Mộng yêu


Phần 4 - Giấc mộng thứ tư: Muội muội của hoàng hậu và đối tượng thân cận của nàng.
 
Edit: Ashe 
 
Khai Nguyên năm 3200, quốc gia M trên đại lục Lam Hải là một quốc gia quân chủ lập hiến, chế độ hoàn thiện, kinh tế phát triển, người dân thân thiện.
 
Hoàng thất quốc gia M cũng đều giản dị dễ gần, đối với người dân mà nói, đó là những người cai trị vô cùng tốt. Đặc biệt là hoàng hậu nước M xuất thân bình dân, được nhân dân kính yêu sâu sắc. Đã nhiều năm trôi qua, mọi người vẫn đặc biệt yêu thích câu chuyện cổ tích về hoàng tử yêu cô bé Lọ Lem.
 
Hoàng hậu vô cùng xinh đẹp, có thể dùng tất cả mọi tính từ liên quan đến vẻ đẹp để miêu tả về nàng.
 
Lâm Kim là muội muội của đương kim hoàng hậu. Diện mạo đương nhiên không sánh bằng tỷ tỷ xinh đẹp của mình, năm nay hai mươi sáu tuổi, là củ khoai nóng bỏng tay không gả đi được trong mắt người nhà.
 
Hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp càng lo lắng muội muội của mình không ai thèm lấy, vô cùng nhiệt tình sắp xếp đủ loại xem mắt cho nàng. Lâm Kim là một người theo đuổi sự tự do, đương nhiên không chịu tuân theo.
 
Cho dù Lâm Kim không có tham vọng nghề nghiệp, nhưng cũng không muốn hồ đồ gả cho một nam nhân nào đó. Lấy một người đàn ông không tốt, không bằng bảo nàng nhảy ra ngoài vũ trụ tự sát.
 
Nàng cũng tự biết mình không xứng với những nam nhân ưu tú kia, cho nên có điều kiện đều bỏ trốn. Tỷ tỷ xinh đẹp và mẫu hậu đại nhân của nàng lại cố hết sức đề cử một đối tượng xem mắt, là một kỹ sư máy móc.
 
Sau khi hai người bị ép buộc gặp nhau, đối phương rõ ràng rất hài lòng với nàng, hơn nữa còn nói rằng bọn họ có thể tiếp tục.
 
Lần đầu Lâm Kim gặp hắn, đã bị vẻ đẹp của hắn làm rung động. Lâm Kim thừa nhận, nàng rất thích hắn, bằng lòng vì hắn vứt bỏ tất cả nguyên tắc của mình. Nam nhân như vậy, vì sao còn phải xem mắt. Sau này mới biết được, mười lăm tuổi hắn đã tốt nghiệp với thành tích cao nhất, sau đó vẫn luôn say mê công việc. Người nhà của hắn thật sự không nhìn nổi nữa, mới ép hắn phải đi xem mắt lần đầu tiên.
 

Lâm Kim nghĩ mình thật sự rất may mắn, có thể trở thành đối tượng xem mắt đầu tiên của hắn.
 
Hướng Ca đoán chừng cũng không có yêu cầu đặc biệt nào đối với đối tượng xem mắt, gặp gỡ.
 
Hai người cứ như vậy bắt đầu qua lại nhạt nhẽo như nước.
 
Ngày hôm đó, mẫu thân Lâm Kim thật sự không thể nhìn người nghề nghiệp tự do là Lâm Kim nằm như xác chết ở nhà, thúc ép nàng phải đến nhà Hướng Ca, làm cơm tối cho hắn.
 
Lâm Kim nào sẽ làm cơm tối, bình thường tối đa chỉ nấu mỳ gói. Nàng không chịu nổi mẫu thân cứ nhắc mãi, lập tức ra cửa. Nghĩ rằng đến nhà Hướng Ca chơi một chút cũng không sao.
 
Lâm Kim lái máy bay nhỏ của mình đến nhà Hướng Ca. Hướng Ca ở một mình, là một biệt thự nhỏ đơn giản, trong sân có lắp đặt thiết bị. Lần thứ hai họ gặp nhau là ở nhà của hắn. Khi đó hắn đã ghi lại dấu vân tay của Lâm Kim.
 
Lâm Kim mở máy truyền tin ra, cẩn thận hỏi thăm: “Ta có thể ở nhà ngài một lúc được không?”
 
“Có thể, nhưng ta còn chưa tan tầm.” Giọng nói bên kia mặc dù lãnh đạm, nhưng trả lời rất dứt khoát.
 
“À, vậy ta sẽ...” Người khác đều chưa tan tầm, nàng đã mong đợi chạy đến nhà người ta thì coi là chuyện gì, vẫn nên nhanh chóng đổi giọng, tùy tiện tìm một quán cơm dùng bữa.
 
“Thật xin lỗi, nàng ở nhà ta chơi một lúc được không nào? Ta sẽ trở về sớm thôi.”
 
“Ặc... Được.” Lâm Kim cảm thấy bọn họ giống như đang yêu đương, cũng giống như bạn bè bình thường. Bọn họ đã xác định quan hệ chưa? Dường như chưa.
 
Lâm Kim đối với việc tự mình nghĩ không thông thì tâm trạng rất đau khổ, không muốn.
 
Máy bay dừng lại trong sân nhỏ của Hướng Ca.
 
Khi mở cửa nàng dùng vân tay của mình, vô cùng thuận lợi.
 
Bày biện trong nhà Hướng Ca không giống với những nhà khác.
 
Bên ngoài nhà hắn là một hình trụ tròn, đi vào sẽ thấy bên trong ngập tràn ánh sáng, trần nhà có một tấm kính lớn trong suốt, đón ánh sáng rất tốt. Lầu một trống rỗng, đặt một chiếc màn hình hiển thị cực lớn cùng với cái ghế sofa một người ngồi kiểu dáng đơn giản trước mặt. Lần này bên cạnh có thêm một cái sofa một người ngồi giống hệt. Đúng vậy, hai cái sofa một người ngồi giống nhau như đúc.
 
Trước đó nàng đã đến đây một lần, vô cùng xấu hổ.
 
Lần đó sau khi nàng được đặt lên ghế sofa, Hướng Ca mở màn hình ra, cho nàng xem một bộ phim tài liệu buồn tẻ. Sau đó Hướng Ca liền trở về phòng mình tiếp tục công việc. Đúng vậy, quay lại làm việc. May mà Lâm Kim cũng không đặc biệt quan tâm.
 
Nàng ngủ say trên ghế sofa, ngủ đến khi trời tối, sau đó lập tức bị đuổi về nhà.
 
Lâm Kim nghĩ, quả nhiên Hướng Ca không thích mình, có lẽ chỉ thiếu một đối tượng kết hôn mà thôi.

 
Lâm Kim mở màn hình ra, không ngờ lại cần mật mã. Đầu năm nay, rất ít người dùng màn hình, bình thường đều dùng máy chiếu gia đình, vừa tiện lợi lại nhanh chóng. Nhà Hướng Ca vẫn còn chút phục cổ.
 
Nàng vừa nghĩ không nên nghịch, vừa chần chừ ấn dấu vân tay của mình vào chỗ mật khẩu.
 
Màn hình thế mà lại mở ra.
 
Lâm Kim đỏ bừng mặt.
 
Nhưng không ngờ bên trong rất nhàm chán. Xuất phát từ sự lễ phép, Lâm Kim còn nhắn tin: “Xin hỏi ta có thể sử dụng màn hình của ngài không?”
 
“Có thể.” Hai chữ lạnh nhạt lại dứt khoát.
 
Lâm Kim đã không còn gánh nặng tâm lý, bắt đầu muốn tìm trò giải trí. Màn hình rất lớn, bên trong có hàng tá thư mục, đều có tiêu đề đơn giản rõ ràng, ghi rõ nội dung.
 
Một thư mục là điện ảnh, mở ra là mấy trăm bộ phim tài liệu hoặc tiểu sử nhân vật.
 
Lâm Kim lặng lẽ đóng lại, nàng không bao giờ muốn xem phim tài liệu nữa.
 
Thấy một thư mục ghi là sủng vật, Lâm Kim đảo mắt, tay không kìm được mở ra.
 
Bên trong chỉ có một biểu tượng, là một con kỳ lân tạo hình tuyệt đẹp.
 
Ngón tay Lâm Kim khựng lại giữa không trung một lúc.
 
Nàng cho rằng sẽ xuất hiện một trò chơi nhàm chán hoặc là trực tuyến sủng vật chẳng hạn.
 
Không ngờ, màn hình hiển thị màu đen.

 
Lâm Kim nghi ngờ bấm bấm, không hề có động tĩnh gì.
 
Một giây sau, ánh sáng trắng trong màn hình xuất hiện.
 
Lâm Kim sợ hãi lui về sau nửa bước.
 
Chỉ thấy một con kỳ lân giống hệt biểu tượng vừa rồi bước ra khỏi ánh sáng.
 
“Mẹ nó, cái quái gì đây?”
 
Sủng vật nhà ai phát triển như thế này?
 
Hướng Ca thoạt nhìn lãnh đạm thế kia lại nuôi một con sủng vật như vậy ở nhà.
 
Lời tác giả:
 
Hôm nay ta đã mất đi ước muốn. 
 
Bước tiếp theo phải viết thịt, máy móc đạo cụ thịt, cứ mong muốn đơn giản như vậy đi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận