Mộng yêu

Edit: Ashe
 
Lâm Kim không được đi học, không hiểu nổi tiểu thiếu gia của mình mỗi ngày luôn là đọc sách luyện chữ, nói chuyện cũng không nói được vài câu.
 
Thiếu gia đương nhiên rất đẹp. Lâm Kim đã lớn đến ngần này, thiếu gia là nam tử đẹp nhất nàng từng gặp. Cho dù Lâm Kim chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn, cũng có thể nhìn rất lâu, giống như một đứa ngốc.
 
Sau đêm đó, phải mất khá lâu cơ thể Lâm Kim mới bắt đầu thoải mái, bọn họ cũng không tiếp tục làm chuyện gì sâu xa hơn. Lâm Kim nghĩ, sau này có lẽ nhìn nhau là đủ, hi vọng về sau thiếu gia sẽ không giày vò nàng nữa.
 
Những lần qua lại gần đây của họ, nhiều nhất là Lâm Kim vừa mài mực cho thiếu gia, vừa không ngừng tán thưởng chữ của thiếu gia thật đẹp, vô cùng có khí khái. Nàng cũng muốn một ngày nào đó được luyện chữ… Nàng xin thề tất cả những lời này đều chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
 
Cứ thế, một ngày trời sáng khí trong nọ, sau khi Lâm Kim hầu hạ Hướng Ca mặc y phục, chàng thản nhiên nói với nàng: “Đợi lát nữa, ta dạy em tập viết.”
 
Lâm Kim ngẩn ngơ trong chốc lát, mới nói: “Dạ, thiếu gia.” Tại sao đột nhiên lại muốn dạy nàng luyện chữ nhỉ? Mặc dù nàng ngu dốt, nhưng nàng thật sự không muốn học chữ. Nàng hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, đương nhiên biết rõ luyện chữ không phải là việc đơn giản.
 
Sau buổi trưa, Lâm Kim theo Hướng Ca trở vào thư phòng. Gia đinh bị phái ra ngoài giữ cửa, trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ngày mùa hè nóng bức, bên cạnh thư phòng lại là một hồ sen nở rộ, thỉnh thoảng thổi qua từng trận gió mát, cũng coi như thoải mái dễ chịu.
 
Hướng Ca đã ngồi trên ghế học thường ngày của mình. Lâm Kim không hiểu mình phải tập viết như thế nào, chẳng lẽ phải đứng viết? Trời xanh cũng biết, nàng chỉ có thể viết mấy chữ cùng loại với trời, người chẳng hạn. Nàng cũng đã đứng ở chỗ cạnh bàn thường ngày hay đứng mài mực cho thiếu gia.
 
“Qua đây” Hướng Ca nói.
 
Lâm Kim nhất thời không kịp phản ứng.
 
Qua, là qua đâu?
 
Hướng Ca thản nhiên ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
 
Ánh mắt càng bình tĩnh như vậy, càng làm nàng sợ hãi, như thể đang hỏi sao nàng còn chưa qua đây.

 
Lâm Kim do dự tiến lại gần một chút, đến gần cái ghế bên cạnh chàng.
 
“Ngồi xuống.” 
 
Chỗ ngồi bây giờ cũng chỉ có trên đùi Hướng Ca. Nàng phải ngồi trên đùi thiếu gia hay sao? Thiếu gia của nàng là có ý này ư?
 
Lâm Kim đành phải run rẩy nói: “Thiếu gia, nô tì có thể không ngồi ở đây không?”
 
“Em muốn ngồi ở đâu?”
 
“Nô tì… Nô tì rất nặng…” Lâm Kim ngập ngừng nói.
 
Hướng Ca cũng không nói gì, chỉ chớp mắt nhìn nàng, Lâm Kim liền cảm thấy áy náy, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cơ thể cứng đờ. Nàng đã ngồi giữa hai chân Hướng Ca, trùng hợp lại đè lên áo choàng màu xanh nhạt của chàng.
 
Lâm Kim nuốt một ngụm nước bọt, ngửi ngửi hương thơm của thiếu gia, đầu hơi choáng váng.
 
Hướng Ca ôm Lâm Kim trong ngực, hai người bọn họ cùng ngồi trên mặt ghế tử đàn. Cái ghế không tính là nhỏ, hai người cùng ngồi lại có chút trở ngại.
 
“Cởi quần ra.”
 
“Dạ, tiểu…? Hả?” Lâm Kim nghi ngờ mình nghe nhầm, suýt chút nữa cả người đã bật ra khỏi vòng tay thiếu gia.
 
“Hửm?” Hướng Ca nghi hoặc liếc mắt một cái, như thể những lời chàng nói chỉ là một câu còn hơn cả bình thường mà thôi, không hiểu tại sao nàng lại kích động đến thế.
 
Lâm Kim đành phải nghẹn lại những lời định thốt ra, nàng dường như cũng không có gì để nói, đầu óc giống như một mớ hỗn độn.

 
Nàng phát hiện tiểu thiếu gia mình vẫn luôn cho là đoan chính có lẽ là một kẻ biến thái, một tên đại biến thái! Không mặc quần lót gì chứ, nàng, sao nàng có thể làm được!
 
Chuyện này quả thật là… Quả thật là..
 
Bây giờ là ban ngày ban mặt, cửa sổ cũng chưa đóng lại.
 
Cả khuôn mặt Lâm Kim đỏ đến mức có thể rỉ ra máu. Nhưng nàng vẫn chậm rãi cởi bỏ quần lót màu trắng của mình, chỉ để lại chiếc váy màu hồng đào bên ngoài.
 
Hướng Ca quần áo chỉnh tề, tóc không lộn xộn, trên mặt cũng không có biển cảm gì.
 
Ngược lại Lâm Kim ở trong lòng chàng, sắc mặt ửng đỏ, quần áo lộn xộn. Tay nàng cũng không biết nên đặt ở đâu.
 
Hướng Ca thản nhiên vén làn váy của Lâm Kim lên, bên dưới làn váy màu hồng trống không, chỉ có cặp chân đầy đặn trắng nõn.
 
“Rất nghe lời đấy.” Hướng Ca nhếch khóe miệng, vừa vén váy của nàng lên một chút. Tay của chàng thon dài lại lạnh lẽo, chạm vào da thịt ấm áp của Lâm Kim, khiến Lâm Kim không ngừng run rẩy.
 
Dường như, nàng đã biết thiếu gia của mình muốn làm gì rồi? Chàng ấy muốn bạch nhật tuyên dâm (*).
 
(*) Bạch nhật tuyên dâm: Ban ngày ban mặt làm chuyện ư ư a a ( ꈍᴗꈍ)
 
Lâm Kim sợ, muốn mặc quần của nàng vào ngay.
 
“Không phải ngày thường em nói muốn luyện chữ sao? Tại sao còn chưa bắt đầu?” Tiếng thì thầm trầm thấp làm da đầu Lâm Kim tê dại.
 

Nàng rất oan ức, không nói đến việc nàng có thật sự muốn luyện chữ hay không, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình phải không mặc quần viết chữ. Bây giờ nàng chỉ muốn đứng lên khỏi người Hướng Ca, cảm giác này có hơi đáng sợ.
 
Phía sau là mùi hương quen thuộc của thiếu gia, là mùi hương nàng xông cho chàng ấy.
 
“Nhưng, nhưng nô tì không biết nhiều chữ.”
 
“Chữ Hướng có biết không?”
 
“Biết ạ.” Lâm Kim mừng thầm trong bụng, chữ Hướng này cũng dễ viết.
 
“Hôm nay, ta dạy cho em viết chữ "Ca".
 
Vẻ mặt Lâm Kim đơ ra, mặc dù nàng không biết chữ, nhưng cũng đã thấy qua. Chữ này và chữ Hướng không cùng một độ khó. Rõ ràng là muốn làm khó nàng.
 
Trước mặt nàng bây giờ chính là tờ giấy Tuyên Thành trải rộng và bút lông.
 
Hướng Ca múa bút như rồng bay phượng múa, viết một chữ “Ca” lên giấy.
 
“Dựa theo viết đi.”
 
Chàng dựa sát vào, mỗi lần chàng nói một lời, cảm giác hơi nóng cũng phả vào lỗ tai của nàng.
 
Nàng có thể làm gì đây, nàng cái gì cũng không thể làm, đành phải bắt đầu cầm bút, dựa theo chữ trên giấy, bắt đầu viết lên một tờ khác. Chữ viết của nàng đương nhiên rất xấu, bút không biết phải cầm thế nào, chữ cũng không biết, cuối cùng quậy thành một đống mực.
 
“Thất bại rồi.”
 
Lâm Kim biết mỗi tờ giấy Tuyên Thành có giá không thấp, tất nhiên là đối với nha hoàn như nàng.
 
“Thật xin lỗi… Thiếu gia, em…”
 

“Cởi thêm một thứ nữa.”
 
Nàng chưa kịp ngẫm nghĩ, váy đã bị vén lên.
 
“Thiếu gia!”
 
Rõ ràng là động tác phóng đãng, chàng ấy lại không hề có tí cảm giác sai trái nào. Dường như chỉ đơn giản là vén váy lên mà thôi. Nhưng Lâm Kim cảm thấy lạnh lẽo lại có chút kỳ quái. Nàng thậm chí cảm giác được nhụy hoa của mình đã bắt đầu tiết ra mật hoa. Nàng trở nên căng thẳng, trên gáy rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
 
“Thiếu gia! Nô tì đứng lên đã! Nếu không em sẽ làm dơ áo choàng của người!”
 
Trên y phục màu xanh nhạt đã có vệt nước nho nhỏ, Lâm Kim không dám nhìn kỹ.
 
“Nghiêm túc.”
 
Cái gì nghiêm túc hay không nghiêm túc? Váy cũng bị vén lên rồi. nàng làm sao có thể tập trung được nữa?
 
“Em cởi, cởi một thứ ra trước đã.” Lâm Kim rốt cuộc tìm được cơ hội đứng lên, cởi áo ngoài của mình ra. Nhưng không được bao lâu, nàng cũng không biết như thế nào, lại trở về trạng thái vừa rồi, thậm chí làn váy càng bị kéo lên cao hơn.
 
Hôm đó trời tối đen, Hướng Ca chưa thấy rõ hoa huyệt của nàng trông như thế nào. Hiện giờ có thể nhìn rõ rồi, Hướng Ca cảm thấy hài lòng. Làn váy của Lâm Kim đã bị kéo lên cao, mặc hay không mặc cũng chẳng khác nhau nhiều lắm.
 
Lâm Kim tiếp tục cố gắng cầm bút lông học viết chữ “Ca” nhiều nét khó nhằn kia.
 
Mà Hướng Ca đã đặt ngón tay mình phía trên hoa huyệt của nàng. Thiếu gia nhẹ nhàng chạm một cái, động tác rất nhẹ. Lâm Kim bởi vì bị chàng chạm vào, không tự chủ được run lên mãnh liệt. Cảm giác này thật sự vô cùng kỳ dị. Nàng không thể nào diễn tả đó là cảm giác gì.
 
Không biết có phải nam nhân đối với loại chuyện này đều vô sự tự thông hay không.
 
Ngón tay của chàng đã trượt xuống nơi ẩm ướt, chạm vào mật hoa, còn nhích lên, xoa nhẹ hạt đậu nhỏ của nàng. Hạt đậu nhỏ rất đáng yêu. Màu đỏ tươi. Chàng chạm vào một cái nó sẽ run rẩy.
 
Cầu báu vật, cầu trân trâu?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận