Mộng Yêu Đương

Niên Mộc Miên bước vào căn hộ cao cấp rộng hơn nhà cô một chút, nội thất trông cũng đắt tiền hơn nhà cô. Người con gái còn đang mải ngắm kiểu đèn trần thả độc đáo thì Huyền Triết đã đưa tới cho cô một đôi dép lông màu xanh còn mới tinh vừa được tháo nhãn.
"Thay cái này đi."

Niên Mộc Miên ngay lập tức tháo giày mình ra vừa xỏ đôi dép đó vào chân vừa hiếu kỳ hỏi - "Cậu dọn ra ở riêng từ khi nào vậy?"

"Khoảng hơn một năm trước." - Hắn đáp.

"Ngồi xuống đó đợi tôi một chút."

Người đàn ông nói xong liền bước thẳng vào phòng ngủ cất đồ đạc. Còn Niên Mộc Miên không ngồi mà cứ đứng ngoài phòng khách ngắm nghía căn hộ của hắn thêm một chút. Màu sắc chủ đạo được hắn chọn là tông màu gỗ và kem, rất ấm cúng.

Khương Huyền Triết bước ra ngoài với chiếc áo sơ mi đã bị tháo ra vài nút trên cùng, tay áo cũng đã được xắn lên cao. Hắn cầm điện thoại hỏi ý kiến cô - "Muốn ăn gì để tôi đặt món?"

Ngay tức khắc hàng loạt tên các món ăn nhảy bling bling trong đầu cô như bong bóng. Niên Mộc Miên chép miệng nói - "Tôi muốn ăn mỳ cay hải sản."

"Không được." - Người đàn ông bỗng cau mày khước từ.

"Tại sao?" - Cô khó hiểu.


"Cậu ăn cay bị tiêu chảy còn gì."

"..."

Ai bảo cậu nhớ dai như vậy hả Khương Huyền Triết? Chuyện này cũng bao nhiêu năm trước rồi mà.

"Cậu có cần nói thẳng ra như vậy không?" - Niên Mộc Miên quẫn bách mở miệng.

"Bụng của tôi bây giờ rất tốt, ăn cay một chút cũng chẳng sao hết." - Cô không vui giải thích.

Khương Huyền Triết chẳng thèm ngó ngàng đến sự giải thích của cô, ngón tay gõ gõ trên bàn phím mấy cái rồi trực tiếp áp điện thoại lên tai mình.
"Cho tôi một phần cơm thịt bò, một phần cơm chiên hải sản, một phần canh gà, một phần bông cải xào dầu mè."

"Địa chỉ là..."

Đúng là khẩu vị của một ông già mà. Vẫn y như trước kia.

Nhưng mà hắn tự ý quyết định như vậy còn hỏi cô làm gì - "Tôi đâu muốn ăn mấy món đó."

"Cậu không thích cơm chiên hải sản và canh gà?" - Khương Huyền Triết cúp điện thoại, điềm nhiên như kiểu hiểu cô như nắm trong lòng bàn tay.

Ừ thì thích. Nhưng bây giờ trời lạnh cô muốn ăn mỳ cay hải sản cơ.

Khương Huyền Triết đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy gì đó rồi mang ra cho cô một ly nước ép cam.

"Cám ơn."
Niên Mộc Miên vừa uống vài ngụm nước cam trong lòng vừa tự hỏi hắn khẳng định hai người không phải là bạn bè thì tại sao còn muốn ăn tối với cô.

Trong lúc đợi đồ ăn được giao đến, một bầu không khí yên lặng bao trùm giữa hai người nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu. Hắn ngồi đối diện cô cũng không chủ động nói gì. Niên Mộc Miên đành mở miệng hỏi thăm về gia đình và công việc hiện tại của hắn. Cô hỏi đến đâu thì hắn trả lời tới đó, không hơn.

Đồ ăn cuối cùng cũng được mang đến giao trước cửa. Khương Huyền Triết thanh toán tiền xong liền mang thức ăn bày lên bàn ăn, cô cũng giúp hắn mang bát đũa ra. Hai người ngồi ăn cùng nhau, không khí liền cảm thấy có phần quen thuộc hơn.

Đợi sau khi ăn no, Niên Mộc Miên vỗ vỗ cái eo thon đã mọc thêm miếng mỡ nhỏ của mình mấy cái. Khương Huyền Triết chống cằm nhìn chằm chằm vào ngón tay áp út của cô, có một vết hằn mờ nhạt trên đó không dễ nhìn thấy. Đồng tử đen nhánh sâu hun hút như hố đen ngoài vũ trụ.


"Cái móc khoá đó."

Niên Mộc Miên nghe giọng hắn bèn phản ứng nhìn qua.

"Tại sao cậu vẫn còn giữ? Không phải đã nói chấm dứt với hắn rồi?" - Giọng của Huyền Triết rất thấp.

Cô chớp mắt nhìn hắn, thoáng vẻ ngập ngừng. Sau đó hơi khó chịu nói - "Tại sao cậu cứ phải đào sâu vào vấn đề này làm gì? Không phải tôi đã nói đây là chuyện riêng của tôi rồi ư?"

"Tôi chỉ hỏi mà thôi. Cậu là đang muốn né tránh vấn đề vì chột dạ? Thực sự còn lưu luyến với tên kia?" - Khương Huyền Triết bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt chăm chăm như máy radar dò tìm.

Niên Mộc Miên bực bội đến nỗi âm giọng cũng được chỉnh lớn - "Tôi đã nói chấm dứt thì là chấm dứt rồi. Tôi đã không còn muốn dính dáng đến anh ấy sao cậu còn muốn lôi lại làm gì?"

Hắn nhìn thấy cô tức giận đến đỏ mặt bừng bừng cũng không muốn nói gì nữa. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường.

Người con gái hít sâu một hơi kiềm chế cơn nóng vừa rồi xuống, đứng bật dậy nói với hắn - "Nếu ăn xong rồi thì tôi đi rửa chén đây."

Thấy cô muốn dẹp bát đũa xuống, Khương Huyền Triết liền muốn cản lại - "Để đó tôi sẽ tự rửa."

"Ngồi yên một chỗ đi." - Hắn cau mày ra lệnh.

"Cậu đã trả tiền bữa ăn này rồi, có mấy cái chén dĩa thôi cũng không để tôi rửa được à? Nếu cậu không cho tôi rửa, tôi không về nhà đâu." - Trong lòng cô đang không vui nên tính khí cũng cáu kỉnh hơn.


Câu nói cuối của cô làm đôi lông mày kiếm khẽ nhướng cao. Đôi môi mỏng bên dưới cũng hé mở như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt. Hắn đột nhiên bực bội nhả ra vài từ - "Tùy cậu."

Người đàn ông lấy điếu thuốc từ trong túi ra kẹp bên tay, đi thẳng ra ngoài ban công châm lửa hút. Niên Mộc Miên thấy hắn bỏ ra ngoài liền lẳng lặng dọn dẹp bát đũa xuống bồn rửa, còn túi hộp nhựa thì gọn gàng phân loại bỏ vào thùng rác.

Đợi sau khi cô rửa chén sạch sẽ xong, hắn mới trở lại vào nhà. Cơn bực bội lúc nãy cũng đã sớm tan biến. Cô không biết vì sao mà từ khi gặp lại nhau đến giờ hai người không thể yên bình được. Cô có cảm giác hắn lúc nào cũng muốn moi móc chuyện tình cảm trong quá khứ của mình.

"Trễ rồi, tôi phải về." - Bàn tay phải của cô ôm lấy cánh tay trái nhỏ nhắn, cụp mắt mở miệng.

"Tôi đưa cậu về." - Khương Huyền Triết thấp giọng bảo.

Niên Mộc Miên không trả lời như biểu thị sự đồng ý. Dù sao hắn đã lừa cô đến đây nên đưa cô về là đúng rồi.

Người con gái ngồi vào chiếc Mazda màu trắng quen thuộc của hắn trở về tiểu khu nhà mình. Từ nhà Khương Huyền Triết về nhà cô cũng khá gần, chỉ mất hơn mười phút đi xe. Niên Mộc Miên cởi dây an toàn ra, nhìn qua người bên cạnh.

"Đến nơi rồi. Cám ơn cậu đã đưa tôi về." - Giọng nói khách sáo vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe.

Niên Mộc Miên không nghe thấy hắn phản hồi, tầm mắt cũng chỉ đặt ở phía trước. Người con gái đành để lại một câu về nhà cẩn thận rồi rời khỏi xe hắn. Cô vừa đi vào nhà vừa lầm bầm Khương Huyền Triết là một tên khó ưa, khó hiểu. Từ xưa đã vậy rồi. Lúc cần hắn đáp lời chẳng thấy miệng hắn đâu, lúc không cần nói thì lại chủ động bới móc lòng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận