Mộng Yêu Đương

Người đàn ông lái xe đưa cô đến một quán ăn khuya nằm ở trong con hẻm nhỏ ngay khu tâm thành phố. Ở đây có món cơm thố rất ngon, nổi tiếng quanh khu vực này. Khương Huyền Triết tìm bãi đỗ xe rồi đi bộ với cô đến quán.

"Chỗ này không phải gần ngay viện bảo tàng cậu làm việc sao?" - Niên Mộc Miên chỉ cần đưa mắt qua bên kia đường là trông thấy ngay trung tâm bảo tàng được xây dựng theo kiểu hoàng cung ngày xưa vô cùng uy nghi lộng lẫy.

"Đúng vậy." - Người đàn ông gật đầu.

Cô không nhịn được dán mắt ngắm nghía viện bảo tàng đối diện bên kia đường - "Làm việc ở nơi đẹp thế này chắc thích lắm."

Khương Huyền Triết cũng không có phản đối - "Không tệ."

Hai người đi một chút đã tìm thấy quán cơm ở ngay đầu hẻm. Người đàn ông hỏi cô muốn ăn gì trước tiên rồi mới gọi một phần cơm xá xíu và một phần cơm gà. Hắn còn gọi thêm hai ly nước uống.
"Ở đây có trà nhãn lài ngon lắm."

"Bộ cậu thường xuyên đến đây ăn lắm hả?" - Mộc Miên đoán nơi này gần chỗ làm việc của hắn nên chắc ghé vào cũng không ít lần.

"Cũng không thường xuyên. Chỉ thỉnh thoảng khi tăng ca thôi. Tại vì quán này chỉ bán vào tối muộn. Bình thường tôi làm việc trong giờ hành chính, lúc tan làm quán cũng chưa mở cửa." - Người đàn ông khẽ giải thích.

Cô gật gù lắng nghe, sau đó lại nói - "Cậu chỉ làm việc trong giờ hành chính nên buổi tối chắc có nhiều thời gian lắm."

Vì có thời gian nên mới chạy đến đây đón cô.

Huyền Triết nhàn nhạt lên tiếng - "Hiện tại, tôi đang nhận tu sửa vài tác phẩm nghệ thuật bên ngoài vào buổi tối nên thời gian không dư dả lắm." 

Nghe vậy, người con gái chớp mắt ngạc nhiên vội hỏi - "Vậy lúc nãy gọi điện cho tôi là cậu đang làm việc à?"

Hắn ngay lập tức phủ nhận - Không có."

Huyền Triết ngừng lại vài giây rồi mới bổ sung thêm một câu - "Đang tương tư."

Niên Mộc Miên đang định uống nước lọc trước cho đỡ khát ai ngờ đúng lúc nghe hắn nói câu kia suýt chút nữa đã sặc hết nước ra khỏi miệng. Người con gái khó chịu cổ họng ho sụ sụ mấy cái.

Người ngồi đối diện ngay tức khắc tặc lưỡi, rút khăn giấy đưa cho cô rồi mở miệng - "Nhìn cậu xem... Uống từ từ thôi, có gì mà phải hấp tấp vậy chứ?"


Mộc Miên cầm khăn giấy lau miệng, lườm sang hắn trách móc - "Tất cả tại cậu hết đó."

Đôi môi mỏng kia bất chợt cong lên đầy ranh mãnh - "Cậu đổ hết lên đầu tôi không phải hơi oan uổng sao? Tôi chỉ kể lại chuyện của mình thôi mà."

Người con gái hắng giọng cho thông cổ họng, thì thầm trong miệng - "Không phải chuyện riêng tư nào cũng nên nói hết ra."

Nhưng Khương Huyền Triết vẫn nghe thấy hết, thẳng tầm nhìn về phía cô đáp - "Chuyện riêng tư nhưng có liên quan đến cậu."

Được rồi, cô nghĩ mình nên im lặng.

Nếu mà còn nói nữa mặt mình sẽ thành trái chua mất.

Chỉ tốn năm phút, hai phần cơm thố nóng hổi cùng với bát súp ăn kèm đã được bà chủ quán mập mạp mang ra bàn của bọn cô. Hạt cơm ở đây là loại thượng hạng mềm dẻo, còn được đầu bếp chan thêm nước sốt xá xíu vừa miệng, ăn kèm với bắp cải trộn giúp khẩu vị ngon hơn rất nhiều.

Niên Mộc Miên chỉ vừa súc một muỗng cơm bỏ vào miệng đã không nhịn được tấm tắc khen ngon. Khương Huyền Triết nhìn thấy cô ăn vừa miệng rồi mới bắt đầu cầm muỗng lên dùng bữa. 

Phần cơm của cô đã ngon rồi nhưng cơm thố gà nướng của hắn cũng hấp dẫn không kém. Miếng gà nướng màu vàng ươm óng ánh được chặt làm bốn khúc còn có tách mỡ rải ở phía trên. Mộc Miên nhìn chằm chằm thố cơm của hắn, khoé môi cảm thấy ươn ướt nước bọt. Cô vội dời tầm mắt đi trước khi bày ra bộ dạng thèm khát trước mặt người đàn ông.

Vậy mà một giây sau Khương Huyền Triết đã gom hết tách mỡ trong cơm của mình bỏ qua thố của cô. Gương mặt người con gái hơi sửng sốt - "Sao lại bỏ qua cho tôi?"

Người đàn ông lạnh nhạt trả lời - "Tôi không thích ăn mỡ."

Cô quên người đàn ông này không thích mấy thứ quá dầu mỡ chỉ thích đồ thanh đạm.

Nhưng mà hắn lại tiếp tục gắp một miếng gà bỏ qua phần cơm của người con gái, hờ hững mở miệng - "Miếng gà này có mỡ tôi không thích."

Cô thấy ức gà có mỡ gì đâu. Mộc Miên khó hiểu nhìn hắn. Tự dưng một ý nghĩ loé lên trong đầu người con gái. Không phải hắn cố tình muốn nhường đồ ăn ngon cho mình đấy chứ.

Người con gái nghĩ đến đây, lén lút cười một cái - "Cám ơn."

Hồi học cao trung mà có người kể với cô tương lai có một Khương Huyền Triết dịu dàng nhường nhịn người khác thế này, Mộc Miên chắc chắn sẽ nói người ta bị điên.


Ăn đêm xong, Huyền Triết lại đưa cô về nhà. Lần này khi cô bước xuống xe, hắn cũng đi theo. Mộc Miên đứng đối diện định chào tạm biệt nhưng người đàn ông đã cướp lời - "Quên lời tôi đã nói rồi?"

Người con gái tròn xoe mắt ngơ ngác, thật sự không nhớ - "Nói gì cơ?"

Hắn đút hai tay vào túi quần thấp giọng nhắc lại - "Muốn đuổi tôi về thì làm gì?"

Đôi má Mộc Miên tự dưng nóng lên. Nhưng cô rất nhanh bình tĩnh lại. Người con gái làm gì dễ dàng mà theo ý hắn. Cô nhún vai hỏi - "Cậu tưởng tôi dễ dụ như vậy à? Tôi không làm đâu. Cậu mau về đi."

"Nhanh lên." - Khương Huyền Triết nghiêm giọng yêu cầu.

Gì chứ mấy chuyện này hắn không nhường nhịn hay tha cho cô đâu.

Mộc Miên vẫn đứng im nhìn hắn bướng bỉnh không làm, cố tình đấu mắt với hắn.

Đuôi mắt người đàn ông đột nhiên trở nên sắc bén - "Vậy ra cậu muốn tôi ở lại đêm nay với cậu sao? Bất quá nếu cậu đã có mong muốn như vậy tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng."

Vừa nói dứt câu, hắn đã nắm lấy tay cô kéo đi vào trong cổng chung cư. Niên Mộc Miên tá hoả gấp gáp kéo tay hắn thắng gấp lại.

"Được rồi, được rồi... Không cần đâu. Tôi sẽ làm mà." - Người con gái toát mồ hôi hạ giọng chấp thuận.

Muốn trêu hắn một chút cũng khó nữa.

Khương Huyền Triết đứng im trầm mặc nhìn cô, ánh mắt như camera quan sát từng nhất cử nhất động của người con gái. Niên Mộc Miên trốn không được, hết cách đành bước tới hôn lên môi người đàn ông. Khoảnh khắc cô định rời đi thì hắn đã vòng tay qua ôm lấy mặt cô, ghì sát vào môi mình.

Nụ hôn của hắn luôn là bão táp mưa sa cuốn sạch toàn bộ tâm trí Mộc Miên. Cô thực sự phải thừa nhận hắn hôn rất giỏi. Mỗi lần hôn đếu khiến tuyến phòng thủ của người ta tan rã, mê muội trong vòng tay hắn.

Thời điểm Mộc Miên được hắn buông tha thì đã không còn chút sức lực nào. Người đàn ông thấy thế tranh thủ ôm lấy cô vào lòng mình. Gương mặt anh tuấn dụi dụi vào cần cổ thiên nga làm người con gái ngứa ngáy.

Không ổn rồi, dạo gần đây cô với hắn làm mấy chuyện thân mật càng lúc càng tự nhiên.

"Cậu mau... mau buông ra đi. Đừng làm vậy."

Mộc Miên bị hơi thở nóng hổi của hắn quấy rối bên da thịt, không nhịn được rụt cổ lại mất tự nhiên.

Huyền Triết tạm thời rời khỏi vai cô, bỗng nhiên bảo - "Hôm nào chúng ta đi bơi đi."

Người con gái giật mình nhìn hắn không hiểu - "Để làm gì?"

Hắn dán mắt vào gương mặt xinh đẹp một lúc mới chịu mở miệng.
"Tập luyện kéo dài thời gian nhịn thở."

***

Trên bàn ăn tối của vợ chồng chủ tịch Tần thị, bầu không khí lạnh nhạt xa cách quen thuộc bao trùm lấy không gian phòng ăn. Quản gia và người hầu xung quanh dường như đã quá quen thuộc với chuyện này. Sau khi dọn thức ăn tối lên bọn họ liền lui xuống.

"Hôm nay thấy anh về nhà sớm ăn cơm như vậy khiến em hơi bất ngờ đấy." - Nhâm Tịnh Giao nghiêng đầu nhìn qua người chồng của mình.

Từ lúc cưới nhau đến giờ, số lần Tần Vệ Khâm về nhà đúng giờ để ăn tối chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô cũng chưa bao giờ phàn nàn anh bận rộn.

Người đàn ông không vội cầm đũa lên mà nói chuyện với cô trước tiên - "Anh về sớm là vì muốn gặp em."

"Không biết em nên vui hay nên buồn đây."
Nhâm Tịnh Giao chậm rãi chờ đợi, dường như cũng đã đoán được lý do anh muốn gặp mình.

"Anh sẽ hỏi lại lần nữa." - Người đàn ông gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

"Chúng ta ly hôn được không? Anh muốn giữa chúng ta kết thúc trong êm đẹp." - Ngữ giọng của anh rất nhẹ nhàng nhưng có phần thờ ơ xa cách.

Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu rất tốt đẹp, môn đăng hộ đối, hai gia đình đồng thuận, hai người bọn họ cũng tình nguyện kết hôn vì lợi ích riêng, không tình cảm. Cho nên anh đã muốn kết thúc mọi thứ êm đẹp nhất có thể.

Nhưng khi Tần Vệ Khâm đưa tờ ly hôn ra trước mặt Nhâm Tịnh Giao, cô lại một mực không đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân này. Cô ấy còn nói rằng mình yêu anh, điều mà Vệ Khâm không lường trước được.

"Câu trả lời của em vẫn như cũ, có chết em cũng không đồng ý ly hôn với anh đâu. Anh hãy từ bỏ đi." - Nhâm Tịnh Giao trung thành với đáp án của mình.

"Tịnh Giao, em đừng ép anh thì anh vẫn sẽ tôn trọng em. Sau khi ly hôn, hơn hai phần ba tài sản đều sẽ cho em, nhất định không để em chịu thiệt. Với Nhâm thị, Tần thị vẫn sẽ ký kết hợp tác lâu dài trong tương lai để giúp đỡ phát triển. " - Tần Vệ Khâm đã cố gắng hết sức để cô có thể thuận lòng chấp nhận.

"Em không cần anh tôn trọng em. Em cũng không cần tài sản của anh. Thứ em cần là anh." - Giọng điệu của người phụ nữ được đẩy lên cao, ẩn ẩn sự tức giận.

Cô không cần anh đối với mình tương kính như tân. Nhâm Tịnh Giao muốn anh đối xử với mình như một người phụ nữ quan trọng của cuộc đời anh.


Bàn tay Tần Vệ Khâm nằm trên bàn từ từ rút xuống đùi, bên dưới gầm bàn âm thầm hơi siết chặt, kiên định mở miệng - "Anh chỉ có thể làm đến đó cho em thôi. Còn những thứ khác thì không."

"Vậy thì thật tiếc cho anh, cuộc đời còn lại của anh sẽ phải sống chung với em rồi." - Nhâm Tịnh Giao cười lạnh đầy tự giễu.

Tần Vệ Khâm trầm tĩnh nhìn qua cô, ánh mắt mờ mịt không cảm xúc - "Tốt thôi."

Nói xong rồi anh liền đứng lên cầm lấy áo khoác của mình, bỏ lại với cô mấy câu - "Anh sẽ đến công ty một lát. Em ăn tối trước đi."

Người đàn ông rất nhanh đã biến mất trong phòng ăn, để lại một mình Nhâm Tịnh Giao với bàn ăn đã sắp nguội lạnh. Chỉ hai giây sau đó ly nước ở trên bàn đã bị người phụ nữ ném mạnh xuống đất vỡ nát tan tành. Người hầu ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn hớt hải chạy vào.

"Thiếu phu nhân người không sao chứ ạ?"

Nhâm Tịnh Giao không trả lời, trực tiếp ra lệnh với người hầu - "Nói với Andrew, chuẩn bị xe. Tôi muốn ra ngoài."

***

Giờ trưa tại phòng kinh đoanh, Dương Chi vừa tắt máy tính, người đồng nghiệp đã chạy lại vỗ vai cô ta.

"Này, đi ăn trưa thôi tôi đói lắm rồi." - Cố Tinh An cùng với một người đồng nghiệp trẻ đứng phía sau chờ đợi cô ta.

Người phụ nữ cũng đang rất đói định hào hứng đồng ý, ai dè tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cắt ngang hành động của cô ta. Dương Chi nhìn thấy cái tên trên màn hình đã giật mình, khẩn trương nói với Tinh An.

"Tôi có cuộc điện thoại quan trọng, hai người đi xuống nhà ăn trước đi."

Nói rồi người phụ nữ cầm điện thoại bấm nút nghe rồi hấp tấp đi về hướng nhà vệ sinh. Cố Tinh An nhìn thấy dáng vẻ vội vã của đồng nghiệp chạy đi nghe điên thoại mà cảm thấy đáng nghi. Giống như đang giấu giếm chuyện gì mờ ám. Nhưng cô ta cũng không bận tâm suy diễn nhiều bảo với người bên cạnh - "Vậy chúng ta đi ăn trước đi. Mặc kệ Dương Chi."

"Phu nhân, tôi nghe đây ạ."

Dương Chi vào trong nhà vệ sinh cẩn thận kiểm tra hết các buồng rồi mới bắt đầu nói chuyện với người trong điện thoại.

"Dạo gần đây tin đồn vẫn đang lan ra rất mạnh, mọi người đều đang chỉ trích cô ta sau lưng. Phu nhân yên tâm, chỉ cần tin đồn vừa lắng xuống tôi ngay lập tức sẽ đi rêu rao tin tức mới."

"Nhưng Niên Mộc Miên đó da mặt không hề mỏng chút nào, cô ta vẫn làm việc như bình thường mặc kệ người khác soi mói. Lần này phu nhân muốn tôi làm gì?" - Dương Chi cẩn trọng hỏi.

Lăng Hoa đã cho cô ta một số tiền rất lớn để làm tay sai bí mật của mình trong công ty, loại bỏ những cái gai trong mắt của bà ấy. Lần này cái gai đó là Niên Mộc Miên.

Không biết người bên kia nói cái gì, Dương Chi chỉ gật đầu nghe lời - "Tôi hiểu rồi thưa phu nhân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận