Phần 5 – Giấc mộng thứ năm: Tiểu tướng quân nữ phẫn nam trang và hoàng đế 4
Edit: Diana
Thời gian như thoi đưa, vừa chớp mắt mà bốn năm năm đã trôi qua. Vóc người Lâm Kim cao lên không ít. Bộ ngực mà nàng vẫn luôn lo lắng biến từ khối thịt nhô lên vừa phải trở thành bánh bao nhỏ. May mà nó vẫn bị bó ngực đặc chế giấu được. Chàng thiếu niên gầy yếu Hướng Ca năm đó giờ cũng trưởng thành khỏe mạnh.
Nhưng mà mấy năm gần đây, vị phụ thân luôn tự hào về Lâm Kim bỗng nhiên hối hận vì xúc động nhất thời của mình khi xưa. Ông ta càng hối hận càng không muốn gặp lại Lâm Kim.
Bởi một số nguyên nhân không tên, ví dụ như tên Hướng Ca bám người đến đáng sợ này mà Lâm Kim dời đến sống ở chỗ vắng vẻ nhất trong phủ.
"Trẫm vừa tắm rửa thay y phục mới tới." Động tác chui vào chăn Lâm Kim của Hướng Ca rất thành thạo, đốt lửa một hồi mới đánh thức cô nàng đang giả vờ ngủ. Lâm Kim giận dữ ngồi dậy, Hướng Ca ôm eo nàng, ngồi dậy theo, khẽ thì thầm bên tai nàng.
Được lắm được lắm, biết ngươi sạch sẽ rồi.
Sau khi leo lên được vị trí tôn quý nhất kia, Hướng Ca đã quen tự xưng "trẫm" ở ngoài miệng.
Thế nhưng Lâm Kim cảm thấy Hướng Ca của nhiều năm trước và bây giờ chẳng khác nhau gì cả, đều vướng víu phiền chết được.
Nàng rất mong Hướng Ca mau chóng chán ghét mà vứt bỏ nàng, lâm hạnh các mĩ nhân muôn màu muôn vẻ trong hậu cung hắn cho nhiều vào. Là các nàng ta không đủ đẹp, hay là nàng không đủ bình thường?
Cảm giác tối nào cũng phải lo lắng hãi hùng vô cùng kinh khủng.
Nàng không thể hạ thủ đánh Hướng Ca, mà cũng không dám.
"Đã một tháng chúng ta không được gặp nhau rồi đấy." Giọng Hướng Ca hết sức tủi thân. Một tháng trước, để tránh hắn, Lâm Kim đang có chút nhãn rỗi chủ động xin đi diệt sơn phỉ. Hôm qua nàng mới từ vùng khác về.
Một tháng này, Hướng Ca cảm thấy mình phải chịu hết khổ biệt ly.
Mệt mỏi phong trần của Lâm Kim còn chưa được nghỉ ngơi bớt thì lúc này lại phải làm chút chuyện cá nước. Được rồi, nàng thừa nhận, đúng là lần nào Hướng Ca cũng chăm sóc nàng rất thoải mái dễ chịu. Bằng không, chắc Lâm Kim đã sớm phạm phải tội hành thích vua. Mà vào cái đêm năm đó, chính nàng là người sai trước.
Nàng nói phải chịu trách nhiệm, quả thật nàng không thể nào gánh được. Cưới hắn, đương nhiên nàng không làm được. Gả cho hắn, Lâm Kim càng không làm được. Đã dùng thân phận nam nhi sống hơn hai mươi năm, nàng cũng không thể nào lui về vùng trời nhỏ, suốt ngày mong ngóng một người.
Hướng Ca thạo tay ôm vòng eo thon của Lâm Kim.
"Nàng có nhớ trẫm không?"
"Ừ..." Lâm Kim đáp qua loa một tiếng, lại nói: "Trời nóng quá, hay là hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút đi."
"Không được, hôm nay trẫm chỉ muốn vào trong nàng."
"..." Nghe thấy lời của hắn, Lâm Kim chợt nghĩ đến cảm giác lúc hoan ái bình thường, mình bị hắn đi vào, lối hoa bất giác tiết ra mật dịch sệt dính.
Thời gian đã biến một Hướng Ca hay xấu hổ trở thành một nam nhân đáng ghét, miệng đầy những lời khiến người ta xấu hổ.
Lâm Kim không giãy giụa nữa, tự giác nằm xuống.
"Vậy bắt đầu nhanh một chút, ta mệt rồi."
Hướng Ca cười: "Đợi lát nữa ta nhất định sẽ khiến nàng hết mệt." Hắn lại quay về dùng tự xưng "ta".
Lâm Kim cởi y sam đơn giản ra, đồng thời Hướng Ca cũng cởi bỏ y sam của mình.
Hai thân thể nóng bỏng quấn quýt nhau ở đây hệt như tiết trời đêm oi ả.
Hướng Ca đỡ rồng thẳng tiến vào hoa tâm của Lâm Kim.
Lúc tiến vào, hai người cùng khẽ ngâm một tiếng, bởi vì cả hai đều cảm nhận được khoái cảm.
"Thế nào, nàng còn mệt không?" Hướng Ca thích chôn vào cần cổ nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt trên tóc nàng. Lâm Kim tuy sợ nhột, nhưng đẩy tới đẩy lui mà không cản được hắn bèn mặc kệ hắn càn rỡ.
"Không mệt." Lâm Kim không nói dối, lúc này tim cũng chẳng đập nhịp nhàng như bình thường nữa rồi.
Lâm Kim và Hướng Ca cùng "nước sữa hòa nhau", một đêm mới nghỉ.
—— trời đã sáng, Lâm Kim tỉnh mộng, trước mắt lại là khung giường sắt của kí túc xã.
Cô ảo não vỗ đầu mình một cái.
Sao lại mộng xuân nữa hả trời.
Cái câu "Trẫm chỉ muốn vào trong nàng" mà người trong mộng nói lại vang lên trong đầu cô.
Không biết nên tâm sự với ai chuyện xấu hổ như vậy, Lâm Kim mở một account Weibo phụ lên, viết: "Điên khùng quá, tôi lại mơ một mớ hỗn độn rồi, đối tượng trong mộng là hoàng đế, còn tôi là tướng quân. Nửa đêm mà tên hoàng đế đó còn chạy đến phòng tôi mây mưa, đây là lí gì?!! Còn nói "Trẫm chỉ muốn vào trong nàng"!!! Ông trời ơi, mau cứu tôi đi!"
Post xong, cô liền ngã xuống giường.
Một ngày mới vừa mệt vừa không muốn đi học.
Lâm Kim cảm thấy mình không thể tiếp tục vậy được, ngày nào cũng mộng xuân kì quái thế thì sớm muộn gì cô cũng lao lực mà chết mất. Cô cào cào tóc rồi mở điện thoại di động lên, hẹn trước một bác sĩ khoa tâm thần ở bệnh viện.
Có một người khác cũng lao lực quá độ.
Hướng Ca vừa tỉnh, trong đầu anh chỉ có một câu "Trẫm chỉ muốn vào trong nàng" cùng cảnh tượng anh và một người phụ nữ không rõ mặt đang ân ái.
Anh không biết đó là gì, bèn mở Weibo lên tìm kiếm.
Đang là một ngôi sao đang ăn khách, anh không thể nào dùng account chính đi làm loại chuyện này được. Anh có một account phụ, tên là một chuỗi số vô nghĩa, cũng chẳng có ảnh đại diện, y như account ảo vậy.
Anh vừa search được năm chữ thì một bài nhỏ được post lên.
Trùng hợp thay, đó là bài của account phụ mà Lâm Kim vừa post.
Account phụ của Lâm Kim cũng là một chuỗi kí tự Latin vô nghĩa. Account này đã gửi tầm một hai ngàn nội dung, followers có 45 người mà 44 người là ảo, còn lại một là Weibo Bí thư nhỏ.
Hướng Ca nhíu mày một cái, nhấp vào dòng thời gian xem, chủ yếu không phải "ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a" thì là chơi rút số trúng thưởng. Nghĩ đến bài đăng mà chủ Weibo này post, anh không thể không chú ý.
Lâm Kim vẫn chưa biết gì, chỉ cho rằng mình có thêm một follower ảo râu ria. Cô bên này vẫn còn nghiêm túc nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nghe xong chuyện khó nói rằng dạo gần đây ngày nào cô cũng mộng xuân với một soái ca liền đuổi thẳng cổ cô ra ngoài, bảo cô đừng đi kiếm chuyện nữa, chẳng qua là do áp lực lớn thôi.
Cô cũng nghe được tiếng cười trộm của y tá bên cạnh nữa.
Lâm Kim đúng thật là một cô gái thê thảm.
Lâm Kim lặng lẽ đeo ba lô nhỏ của mình ngồi xe bus về trường tiếp tục học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...