Mộng Yêu Đương

Những cử chỉ quyến luyến, những lời nói tức giận của Khương Huyền Triết. Cho dù cô có ngu xuẩn cỡ nào cũng cảm thấy thái độ của hắn đối với mình rất đáng nghi hoặc. Nhưng cô đã phớt lờ những dấu hiệu kỳ lạ ấy. Có lẽ cô sợ mình đã quá mẫn cảm, rằng Khương Huyền Triết làm sao mà thích cô được. Cô còn không tưởng tượng được người như hắn sẽ phải lòng ai đó. Một phần còn lại trái tim đau thương của cô không muốn nghĩ đến tình yêu nữa.

Hôm nay Niên Mộc Miên phải đến công ty từ sớm để cùng với Diệp Quyên chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp. Cuộc họp giữa giám đốc với các trưởng nhóm dự án kéo dài khoảng hơn ba tiếng. Thời điểm cô cùng giám đốc và Diệp Quyên trở về phòng làm việc, họ bất chợt bắt gặp Lăng Hoa phu nhân đang ngồi chờ ở chỗ ngồi cho khách.

Bạch Dĩ Thương nhìn thấy vợ mình khẽ nhíu mày - "Sao em lại đến đây?"

Lăng Hoa đứng lên đi tới gần chồng mình, chỉnh lại cà vạt trên cổ ông - "Em đến rủ anh đi ăn trưa không được sao?"

Không hiểu sao ánh mắt của bà ta lại cứ lảng vảng ở chỗ cô. Giống như ngầm bắn ra một tia cảnh báo lằn ranh đỏ. Niên Mộc Miên chỉ biết cung kính chào bà ta một cái rồi cụp mắt xem như không biết gì hết.

"Không được đâu, lát nữa anh có hẹn ăn trưa với đối tác rồi." - Giám đốc bất đắc dĩ khước từ vợ mình.

Lăng Hoa ngay lập tức không vui, khoanh tay mở miệng - "Em đã đến tận đây rồi kia mà."

Bạch Dĩ Thương thấy vợ mình lại nổi giận liền vỗ vai dỗ dành - "Được rồi, được rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện trước đã."

Nói xong ông liền kéo vợ mình vào phòng làm việc riêng.

Sau khi sắp xếp lại tài liệu một lần, Niên Mộc Miên mới xuống lầu đi ăn trưa cùng với Diệp Quyên. Lúc ra chọn bàn ngồi, thấy Chu Hạ vẫy tay từ đằng xa hai người liền đi đến đó. Chu Hạ là nhân viên kế toán của công ty, tính tình trưởng thành vui vẻ nên cô có nói chuyện mấy lần.

"Mấy em có thấy đồ ăn của nhà ăn công ty mình dạo này hơi ngọt quá không, nêm nếm chẳng vừa miệng gì cả." - Chị Chu Hạ cầm nĩa chọc chọc thức ăn trong khay của mình buồn chán bảo.

"Đúng là có hơi ngọt với em." - Niên Mộc Miên hơi đồng cảm. Giống như món nào cũng cho đường vậy.

Ngồi gần bên Chu Hạ có mấy nhân viên phòng kinh doanh, nghe chị ấy than thở như vậy cũng nhiều chuyện vài câu.

"Em nghe nói nhà ăn mới thay đầu bếp nên khẩu vị tệ hơn hẳn." - Cố Tinh An vếnh miệng tiết lộ.


"Sắp tới có bảng đánh giá đầu bếp đấy, chúng ta cứ đánh giá tệ là xong. Công ty sẽ thay người mới thôi." - Dương Chi ngồi đối diện miệng oang oang bảo.

Tuy rằng ăn không hợp miệng Mộc Miên thật nhưng mà cùng đánh giá sa thải một cô đầu bếp đáng tuổi mẹ mình, cô cứ cảm thấy tội lỗi thế nào ấy. Dù cô biết cuộc sống là như vậy, làm không tốt sẽ bị đào thải.

"À chị nghe nói hôm nay vợ của giám đốc đến công ty à?" - Chu Hạ lại nhìn sang cô với Diệp Quyên hỏi.

Thấy Diệp Quyên không ngẩng đầu lên nên cô gật đầu thay - "Phải ạ."

Chu Hạ chỉ chằm chằm vào cô, nhỏ giọng nhắc nhở - "Em đó, cẩn thận đừng để vợ giám đốc để ý đấy. Bà ấy hay ghen tuông lắm, đặc biệt là những nhân viên xinh đẹp xung quanh giám đốc."

"Trước Diệp Quyên, cô thư ký đó cũng vì quá xinh đẹp nên không làm việc được lâu dài." - Chị ta lắc đầu kể lại.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà cô ấy phải nghỉ việc vậy chị?" - Niên Mộc Miên muốn biết đầu đuôi câu chuyện.

"Thì có một lần cô thư ký đó bị trượt chân xém ngã. Lúc ấy giám đốc đang đứng bên cạnh nên theo phản xạ ôm eo cô ấy giữ lại, trùng hợp hôm đó vợ giám đốc đến công ty bắt gặp và thế là làm ầm lên. Cô thư ký vì bị phu nhân giám đốc chửi bởi mạt sát nên cũng không chịu nổi xấu hổ đành xin nghỉ việc." - Chu Hạ nhướng vai kể lại.

Niên Mộc Miên cũng cố gắng hết sức giữ khoảng cách với giám đốc, không muốn dính vào những rắc rối không đáng có. Nhưng mỗi lần chạm mặt phu nhân giám đốc, bà ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt địch ý.

"Thật ra theo cá nhân chị thấy giám đốc là kiểu người chỉ biết có công việc. Nhưng phu nhân thì lúc nào cũng nghi ngờ chồng mình có người khác. Cũng dễ hiểu khi mà chồng mình ngồi ở vị trí cao như vậy luôn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh." - Chu Hạ làm ở đây lâu nhất nên chị ta cũng nắm rõ nhiều chuyện nhất.

"Nên là, em cẩn thận một chút là được." - Ngoài Diệp Quyên ra thì Chu Hạ đã là người thứ hai nhắc đến chuyện này. Có vẻ nó nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

Chu Hạ cảm thấy xinh đẹp ái lệ quá như Niên Mộc Miên cũng không phải chuyện quá tốt đẹp. Đặc biệt trong trường hợp này, dễ bị người ta hiểu lầm, nghi ngờ.

"Vâng, em nhớ rồi." - Mộc Miên vâng lời đáp.


***

Lệ Mịch Nhiên đứng bên ngoài nhìn vào cổng trại giam một lúc rất lâu. Cuối cùng vẫn quyết định không bước vào. Mẹ Lệ vẫn luôn kiên trì khuyên bảo cô nên đi thăm cha một lần. Nhưng cô lại không muốn làm vậy.

Cha cô từng là thành viên của một băng đảng xã hội đen, giết người, buôn bán chất cấm. Sau đó vì phản bội tổ chức hợp tác với cảnh sát mà thoát được án tử hình. Mẹ Mịch Nhiên không phải vợ của ông mà chỉ là một người tình qua đường. Nhưng bà rất yêu ông.

Lúc bà mang thai cô thì cha đã bị bắt. Lệ Mịch Nhiên lần đầu được gặp cha mình là vào năm 16 tuổi khi mẹ dẫn cô đến trại giam gặp ông. Cha ít nói và điềm đạm. Nhưng giữa hai người đã xuất hiện một khoảng cách quá xa, khó mà kéo lại gần. Mấy chục năm dài đằng đẵng không gặp mặt cũng không quan tâm lẫn nhau thì không thể nào hình thành cảm tình được.

Lệ Mịch Nhiên từ trại giam quay trở lại công ty của mình tiếp tục công việc buổi chiều. Chị đồng nghiệp bên cạnh lay lay tay cô nàng - "Chiều nay trưởng phòng mời cả phòng chúng ta đi nhậu đấy, em có đi không?"

"Không muốn đi cũng không được mà." - Lệ Mịch Nhiên cười trừ đáp. Thật ra cô chỉ thích đi uống rượu cùng bạn bè còn với những người không thân khác thì khá ngại.

Trưởng phòng của cô là một người rất nghiêm khắc lại là em trai của sếp tổng nên quyền lực trong phòng của anh ta rất lớn. Hôm nay là sinh nhật trưởng phòng, anh ta đã đích thân lên tiếng mời. Cô không thể nào không đi.

...

"Rừm... Rừm..."

Chiếc điện thoại thông minh nằm trên đầu tủ rung lên mấy chập, Niên Mộc Miên mới ló đầu từ trong chăn ra mắt nhắm mắt mở tìm điện thoại. Màn hình sáng loá khiến cô bị chói mắt.

2:00 AM.

Chỉ mới có hai giờ sáng mà Lệ Mịch Nhiên tự dưng gọi điện cho mình. Mộc Miên thoáng chốc sực tỉnh vội bắt máy - "Mịch Nhiên, có chuyện gì vậy?"

Người bên kia im lặng vài giây sau đó có một âm thanh yếu ớt cấp bách vang lên - "Mộc Miên, mình đang ở dưới nhà cậu... Mình có thể lên nhà cậu bây giờ không? Mình không có chỗ nào để đi cả. Mình không muốn về nhà bây giờ."


Giọng nói của Mịch Nhiên làm cô hoàn toàn sửng sốt. Một cảm giác chẳng lành xẹt qua thần kinh của cô.

Vài phút sau, Mộc Miên nghe thấy tiếng chuông, vội vàng bước ra mở cửa. Lệ Mịch Nhiên trong mắt cô luôn là một cô gái hoạt bát, tràn đầy sức sống. Ấy vậy mà giờ đây ở trước mặt mình lại là một cô gái như người mất hồn, tóc tai rối bù xù. Sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Cô chợt nhìn xuống dưới cổ áo sơ mi của cô nàng, một bên bị kéo bung ra không gọn gàng để lộ dấu vết màu hồng nhạt. Đôi mắt người con gái ửng đỏ như bị nhiễm phải máu.

Niên Mộc Miên khẩn trương kéo bạn mình vào trong nhà, bình tĩnh hỏi cho ra lẽ - "Mịch Nhiên, có chuyện gì vậy? Nói cho mình biết đi."

Mịch Nhiên tránh né ánh mắt thăm dò của cô, gấp gáp mở miệng - "Mình... Mình cần đi tắm... Cậu cho mình mượn nhà vệ sinh được không?"

Niên Mộc Miên kiềm chế sự hốt hoảng trong lòng, thả cho cô nàng vào nhà vệ sinh trước.

Tranh thủ lúc cô nàng còn đang tắm, Mộc Miên kiếm cho bạn mình một bộ đồ ngủ thoải mái rồi gõ cửa đưa vào trong. Khoảng tầm hai chục phút sau, Mịch Nhiên mới bước ra ngoài trong bộ đồ cô đưa, từ trên xuống dưới đều đã tắm rửa sạch sẽ.

"Sao lại gội đầu đêm khuya? Không tốt đâu. Cậu mau sấy tóc đi."

Mịch Nhiên là người rất biết giữ gìn, cô nàng sẽ không bao giờ gội đầu vào đêm muộn thế này. Mộc Miên thở dài đứng lên lục tìm máy sấy tóc trong hộc tủ ra, chủ động đẩy cô nàng ngồi xuống ghế, sấy khô tóc cho bạn mình.

Lệ Mịch Nhiên cũng ngồi im như tượng để mặc cô làm cho mình. Cô nàng hôm nay quá đỗi kỳ lạ khiến Mộc Miên không khỏi suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì. Cái vết hôn lúc nãy làm cô cảm thấy hơi lo sợ.

"Trư...Trưởng phòng đã muốn cưỡng bức mình..." - Trong đêm tối, ngữ giọng Mịch Nhiên đột nhiên run rẩy cất lên.

Bàn tay đang cầm máy sấy của Mộc Miên bỗng khựng lại. Bây giờ cô mới thực sự bị doạ sốc. Người con gái vội vàng tắt máy sấy quăng sang một bên, ngồi xuống trước mặt bạn mình hỏi - "Có chuyện đó nữa ư?!"

"Rốt cuộc chuyện là thế nào? Cậu mau kể đầu đuôi mình nghe đi." - Một cơn lửa giận bùng lên trong họng cô.

"Hôm nay phòng của tớ đi uống với nhau mừng sinh nhật trưởng phòng. Trong buổi tiệc, anh ta cứ bắt ép mình uống, mình không dám từ chối... Lúc mở mắt tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, chỉ còn mình anh ta đang nằm bò trên người tớ. Anh ta... anh ta xém chút nữa... đã nhét cái thứ ghê tởm đó vào trong người tớ rồi..." - Mịch Nhiên khó nhọc kể lại, đôi mắt đau đớn cũng bắt đầu ậng nước.

Sao tên khốn đó dám dở trò đồi bại với Mịch Nhiên chứ?!

"Tên khốn rác rưởi!" - Cô bộc phát tiếng chửi rủa.


Nhưng Lệ Mịch Nhiên lại đột ngột bối rối khóc nấc lên - "Nhưng chuyện... Chuyện là Thiệu Hưng Trạch đã nhìn thấy cảnh đó."

Mộc Miên nhất thời sửng sốt - "Hưng Trạch? Sao cậu ta lại ở đó?"

Người con gái cố kiềm nén những giọt nước mắt, sự xấu hổ cứ thế toả ra xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể cô nàng.
"Lúc bọn tớ đến quán bar đó đã bắt gặp Thiệu Hưng Trạch ngoài hành lang. Hình như anh ấy cũng đến uống rượu với đồng nghiệp... Sau đó khi tớ bị tên trưởng phòng kia cưỡng ép thì anh ấy đã bất ngờ xông vào cứu tớ."

Lệ Mịch Nhiên giờ đây chỉ cảm thấy ê chề nhục nhã. Cô làm sao còn dám nhìn mặt anh chứ. Cô không muốn để Thiệu Hưng Trạch chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy. Sau khi được anh bế ra khỏi nơi đó, cô đã sợ hãi gạt tay anh ra và chạy trốn đến nhà Mộc Miên.

"Mộc Miên, tớ phải làm sao đây? Tớ, tớ sợ lắm..." - Những giọt lệ thi nhau rơi xuống khỏi hoen mi của cô nàng. Trông thấy Mịch Nhiên khóc uất ức cô liền cảm thấy đau lòng không thôi.

Mộc Miên vội vàng ôm lấy cô nàng, vỗ nhẹ vào lưng bạn mình để Mịch Nhiên có thể bình tĩnh hơn - "Không sao đâu. Ổn rồi. May mắn là cậu vẫn chưa bị sao cả. Đây mới là chuyện quan trọng."

Đợi sau khi Mịch Nhiên đã bình ổn leo lên giường nằm ngủ với mình. Mộc Miên mới cẩn thận hỏi cô nàng - "Vậy cậu định thế nào? Ngày mai vẫn đi làm bình thường à?"

"Khó khăn lắm mình mới có được công việc này nên mình không muốn từ bỏ nó dễ dàng." - Mịch Nhiên đã bình tĩnh hơn để suy nghĩ.

Cô nàng biết sắp tới mình sẽ đối mặt những gì nhưng cô không còn cách nào khác. Cô cần tiền.

"Mình sẽ cố gắng tránh mặt anh ta, chỉ cần làm những gì cần làm thôi." - Cô nàng kiên định bảo.

Nhưng Mộc Miên vẫn cảm thấy mọi thứ không ổn. Nói là tránh mặt nhưng sao có thể tránh mặt được khi làm việc chung một phòng.

Hai người ngủ một giấc đến sáng nhưng Mịch Nhiên dường như không thể ngủ ngon giấc, cứ xoay qua xoay lại. Sáng sớm tỉnh dậy cô nàng mở điện thoại lên kiểm tra liền nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ của Thiệu Hưng Trạch.

Lần đầu tiên sau nhiều năm số điện thoại của anh mới hiện lại trên màn hình điện thoại của cô. Mịch Nhiên bất giác lúng túng không biết phải làm sao.

Mộc Miên vô tình nhìn sượt qua màn hình của bạn mình, không nhịn được nói một câu - "Mình nghĩ cậu nên gọi điện cho cậu ấy."

"Không cần thiết đâu." - Sắc mặt Mịch Nhiên ảm đạm, nhanh chóng tắt điện thoại. Sau đó bước vào phòng tắm thay đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận