Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất


Editor: Vannaimg
Lúc này cơ thể cô mới trở nên thoải mái hơn, Lư Hạ Dương ở trên sân khấu cũng đã phát biểu xong, sau khi xuống sân khấu, cậu mang một chiếc ghế đến cho cô, nhưng khi thấy Tang Lê đang ngồi: “Cậu có ghế rồi sao?”
Tang Lê không đáp lời, lúc này cậu mới chú ý đến khuôn mặt của cô, lông mày nhíu chặt: “Tang Lê, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Cậu không thoải mái sao?”
“Không sao, chắc là mình bị say nắng thôi…”
Lư Hạ Dương vội vàng hỏi thăm cô, Tang Lê cố tỏ ra là bản thân mình đang ổn, chỉ cần ngồi nghỉ một chút là sẽ khá lên.
“Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì mình sẽ đưa cậu đến phòng y tế, đừng cố chịu đựng.”
Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại, Lư Hạ Dương quét mắt nhìn chỗ trống gần đó: “Quảng Dã đâu?”
Tang Lê không nói gì, Lư Hạ Dương đoán trước, bất lực: “Chắc lại đi đâu rồi, giỏi thật.”
Nam sinh rời đi mà không nói thêm lời nào, Tang Lê lại nhìn lối ra vào vắng tanh của sân thể dục, cuối cùng kìm nén tâm tư của mình rồi nhìn lên khán đài.

Với các bài phát biểu của các ban lãnh đạo khác nhau, cuộc họp kéo dài 40 phút đã đi đến một kết thúc viên mãn.
Trở lại lớp học sau buổi diễn thuyết, Dụ Niệm Niệm ban đầu còn ghét cái kiểu tiêm máu gà này, thế mà bây giờ cô nàng đã hào hứng lập kế hoạch học tập cho cuối tuần, mặt bị vả bôm bốp.
Tang Lê ngồi trên ghế và uống một cốc nước lớn, về cơ bản thì thân thể vẫn ổn.
Trong tiết học thứ tư, chỗ ngồi ở hàng ghế sau của cô vẫn còn trống.
Chắc là không định quay về lớp.
Buổi tối tan học, Tang Lê lên xe ô tô đi về nhà, quản gia nói bữa tối sẽ mất thêm một lúc để chuẩn bị nên Tang Lê chậm rãi ra vườn sau để làm bài tập.
Bên ngoài có một làn gió nhẹ thổi qua, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm toàn bộ khung trời rộng mở, nhuộm đỏ tầm nhìn.
Tang Lê đi ra ngoài, nhìn thấy một phụ nữ trung niên giàu có với mái tóc xoăn màu nâu đang dẫn một chú Samoyed đi ngang qua cửa sau của biệt thự.
Chú Samoyed trông giống như một con lợn béo nhỏ màu trắng, khi nó nhìn thấy Tang Lê thì thè lưỡi với cô, như thể đang cười, Tang Lê chưa bao giờ nhìn thấy một con chó dễ thương như vậy, khóe mắt không tự chủ được mà cong lên.

Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười với Tang Lê: “Nháo Nháo hình như rất thích cháu, trông nó lắc đuôi vui chưa kìa.”
Tang Lê nhìn người phụ nữ đến ngẩn ngưòi, người phụ nữ mỉm cười giải thích: “Cô gái nhỏ, chắc hẳn là cháu không biết dì đâu nhỉ? Dì cũng sống trong khu này.”
Trước đây, Tống Thịnh Lan cũng đã từng tình cờ đề cập với cô về người phụ nữ với khuôn mặt hiền lành này, bà là người rất yêu chó, cũng là một người bạn của gia đình họ: “Dì Tống đã từng nói với cháu rồi ạ, dì là dì Lâm đúng không ạ?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước dì đi ngang qua đây vài lần nên cũng từng nhìn thấy cháu rồi, cháu xinh thật đấy, khiến người khác nhìn một lần cũng khó có thể quên.”
Tang Lê xấu hổ nói: “Chào dì, dì cứ gọi cháu là Tang Lê ạ, Cháu… cháu đang tạm thời ở lại đây ạ.”
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, bà nhìn ra Tang Lê là người thích chó, nhiệt tình mời: “Cháu có muốn chơi với nó một chút không? Nó không cắn cháu đâu.”
Tang Lê không thể cưỡng lại sự thích thú, vì vậy cô đồng ý ra ngoài, vuốt ve chú chó dễ thương đang ngoan ngoãn ngồi bằng hai chân sau, cả trái tim như muốn tan chảy: “Thật dễ thương.”
Tang Lê nhớ lại ở nhà bà ngoại cô cũng có một con chó đất nhỏ, trước đây mỗi khi cô sợ đi ngủ vào buổi tối, chú chó đất nhỏ sẽ ngủ dưới chân cô.

Cậu đã trở về?
Tang Lê vốn tưởng rằng với tính tình ham chơi của cậu thì đến cả cuối tuần cô cũng sẽ không đụng phải cậu.
Nhìn thấy cậu, người phụ nữ trung niên mỉm cười, vẫy vẫy tay với cậu: “Tiểu Dã—”

Quảng Dã nhìn thấy họ, cậu đi tới chào một tiếng, người phụ nữ thấy vậy thì kích động, vừa cười vừa nói:”Đã lâu không được gặp cháu nên nó có vẻ khá cao hứng đấy.”
Quảng Dã nhếch khóe môi, ngồi xổm xuống vuốt ve lông chú chó: “Nháo Nháo, đã lâu không gặp.”
Chú Samoyed dụi vào tay của Quảng Dã, lè lưỡi sung sướng.
Quảng Dã: “Mấy ngày trước cháu có mua một ít đồ ăn vặt và đồ chơi cho Nháo Nháo.

Cháu để ở trên lầu, để cháu bảo người mang sang đưa cho dì sau.”
“Ôi giời, cháu không cần lãng phí tiền như vậy đâu, cháu mua đồ chơi cho nó nó cũng chả bao giờ đụng tới…”
Tang Lê đứng ở một bên, nhìn cậu đang trêu đùa với chú chó, cô khẽ mỉm cười, trong lòng thầm ngạc nhiên, cô không ngờ cậu lại thích chó như vậy.
Quảng Dã đứng dậy và hỏi người phụ nữ có phải bà đang đi dạo không, người phụ nữ gật đầu: “Dì tình cờ gặp cô gái nhỏ ở nhà cháu khi dì đi ngang qu đây, vì vậy dì đã rủ con bé ra ngoài chơi, con bé cũng khá thích chơi cùng Nháo Nháo.”
Quảng Dã đảo mắt nhìn về phía Tang Lê, nhớ lại bộ dáng của cô khi vuốt ve Nháo Nháo và nụ cười vừa rồi.
Chưa kể nói tới chuyện chơi cùng một chú chó, nếu cô gầy thêm chút nữa là Nháo Nháo có thể dễ dàng đánh gục cô.
Quảng Dã không nói gì, người phụ nữ nói bà muốn đi dạo tiếp, bà ấy cười với Tang Lê: “Cô bé, cuối tuần nếu cháu có thời gian thì đến chơi với dì nhé.”
Tang Lê khẽ cười: “Vâng ạ, dì Lâm.”
Sau khi bà rời đi, Quảng Dã quay người trở lại biệt thự.
Tang Lê đi theo sau cậu, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, là cuộc gọi của Tống Thịnh Lan.
Cô vội vàng bắt máy, Tống Thịnh Lan ở đầu dây bên kia đang trên đường đi xã giao, tình cờ rảnh rỗi nên muốn hỏi Tang Lê xem một tuần của cô như thế nào.
“Chắc giờ này cháu đang ăn cơm tối rồi đúng không, mấy hôm nay buổi tối Tiểu Dã có về nhà ăn cơm không cháu? Ngày mai cuối tuần chắc thằng nhóc này lại chạy đi chơi, gọi điện thoại cũng không nghe.”
Tang Lê ngơ ngác nhìn về người phía trước đang bước vào nhà: “Cậu ấy đang có ở nhà ạ.”
Tang Lê giải thích, Tống Thịnh Lan cảm thấy con trai mình đang cố tình không nghe điện thoại, tức giận bảo Tang Lê đưa điện thoại cho cậu nghe máy, Tang Lê đành phải đuổi theo: “Chuyện là… dì Tống tìm cậu.”
Tang Lê bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cậu, cô cứng họng, vội vàng giải thích: “Dì ấy gọi cho mình là bởi vì dì ấy không liên lạc được với cậu.”
Chuyện này không liên quan gì đến cô cả...!
Quảng Dã nhận lấy điện thoại, Tống Thịnh Lan mắng cậu: “Bây giờ con muốn làm sao, mẹ gọi cho con gần 800 cuộc cũng không thấy con bắt máy.”
Cậu khẽ cười: “Con mới không nhìn vào điện thoại của mình chưa đầy năm phút mà mẹ đã gọi tận 800 cuộc rồi sao?”
“Con bớt ba hoa lại đi.” Tống Thịnh Lan nghiêm mặt nói: “Hôm nay bố của con gọi điện cho mẹ, ông ấy nói lẽ ra ông ấy sẽ về nhà vào tuần tới, nhưng chi nhánh của công ty tậm thời xảy ra sự cố, chắc sẽ kéo dài một thời gian.”
Quảng Dã uể oải nói: “Tốt thôi, con càng được thêm yên tĩnh.


“Thằng nhóc này…” Tống Thịnh Lan không còn cách nào khác đành phải chuyển chủ đề: “Ngày thường nên dành nhiều thời gian hơn cho việc học đi, tuần này… tuần này, cuối tuần…”
Đầu dây bên kia trở nên đứt quãng, giọng nói ù ù.

Quảng Dã cau mày nhìn vào điện thoại, Tang Lê đứng bên cạnh thấy vậy thì vội giải thích: “Chắc là điện thoại di động của mình bị hỏng đấy, thỉnh thoảng cuộc gọi sẽ bị ngắt quãng.”
Quảng Dã: “…”


Chiếc điện thoại di động này được mẹ cô mua vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở, trước đó, cô chỉ có thể sử dụng điện thoại bàn của mợ để gọi cho bà ấy, mợ cô còn thỉnh thoảng mắng mỏ cô vì đã lãng phí tiền điện thoại.
Sau đó, Tang Tĩnh đã mua cho cô chiếc điện thoại di động này, và bà đã nạp tiền điện thoại hàng tháng cho cô, một lần điện thoại di động của cô bị bạn cùng lớp vô tình nhìn thấy, họ giật lấy và truyền tay nhau, cố ý trêu chọc cô, Tang Lê lo lắng đến mức đuổi theo nhưng không một ai chịu trả lại, bọn họ chỉ nở nụ cười với những chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Hôm đó trời mưa, người cô bị mưa xối ướt sũng, cuối cùng có người ném điện thoại di động của cô ở ven đường, sau đó vui vẻ bỏ đi, cô chạy đến nhặt thì phát hiện màn hình đã bị vỡ nát.
Cô đã sử dụng chiếc điện thoại di động này được vài năm, cô không có tiền để mua mới và cô cũng không muốn đổi một chiếc tốt hơn, cô nghĩ rằng có thể gọi điện là đủ rồi.
Kí ức tràn về, Tang Lê nhìn xuống điện thoại, tự lẩm bẩm:
“Với mình có điện thoại để mà dùng là tốt lắm rồi.”
Quảng Dã ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hơi thay đổi.
Tang Lê phớt lờ cậu, cô xoay người rồi đi lên tầng.

Suốt cuối tuần, Tang Lê không hề gặp Quảng Dã ở biệt thự.
Có vẻ như cuộc gặp gỡ vào tối thứ sáu chỉ là tình cờ, hai người bọn họ vẫn như hai người xa lạ mới quen nhau, không làm phiền nhau như một trạng thái hoàn hảo của “nước giếng không phạm nước sông”.
Tang Lê không để ý lắm, phần lớn thời gian cô đều dồn vào việc học tập, đồng thời cô cũng không quên luyện tập vũ đạo.
Một tuần mới lại đến.
Sáng thứ hai, Tang Lê đến trường sớm như thường lệ và bắt đầu làm sách bài tập vật lý mà cô đã mua khi mới chuyển đến lớp.

Tang Lê đứng dậy tránh ra, đối phương quét xong liền quay người đi luôn, bỗng có thứ gì đó trong túi của cô ấy rơi ra, Tang Lê nhặt lên thì phát hiện là một chiếc móc khóa có ảnh của Trương Thiều Hàm(*), cô liền đuổi theo, nói: “Bạn học, cậu đánh rơi đồ này.”
(*) Ca sĩ nữ người Đài Loan.
Giọng nói của Tang Lê nhẹ nhàng mềm mại, cô gái béo bắt gặp đôi mắt hạnh nhân trong sáng và ôn hòa của cô, sững sờ nhận lấy: “Cảm ơn…”
“Không có gì.”
Tang Lê tiếp tục làm bài, một lúc sau Dụ Niệm Niệm mới đến, cô nàng muốn đi lấy nước nên Tang Lê đi cùng cô.
Đun sôi nước xong, Tang Lê lấy ra một gói trà hoa nhài dạng túi lọc cho vào cốc, Dụ Niệm Niệm đã để ý từ tuần trước: “Lê Lê, mình phát hiện ra cậu hình như rất thích uống trà hoa nhài nhỉ?”
Tang Lê mím môi, cô gật đầu: “Bởi vì mẹ mình rất thích uống.”
“Thì ra là vậy, trà hoa nhài thơm quá…”
Hai người quay về lớp, Lư Hạ Dương đến tìm Tang Lê, nói Lâm Kiện yêu cầu cô đến Phòng Giáo Vụ ngay lập túc, có một tài liệu cần cô phải hoàn thành.
Tang Lê đồng ý.

Tang Lê nhận lấy tài liệu và đi sang bên cạnh để điền, ngay sau đó, cửa của Phòng Giáo vụ lại được mở ra.
——–
Một nam sinh chậm rãi bước vào.
Đối phương mặc bộ quần áo đồng phục học sinh rộng thùng thình, dáng người cao gầy, sau khi bước vào liền ngồi phịch xuống ghế sô pha, tùy ý nhấc chân đặt lên bàn, sau đó ngửa đầu nhắm mắt lại.



Nam sinh trên ghế sô pha bị đánh thức, chậm rãi mở mắt ra: “Không phải thầy gọi em qua đây sao? Ở chỗ của thầy làm sao mà em ngủ nổi.”
Lâm Kiện: “…”
Sao thầy thấy em khá thoải mái vậy?
Lâm Kiện vội vàng đi tới bên ghế sô pha: “Đừng làm loạn, ngồi thẳng dậy cho thầy, thầy tìm em là có chuyện đấy, có biết không hả!”
Tang Lê hơi nghiêng đầu nhìn, cô không ngờ người này ở trước mặt ban lãnh đạo trong trường mà lại dám kiêu ngạo như vậy…
Cuối cùng Quảng Dã cũng đặt chân xuống và ngồi thẳng dậy một chút, kìm nén khí chất nổi loạn của mình.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng lên nửa khuôn mặt như tạc tượng của cậu, sống mũi cao thẳng, quai hàm gầy gò, dính vào xương cốt rắn chắc, sắc lạnh, phải thừa nhận cậu trời sinh đã có một làn da hoàn hảo.
Lâm Kiện kéo ghế xuống ngồi cạnh Quảng Dã, ông đã quen với dáng vẻ của cậu học sinh này, ngữ điệu chậm rãi: “Được rồi, em cũng đừng có giận thầy, hôm nay thầy muốn tâm sự với em, bạn học Quảng, em có biết là năm nay em đã là học sinh cuối cấp rồi không?”
“Biết ạ.”
Lâm Kiện hít một hơi và nói, “Năm tới sẽ là Kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy em phải cải thiện điểm số của mình một cách nhanh chóng và nỗ lực học tập để vào một trường đại học tốt.

Đó là kỳ vọng của trường chúng ta, cũng là kỳ vọng của chính bố mẹ em.”
Nam sinh bình tĩnh hỏi lại: “Vâng, sau đó thì sao ạ?”
“Này, đây là thầy đang hỏi em hay em đang hỏi thầy vậy?! Em có thể tỉnh ngộ giùm thầy không, thầy bị em chọc tức đến mức tóc sắp rụng hết rồi!”

Lâm Kiện: “……… …”
Tiêu diệt cậu đi, ông mệt rồi.
Tang Lê ở một bên im lặng điền xong hồ sơ, nói vài câu với Lâm Kiện rồi bước ra khỏi văn phòng Giáo vụ.
Những gì Quảng Dã vừa nói đều lọt vào tai cô.
Quả nhiên, đúng là con nhà giàu đứng sẵn ở vạch đích.
Tang Lê trở lại lớp học, một lúc sau, chuông đọc sách buổi sáng vang lên, Quảng Dã cũng quay lại lớp, Trương Bác Dương hỏi: “A Dã, tôi nghe nói Lâm … thầy Lâm Kiện tìm cậu?”
Nam sinh uể oải dựa lưng vào ghế: “Ừm, muốn làm công tác tư tưởng.”
“Ông… ấy lại làm công tác tư tưởng với cậu à?”
“Tôi làm cho ông ấy.”
“…” Cậu thì đỉnh rồi.
Mọi người lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, Quảng Dã lấy vở ra và tiếp tục chép bài trên lớp.
Sau tiết tự đọc buổi sáng, tiết học đầu tiên là toán học.
Đó là tiết toán mà mọi người sợ nhất.

Quả nhiên, khi chuông reo, giáo viên dạy toán Hoàng Triển Bình ôm chồng bài thi bước vào lớp với khuôn mặt u ám.
… Quả nhiên, bão táp đã đến.
Quả nhiên, Hoàng Triển Bình nặng nề đập chồng bài tập lên bục giảng, chuẩn bị một tràng mắng mỏ—
“Mới khai giảng chưa đầy một tuần, huyết áp của tôi đã tăng cao rồi, các cô các cậu thật đúng là biết chọc tức tôi.

Điểm trung bình của lớp rơi xuống tận vị trí thứ ba trong năm lớp, các cô các cậu xem bản thân đã nộp cho tôi cái gì đi! Có hẳn mười người không đạt điểm tiêu chuẩn cơ đấy!”
Từ trước tới nay, Hoàng Lão Tà luôn đề ra điểm tiêu chuẩn rất cao dành cho bọn họ, đám học sinh phía dưới nghe thấy vậy thì cúi đầu như một con đám đà điểu, cả lớp im thin thít nghe mắng.

Tang Lê nắm chặt cây bút, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cô cũng không biết bản thân đã làm bài kiểm tra thế nào.
Hoàng Lão Tà mắng năm phút, ông nguôi giận một chút, cắm ổ flash USB vào máy tính và nói tiếp: “Bảng xếp hạng kết quả đã được thống kê xong xuôi, các cô các cậu có thể tự mình xem, như tôi đã nói trước đây, hai người đứng đầu có thể vào lớp Hỏa Tiễn.”
Huang Lão Tà mở biểu mẫu, mọi người nhìn qua.
Thứ nhất, Lư Hạ Dương, 144.
Thứ hai, Tô Bạch Tình, 142.
Quả nhiên, bọn họ đã sớm đoán được
Tang Lê nhìn xuống, cô sửng sốt trong giây lát –
Cô là người đứng thứ ba với 138 điểm.
Dụ Niệm Niệm cũng nhìn thấy: “Oa, Lê Lê, cậu giỏi toán thật đấy.”
Tang Lê không ngờ tới, cô nghĩ mình đã làm bài thi không tốt, nhưng kết quả lại tốt hơn cô tưởng tượng.
Hoàng Triển Bình: “Bài kiểm tra lần này không có nhiều điểm cao.

Chỉ có hai người đạt trên 140.

Chúc mừng Hạ Dương và Bạch Tình.

Năm nay, hai học sinh này sẽ vào lớp Hỏa Tiễn, đặc biệt là Bạch Tình, ai dám nói với tôi là con gái không giỏi khoa học, Bạch Tình rất thông minh, các cô các cậu nên học hỏi từ em ấy!”
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay, và một số nữ sinh ở hàng giữa của nhóm thứ ba phấn khích nhìn Tô Bạch Tình: ” Tình Tình, cậu lợi hại thật đấy!”
Cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị xung quanh mình, Tô Bạch Tình khẽ mỉm cười, “Không đâu, mình chỉ may mắn thôi.”
Sau khi khen ngợi hai người đứng đầu, Hoàng Lão Tà yêu cầu mọi người lên nhận bài thi.
Tang Lê nhận được bài thi, Dụ Niệm Niệm nói muốn mượn để soát nên cô cho cô nàng mượn.
“Tôi…tôi cũng muốn xem một chút, một trăm ba mươi tám, cao thật đấy.”
Trương Bác Dương ngồi ở phía sau nghiêng người đứng dậy, suýt chút nữa thì làm đổ bàn, may mà được Quảng Dã ở bên cạnh đỡ kịp một phen.
Quảng Dã ném điện thoại vào ngăn kéo, quay đầu nhìn cậu: “Sao cậu không ngồi luôn ghế đằng trước đi?”
Trương Bác Dương: “…”
Quảng Dã đặt tờ giấy trống lên bàn, nhìn lên bục giảng.
Hoàng Lão Tà đã viết xong câu trả lời cho các câu hỏi trắc nghiệm lên bảng đen, “Hãy kiểm tra lại các câu hỏi trắc nghiệm trước.”
Tang Lê lấy ra một cây bút màu đỏ từ hộp bút chì và chuẩn bị sửa bài, Dụ Niệm Niệm ở bên cạnh cô đột nhiên ngạc nhiên: “Lê Lê, cậu chọn câu thứ năm đúng mà, sao Hoàng Lão Tà lại gạch sai??”
Tang Lê nhận lại tờ bài làm, sửa theo câu trả lời trên bảng đen và phát hiện ra bài của mình đã bị chấm nhầm, Dụ Niệm Niên nói: “Tang Lê, không phải nếu cậu được thêm năm điểm là cậu được vào lớp Hỏa Tiễn sao?!”
Tang Lê sửng sốt còn chưa kịp mở miệng thì Dụ Niệm Niệm đã vội vàng giơ tay: “Em thưa thầy, thầy sửa sai bài làm của Tang Lê rồi! Điểm của cậu ấy sửa lại sẽ là 143 điểm cơ ạ!”
Dụ Niệm Niệm vừa dứt lời, cả lớp bỗng giật mình, Tô Bạch Tình đang cùng bạn bên cạnh trò chuyện cũng ngừng cười.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Ánh mắt đều dồn vào Tang Lê như muốn bao vây và đàn áp cô. 
Tác giả có lời muốn nói:
Quảng Dã, nhìn xem Lê Lê học tốt như thế nào, sau này phu nhân của cậu sẽ không muốn cậu và cậu sẽ phải lui về phía sau (chậc chậc).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui