Mộng Xuân Nph Ntr


Dưới ánh nhìn chăm chú anh ta, Lily di chuyển càng chậm hơn.Cô đi tới rồi phát hiện ra Aran chợt ngẩng đầu lên.Anh ta xoay người nhìn về phía dãy núi đằng sau, chỗ đó liên kết với trời xanh, rừng cây nhấp nhô.Trong không khí hình như có tiếng ong ong, như có cái gì đó đang bay tốc độ cao.Lily không nhịn được mà che lỗ tai lại.Người bạn học đứng cạnh quan sát nghi thức trao giải cũng nhìn tứ phía, dường như đang tìm kiếm nơi mà âm thanh đó phát ra.“Cúi đầu!” Trong đám có người hô to: “Nằm xuống đi! Có thứ gì đó đến rồi!”Cái quái gì thế?m thanh “ong ong” đột nhiên lớn hơn, thủy tinh dưới chân Lily đang rung lên, rạn nứt.

Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, khi phản ứng được liền bắt đầu chạy về phía bờ.Chạy chưa được hai bước thì toàn bộ mặt hồ bằng thủy tinh đều vỡ vụn.Lily vội vàng không kịp chuẩn bị đã rơi xuống hồ nước.Cô không biết bơi nên liền bị chìm xuống dưới.Nước đang điên cuồng cuộn trào, phía trên hình như có gió lốc quét sạch, tiếng rít đáng sợ thổi phẳng rừng cây, một đôi cánh rực đỏ che khuất bầu trời lướt qua mặt nước, lao thẳng vào đám người.Lily không biết bên trên mặt nước đã xảy ra chuyện gì.Cô không ngừng chìm xuống, dốc sức vẩy vùng dưới nước, cố gắng cởi chiếc áo khoác nặng nề nhưng không làm nên chuyện gì, gợn sóng quá lớn, chưa ngoi đầu lên được đã bị sóng đánh thẳng xuống.Cảm giác nghẹt thở dần xâm chiếm cổ họng của cô.Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.Cuộc đời này cô còn chưa làm nên trò trống gì đã phải chết đi mà không có chút giá trị nào như vậy sao?Lily bắt lấy mỗi một cơ hội trồi đầu lên thở, tranh thủ bơi về bờ.


Nhưng sức lực của cô không đủ.

Cô cảm giác cơ thể mình ngày càng nặng hơn, ý thức cũng mơ hồ dần đi.Vào lúc sắp chìm nghỉm thì có một bàn tay bắt lấy cô.Cô lập tức giơ hai tay nắm lấy, không chút do dự mà ôm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng này.


Đôi chân của cô đang run rẩy, tay thì cứng ngắc như khúc gỗ, tất cả sợ hãi trong nháy mắt đều biến thành khát vọng sống.Kỹ năng bơi của người bị cô ôm lấy hình như rất tốt, không vì bị cô quấn lấy mà loạn nhịp, nhanh chóng vững chãi bơi về phía bên bờ.“Cứu người thường không kết cục tốt, em biết tại sao không?”Lily nghe thấy được tiếng cười dịu dàng quen thuộc.“Trong rất nhiều câu chuyện xưa, công chúa người cá bắt đầu xui xẻo từ khi cứu một người.”Cô mơ hồ trông thấy đuôi cá trong nước, mái tóc màu lam xinh đẹp như tảo biển tản ra.

Bộ đồ đuôi tôm đong đưa sau lưng anh ta, tao nhã thong dong đến thế.Đồng tử Lily hơi co lại.Là Aran.Là người cá trong mơ, có hàm răng sắc bén, và những chiếc vảy lạnh lẽo.“Cho nên anh nghĩ, không cứu người thì tốt hơn.” Aran cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô, cảm giác ngạt thở của cô đột nhiên biến mất: “Anh gọi cái này là...!Trục vớt chiến lợi phẩm.”Cô cảm giác bụng mình đang bị những chiếc vảy trơn nhẵn ma sát, cái vật cứng rắn kia chậm rãi duỗi ra đây, đâm vào giữa hai chân cô, không ngừng co rút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận