Mộng Yêu Đương

Tổng công ty chính đầu tư của W.E.O nằm ở Nhật Bản. Sau ba năm thành lập ở Đại An thì sếp tổng ở bên Nhật mới chính thức có dịp bay qua Thịnh Hoa ghé thăm. Đây là sự kiện rất quan trọng đối với công ty và đặc biệt là giám đốc Bạch Dĩ Thương. Bởi vì sếp tổng không chỉ đến tham quan công ty mà còn đánh giá các hoạt động và năng lực quản lý của Bạch Dĩ Thương nên ông khá khẩn trương.

Từ sáng sớm, Mộc Miên đã phải rời giường để cùng giám đốc và Diệp Quyên ra sân bay đón sếp tổng. Tổng giám đốc Masi Takeshi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi với mái tóc muối tiêu chải ngược phía sau gọn gàng, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm lạnh lùng.

Sếp tổng có mang theo một thông dịch viên riêng nên Mộc Miên chỉ cần phiên dịch từ một phía. Không cần phiên dịch cho cả hai bên.

Sau khi nói chuyện chào hỏi ở sân bay, Bạch Dĩ Thương ngay lập tức đưa cấp trên của mình đến công ty tham quan. Cả ngày hôm nay bọn họ đi đâu cô đều phải đi theo đó không rời nửa bước.

Đến bữa trưa, Bạch Dĩ Thương mới mời sếp của mình đến một nhà hàng Nhật gần công ty. Thư ký Diệp đã đặt trước một phòng VIP riêng tư cho hai người. Nhà hàng này là một chi nhánh khác của nhà hàng Tân Châu mà cô và Huyền Triết đã tới ăn.

Mộc Miên và cả thông dịch viên bên kia nhường cho hai cấp trên cởi giày đi vào trước. Sau khi Bạch Dĩ Thương và sếp tổng cởi giày ra thì nhân viên phục vụ đã nhanh chóng khom lưng đem hai đôi giày da cẩn thận xếp vào kệ tủ bên cạnh.

Sẽ không có gì đáng nói nếu Niên Mộc Miên không cảm thấy đôi giày da mà nhân viên phục vụ đang cầm khá quen mắt. Từ kiểu dáng đến màu sắc y hệt với đôi giày da mà cô đã nhìn thấy tối qua ngay trước phòng của Chu Hạ.

Bất thình lình người con gái nghe thấy tiếng sấm chớp đùng đùng bên tai mình. Đầu não cô như vừa được khai sáng mở rộng.

Cô lại nhớ đến chiều hướng Khương Huyền Triết phân tích ngày hôm qua.

Tin đồn, Bạch Dĩ Thương, Chu Hạ...

Lỡ như cô suy diễn sai thì sao, lỡ như trùng hợp mà cô lại hiểu lầm chị ấy. Chu Hạ là phụ nữ đã có chồng. Có thể giữa hai người họ chẳng có gì cả. Mộc Miên vẫn cần xác thực tai nghe mắt thấy, quan trọng hơn là bằng chứng.

Thế nên cô đã quyết định làm điều mà trước giờ bản thân chưa từng làm, đó là đi theo dõi người khác.

Chiều hôm sau, vừa hết giờ Mộc Miên đã vội vàng tan làm xuống tầng hầm lấy xe trước. Đợi sau khi xe của Chu Hạ xuất hiện, cô mới bám theo sau xe của chị ta.

Lý do cô chọn theo dõi Chu Hạ mà không phải giám đốc là vì ngay cả Lăng Hoa thường xuyên cho người theo dõi chồng mình mà cũng không phát hiện được gì thì một mình bản thân cô có thể làm được gì.


Mộc Miên đã làm vậy suốt hai ngày liên tiếp nhưng chỉ trông thấy Chu Hạ lái xe đi siêu thị rồi về nhà, chờ đến khi chồng chị ta đi làm về cô cũng không thấy Chu Hạ ra khỏi nhà. Làm Mộc Miên nghi hoặc suy nghĩ của bản thân mình.

Tối thứ sáu, cô lại phải tham gia tiệc xã giao với Bạch Dĩ Thương. Bữa tiệc này được tổ chức tại sân thượng của một toà nhà khách sạn cao cấp.

Hôm nay cô một lần nữa chạm mặt La Thế Vũ ở bữa tiệc. Lúc nói chuyện với Bạch Dĩ Thương, anh ta chỉ quay sang chào hỏi cô một hai câu rồi rời đi, giữ một khoảng cách nhất định với cô. La Thế Vũ tự dưng thay đổi thái độ 180 độ như vậy khiến cô hơi bất ngờ nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay giám đốc bị ép uống rất nhiều rượu nên mặt ông hơi đỏ. Bạch Dĩ Thương bỗng dưng nói với cô - "Cô về trước đi. Tôi sẽ xuống phòng khách sạn nghỉ ngơi một chút cho tỉnh rượu rồi mới trở về nhà. Vợ tôi không thích nghe thấy mùi rượu."

Nghe qua thì cảm thấy người đàn ông này thật quan tâm đến vợ. Nhưng Mộc Miên lại có cảm giác khác.

Cô không về mà lén lút đi theo Bạch Dĩ Thương. Một mình người đàn ông đi thang máy xuống tầng 38. Niên Mộc Miên cũng khẩn trương đuổi theo bằng thang máy bên cạnh. Lúc cô xuống đến tầng 38 thì giám đốc đã biến mất bóng. Cô không kịp nhìn thấy ông ta đã đi vào phòng nào.

Mộc Miên biết mình đứng đây cũng không điều tra được gì nên đành xuống sảnh khách sạn ngồi đợi. Cô đợi rất lâu tận đến nửa đêm, giám đốc mới xuất hiện bước ra từ thang máy rồi đi thẳng ra cửa để trở về. Chỉ có một mình Bạch Dĩ Thương mà không có ai khác.

Mộc Miên vẫn không bỏ cuộc, ngồi đợi thêm một chút. Cô sợ mình sẽ bỏ lỡ gì đó.

Khoảnh khắc Chu Hạ bước ra từ thang máy, mọi niềm tin của cô toàn bộ đã sụp đổ. Mặc dù chị ta đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra hình dáng bên ngoài. Mộc Miên còn tinh mắt nhìn thấy một dấu hôn trên cần cổ của Chu Hạ.

Chị ta và giám đốc thực sự đã ngoại tình.

Thế nhưng ở trước mặt cô, người phụ nữ kia từ đầu đến cuối đều tỏ ra tốt bụng nhắc nhở cô cẩn thận với Lăng Hoa. Chị ta cũng là người nói tin cô. Bởi vì Chu Hạ biết rõ cô không hề ngoại tình với giám đốc mà là chị ta.

Ngày hôm sau vào giờ ăn trưa, Mộc Miên vẫn đến ngồi ăn cùng với Chu Hạ. Cô vẫn giữ thái độ như mọi khi, cố không lộ ra vẻ khác lạ nào. Bình thường ăn trưa xong là cô sẽ chui vào nhà vệ sinh đánh răng, chỉnh trang lại đầu tóc nhưng hôm nay cô theo sát Chu Hạ như hình với bóng.

Niên Mộc Miên bây giờ mới phát hiện sau khi ăn trưa xong Chu Hạ lại đi xuống tầng hầm gửi xe. Bên dưới tầng hầm này ngoại trừ bãi đỗ xe còn có một phòng kho chứa tài liệu cũ. Vì nó nằm trong góc kẹt nên chẳng ai bén mảng đến đây bao giờ.


Thế nhưng Chu Hạ lại đi vào trong đó vào giờ nghỉ trưa.

Cửa phòng kho vừa đóng lại, Niên Mộc Miên lật đật chạy đến áp tai mình vào cửa nghe thử. Cô đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của một người đàn ông. Và Mộc Miên nhận ra giọng nói quen thuộc này là của ai.

Rõ ràng Bạch Dĩ Thương đang ở bên trong.

Hai người họ hình như đang ôm hôn nhau, Mộc Miên có thể nghe thấy loáng thoáng những âm thanh và lời nói ám muội bên kia cánh cửa.

Một hồi sau, cô đột nhiên nghe Bạch Dĩ Thương lên tiếng kể.

"Hôm qua Lăng Hoa đã nằng nặc đòi anh đuổi việc Niên Mộc Miên nhưng anh không đồng ý."

Chu Hạ tựa đầu vào lòng ngực người đàn ông, ngón tay vuốt ve ngực ông - "Tội nghiệp cô ấy, khi không lại bị dính đạn của bà ta."

"Có trách thì chỉ có thể trách cô ta xui xẻo thôi. Nhưng như thế cũng tốt, có cô ta làm lá chắn, Lăng Hoa cũng lơ là chuyện khác. Anh với em cũng dễ dàng gặp nhau hơn."

"Anh quá đáng thật đó. Lợi dụng con gái người ta." - Cô ta đánh nhẹ vào người ông, hơi trách móc.

Bạch Dĩ Thương vuốt ve gương mặt mềm mại của người phụ nữ, nhếch mép - "Còn trách anh? Không phải em cũng muốn như thế sao?"

"Em không có nha." - Giọng Chu Hạ lả lơi phủ nhận.

"Em cũng đã nhắc nhở cô ấy rồi nhưng cô ấy không tránh được thì thôi." - Người phụ nữ mỉm cười thâm sâu.


Trước giờ Lăng Hoa đều chỉ bận tâm những người phụ nữ trẻ đẹp. Bà ta cho rằng những người đó sẽ dùng nhan sắc quyến rũ chồng mình. Nhưng bà ta không hề hiểu rằng trong tình cảm, có nhiều thứ hơn là vẻ bề ngoài.

Niên Mộc Miên đứng bên ngoài siết chặt điện thoại đang cầm trong tay đến mức da tay đỏ hết cả lên.

Thì ra từ đầu đến cuối cô đều bị hai người họ lợi dụng như một công cụ che mắt Lăng Hoa, để bọn họ có thể thoả thích qua lại với nhau mà không sợ bị nghi ngờ.

Nhớ đến những lời Khương Huyền Triết đã nói cô lại cảm thấy nổi da gà. Những gì hắn nói về giám đốc đều đã thành sự thật. Bạch Dĩ Thương không hề yêu vợ mình như những gì ông ta thể hiện và ông ta cố tình để tin đồn kia nhắm vào Mộc Miên.

***

Sáng chủ nhật, Mộc Miên vừa ra khỏi giường đánh răng rửa mặt thì Khương Huyền Triết đã gọi điện đến. Hai người hẹn nhau chín giờ mà bảy giờ sáng hắn đã gọi điện cho cô. Cô đã định chờ hắn đến rồi ăn sáng chung.

"Cậu định gọi đồ ăn ngoài sao?" - Người đàn ông trong điện thoại đã đoán được ý định của cô.

"Ừm, như vậy cho tiện." - Mộc Miên thừa nhận.

Nghe thế, hắn liền bảo - "Đừng đặt, tôi sẽ mua đồ đến đó nấu."

Hắn định nấu ăn tại nhà cô luôn ư?

"Cậu nấu ăn được à?" - Người con gái ngẩn người nghi ngờ hỏi. Cô chưa từng thấy hắn xuống bếp bao giờ. Cho rằng hắn còn tệ hơn mình, chẳng biết gì về bếp núc.

"Đợi lát nữa thì biết được hay không." - Khương Huyền Triết lạnh nhạt trả lời rồi gác máy.

Chưa đến chín giờ, hắn đã đến trước cổng chung cư nhà cô. Người con gái phải xuống dưới dẫn hắn lên căn hộ của mình. Căn hộ của cô nhỏ hơn hắn một chút nhưng cũng được trang trí rất hiện đại, nội thất ở đây đều là từ thương hiệu cửa hàng của mẹ Niên.

Người đàn ông hai tay cầm hai túi mua sắm vừa từ siêu thị về. Hắn mua nhiều nguyên liệu tới mức nhìn sơ qua còn tưởng hắn sắp nấu tiệc cho cả gia đình. Mộc Miên đưa dép cho hắn thay rồi đi vào chỉ vào căn bếp nhà mình.
"Đây là bếp nhà tôi. Cậu cứ tự nhiên thi triển tài nghệ đi."

Khương Huyền Triết nhìn cái bếp sạch sẽ, hiu quạnh của cô liền nhếch mày - "Bếp nhà cậu đúng là để trưng nhỉ."


May là hắn dự liệu được trước, mua thêm các gia vị.

Nghe người đàn ông nói, Mộc Miên nhăn mặt rào trước - "Cậu không cần cười nhạo tôi. Tôi không nấu ăn giỏi thì không nấu thôi. Bây giờ đồ ăn ngoài rất tiện lợi, đặt một cái là có. Đâu nhất thiết phải tự mình vào bếp chớ."

"Nhưng ăn đồ ngoài nhiều không tốt." - Người đàn ông nghiêm túc phản đối.

Cô biết là nó không tốt nhưng mà nó rất ngon.

Khương Huyền Triết đi vào trong bếp bắt đầu mở hai túi lấy nguyên liệu ra. Mộc Miên đang đứng bên cạnh định mở tủ lạnh lấy nước cho hắn thì người đàn ông đột nhiên đưa qua cho cô một cái túi giấy chứa bánh bao bên trong.

"Tôi nấu ăn sẽ mất vài tiếng. Cậu cầm cái này ăn sáng trước đi."

Mộc Miên cầm lấy túi bánh bao, quan tâm hỏi - "Vậy còn cậu thì sao?"

"Tôi ăn rồi." - Khương Huyền Triết trả lời rồi quay vào trong bếp tháo dỡ nguyên liệu tiếp.

Người con gái tạm đặt bánh bao qua một bên, rót một ly nước lọc mát đưa cho hắn. Huyền Triết liền ngừng tay lấy ly nước từ tay cô uống hết một lần.

"Có cần tôi phụ gì không?" - Mộc Miên cảm thấy để hắn một mình lụi hụi trong bếp không hay cho lắm.

Người đàn ông trả lại ly nước cho cô rồi lạnh lùng khước từ - "Cậu vào đây chỉ tổ làm cản trở tiến độ nấu nướng của tôi thôi. Cậu lo ngoan ngoãn ngồi xuống kia ăn sáng đi."

Nói như thể cô ăn hại lắm vậy.

Mộc Miên cau mày không vui, bĩu môi đáp trả - "Tôi mới không thèm phụ cậu. Cho cậu tự làm một mình. Mệt ráng chịu."

Người con gái không quan tâm nữa, thảnh thơi đem bánh bao hắn mua cho ngồi ăn trong phòng khách. Bánh mà hắn mua tuy không có in thương hiệu gì nhưng rất ngon.

Mộc Miên không biết rằng người nào kia đã dậy từ rất sớm để làm bánh bao mang tới cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận