lớn nhưng Lâm Kim lại chẳng thể giả vờ như không nghe thấy. Nước mắt mới vừa rồi thật vất vả mới ngừng lại được giờ lại tiếp tục tràn ra.
“Em… có nhớ anh không.” Trong ấn tượng của Lâm Kim, cái người vẫn luôn lạnh lùng thanh cao như băng tuyết khó có thể chạm đến Hướng Ca, giờ khắc này vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc ấy, nhưng lời anh nói ra lại khiến Lâm Kim không cách nào đón nhận được.
Có nhớ anh ấy không. Câu này không cần trả lời, cái tên Hướng Ca này mỗi ngày đều lặp lại trong đầu cô trăm ngàn lần.
Tay Hướng Ca rất dài, dễ dàng nắm lấy bàn tay không đề phòng của Lâm Kim.
Kỳ thật anh chưa dùng chút sức nào, nhưng Lâm Kim đã đầu hàng.
Lúc Lâm Kim nằm trên giường lớn của Hướng Ca, vẫn băn khoăn mình bị Hướng Ca bắt tới đây hay là ma xui quỷ khiến tự thân đi theo.
Nhưng những điều này không quan trọng nữa rồi, quan trọng chính là bây giờ cô đang ở trong nhà anh.
Vấn đề nan giải hiện tại là.
Trả nợ anh một đêm kích thích tột cùng như thế nào? Muốn phương pháp kích thích gì đây?
Nhà Hướng Ca nằm trên một đám mây. Người tu tiên không chú trọng việc ở đâu, nhưng xây nhà trên mây không phải tộc tu tiên bình thường nào cũng làm được. Cha mẹ Hướng Ca hàng năm ở bên ngoài tu luyện, Hướng Ca chỉ có một mình ở nhà.
Nhà của anh xây trên một đám mây, là một ngôi nhà nhỏ tao nhã lịch sự. Vách tường nóc nhà đều do mây dựng thành, thoạt nhìn vừa trắng vừa mềm. Nói là mây, thật ra giống linh khí của mây ngưng tụ hơn.
Năm đó Lâm Kim trẻ người non dạ nỗ lực dụ dỗ Hướng Ca, một trong những nguyên nhân chính là muốn đến nhà anh xem một chút.
Tâm nguyện này sau nhiều năm cuối cùng đã được thực hiện dễ như trở bàn tay.
Một khắc kia khi Lâm Kim được đưa đến nhà anh, giống như ngựa hoang giãy thoát khỏi dây cương lăn lộn trên đám mây, còn chôn mặt xuống mây hít sâu một cái – kết quả bị sặc linh khí.
Cô lăn lăn trên mây đủ rồi, mới bị Hướng Ca xách vào trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...