Phần 5 – Giấc mộng thứ năm: Tiểu tướng quân nữ phẫn nam trang và hoàng đế
Edit: Diana
Đêm đã khuya, một nam tử toàn thân hắc y nhảy vào giữa tiểu viện. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, từ đó vào gian phòng duy nhất của tiểu viện. Gian phòng rất trống trải, không có vật trang trí gì. Có ai ngờ được đây là phòng của Lâm thiếu tướng quân mà đương kim thánh thượng sủng ái nhất chứ.
Lâm Kim năm nay cập quan*, nếu là nam tử thì đúng là đang ở độ tuổi đẹp nhất. Ấy thế mà nàng lại là thân nữ nhi.
(*) cập quan: chỉ nam giới tròn 20 tuổi
Trên giường, chăn đã đùn lên thành một đống nhỏ.
Hướng Ca đi tới, không để phát ra chút âm thanh nào. Hắn vén thẳng chăn mỏng rồi chui vào. Lúc Lâm Kim ngủ thì không hay an phận, tư thế nằm trông rất khó coi. Nhưng bây giờ nàng rất an tĩnh, tóc rối bù, người nằm nghiêng, y phục xanh nhạt rộng thùng thình.
"Đừng giả vờ." Hướng Ca nằm ngang bên cạnh nàng, mặt đối mặt. Hắn nhích lên, rúc đầu vào cổ nàng, sau đó ghé vào tai nàng, khẽ thổi một hơi ái muội. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được Lâm Kim vừa rụt cổ một cái. Hắn thò tay vào giữa quần nàng, chính xác tìm được nhụy hoa. Lúc này Lâm Kim mới làm bộ như vừa tỉnh lại, ngăn tay hắn tiếp tục hành động, nhíu mày một cái: "Sao bệ hạ lại ở đây?"
"Nàng không biết sao?" Hướng Ca cười. Hoàng đế trẻ tuổi bình thường trông già dặn, nhưng bây giờ lại trông như một đứa trẻ vừa đùa dai thành công.
"Bệ hạ tự tiện xuất cung rất nguy hiểm." Lâm Kim ngồi dậy, bày ra bộ dạng vì việc chung, rất có phong thái của đại tướng quân uy phong lẫm liệt trên chiến trường.
Lâm Kim còn trẻ mà đã có thể chinh chiến sa trường là vì sở hữu thân thể mạnh mẽ và võ nghệ tuyệt đỉnh. Sức nàng có thể nhấc được cả đỉnh*, võ nghệ kinh người, nhưng trớ trêu thay nàng sinh ra lại là phận nữ nhi. Trước khi sinh nàng, phụ mẫu sinh dục khó khăn. Sau khi sinh nàng, phụ mẫu cố gắng hơn hai mươi năm cũng chưa sinh được đứa con trai nào.
(*) đỉnh: đúc bằng kim loại, ba chân hai tai, lớn bé khác nhau, công dụng cũng khác.
Hai mươi năm trước, nàng ra đời dưới ánh mắt mong chờ của muôn người, vậy mà lại là nữ. Phụ thân không muốn Lâm phủ không có hậu đại, thê tử mình bị người ta cười nhạo, lại muốn thực hiện hoài bão của bản thân, cho nên thông báo với tất cả mọi người rằng nàng là nam. Những ai phụ trách đỡ đẻ cho mẫu thân nàng đều bị phái đến nông trang xa xôi cả.
Từ nhỏ nàng đã được truyền thụ công phu của Lâm gia, bản thân lại may mắn có thần lực. Nàng không có dung mạo xinh đẹp gì, cho nên thành công chui vào quân doanh, đi lên từ tiểu binh, cuối cùng hoàn thành tâm tư kiến công lập nghiệp. Nàng cho rằng cả đời này sẽ cứ trôi qua như vậy, tiếp tục gắng sức đánh giặc, chinh chiến sa trường. Nhưng rốt cuộc lại bị tên sài lang hổ báo bên người này để mắt tới. Chính nàng còn chưa từng nghĩ đến việc đi gieo họa, lừa cưới cô nương nhà khác, vậy mà mình lại bị gieo họa.
Đây là đạo lí gì chứ.
Năm đó, hoàng thượng còn là thất hoàng tử, giấu tên giấu họ đi đầu quân, được phân đến làm thủ hạ của Lâm Kim. Khi ấy Lâm Kim cũng chỉ mới là Bách phu trưởng, ăn chung ở chung với thủ hạ. Ngoại trừ không tắm chung ra thì hầu như gì cũng đã làm chung rồi.
Bấy giờ Hướng Ca dùng tên giả là Tiểu Hà, sống vô cùng hướng nội, cũng không nói không rằng. Bình thường hắn chỉ luyện công một mình. Tuy tốc độ hắn ăn cơm rất nhanh, nhưng cũng coi như là lịch sự lễ độ.
Lâm Kim thì ngược lại, nàng ăn cơm sảng khoái hơn hết thảy thủ hạ của mình. Khí lực nàng lớn hơn mọi người, mặt bị phơi nắng cho đen hơn mọi người, bắp thịt màu đồng cũng cường tráng hơn mọi người.
Ai có thể ngờ được nàng như vậy mà lại là thân nữ nhi.
Lâm Kim không hay nói nhiều, nhưng nàng đối xử với các huynh đệ thủ hạ đều rất tốt. Lần đó hành quân gấp gáp, vì thân thể Hướng Ca yếu ớt, bị đi tả, gần như không đi nổi. Những binh lính khác không thể nào vừa khiêng hắn vừa hành quân, chỉ Lâm Kim với thần lực trời sinh có thể.
Lâm Kim cõng hắn đi suốt con đường cho đến đích. Lúc ấy, Hướng Ca cảm thấy lưng Lâm Kim rất rộng rãi và ấm áp, ít nhiều có cảm giác như ca ca. Từ đó về sau, Lâm Kim trở thành đại ca trong miệng của Hướng Ca. Lâm Kim làm gì, Hướng Ca cũng đều muốn đi theo, mồm gọi "đại ca" liến thoắng. Lâm Kim gần như sụp đổ, nhưng không thể nói thẳng. Nàng bị quấn lấy đến nỗi cả tắm cũng không dám đi.
Khi đó nàng không thể làm gì hơn ngoài việc nửa đêm lau người. Có lần, Hướng Ca bắt gặp, hắn còn hỏi nàng có muốn hắn giúp lau cho không. Tim Lâm Kim bị dọa suýt ngừng đập. Có chuyện gì xảy ra với tên nhóc này thế? Nàng buộc lòng lần nào cũng phải lén la lén lút chạy ra chỗ thật xa để làm sạch thân thể.
Nàng bí bức đến mức muốn đánh cho hắn một trận, sao ngày nào cũng dính lấy nàng vậy hả?
Cho đến một lần kia, bọn họ không may bị quân địch ép đến sát vách đá, sau đó rơi xuống sông. May thay khi hai người rơi xuống có rất nhiều cây nâng đỡ, cho nên không bị thương gì nghiêm trọng, có điều mất liên lạc với những người khác. Cả hai bị nước đẩy lên bờ, may là không bị tách ra.
Hướng Ca trực tiếp ngất xỉu.
Lâm Kim lảo đảo bước tới, vỗ má hắn cho tỉnh.
Hướng Ca vừa mở mắt thì lập tức thấy được hình dáng Lâm Kim đang xích lại gần. Màu da của Lâm Kim trước nay không trắng, giờ còn dính rất nhiều bùn cỏ, ở trên thậm chí còn mấy vết thương vì bị xước, máu chảy đầm đìa. Hướng Ca định đưa tay ra thì phát hiện xương tay mình đau nhức.
"Đừng động, tay và mắt cá chân ngươi trật rồi." Miệng vừa nói, tay Lâm Kim vừa vặn một cái, nắn xương hắn thẳng lại. Hướng Ca hít một hơi lạnh, hắn đau đến nỗi không thể kêu lên thành tiếng.
Hắn thì hồi phục rất nhanh, nhưng Lâm Kim trước giờ luôn cường tráng lại ngã bệnh. Vất vả lắm bọn họ mới tìm được chỗ dừng chân có che chắn, sau đó nhóm lửa, định sáng mai rồi mới đi tiếp. Sắc mặt Lâm Kim tái nhợt, chân mày nhíu chặt, dường như có chuyện gì không hay vừa mới xảy ra.
Hướng Ca thấy vẻ mặt của nàng thì sốt hết cả ruột: "Huynh sao rồi?"
"Không sao." Lâm Kim trả lời một câu lạnh nhạt rồi ôm bụng, người cuộn thành một cục, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán. Nàng tự biết đây là quỳ thủy đã trễ nửa năm đột nhiên đến.
Mùi tanh của máu tỏa ra ngày càng đậm.
Hướng Ca cũng chú ý đến mùi máu tanh này, căng thẳng tiến tới, định cởi y phục nàng để xem bị thương chỗ nào.
Một con hổ già yếu cũng có thể đẩy tay hắn ra nhẹ nhàng, nhưng mà nàng lại không ngờ được tay hắn lại linh hoạt đến vậy, trong lúc vô tình bị hắn nhấn tay xuống đống thịt mềm trước ngực.
Tuy ngày nào Lâm Kim cũng buộc ngực cẩn thận, nhưng không nén nổi vật xinh đẹp đang trổ mã. Hắn không cảm thấy được gì, Lâm Kim lại thấy rất đau.
"Ngực huynh bị thương từ lúc nào?"
"Ta không có!"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...