Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất


Editor: VannaBốn mắt chạm nhau trong chốc lát, lực chú ý của Quảng Dã vẫn chưa dừng ở trên người cô, cậu mở mắt ra tiếp tục đi vào trong, lười biếng cười đáp lại bạn mình: “Sao cậu không bê nguyên cái tủ lạnh về luôn đi?”
“Ha ha ha, cũng không hẳn là không thể…”
Tang Lê thu hồi ánh mắt.
Trường lớn như vậy mà vẫn có thể chạm mặt nhau…
Quảng Dã lăn ra ngủ đến trưa rồi mới đến trường, cậu vừa ăn cơm xong với một số nam sinh trong căng tin, mấy người đang bước vào cửa hàng, bạn học Nguyên Lỗi lớp bên cạnh tò mò vỗ lấy bả vai của Nhiếp Văn:
“Chết tiệt, A Thắng gan thật đấy, còn dám so tài đua xe với cả anh Dã.

Vậy sau đó, anh Dã có thắng không?”
Nhiếp Văn mỉm cười: “Làm sao A Dã có thể thua được? Tối qua, cậu ấy nhanh hơn A Thắng gần 20 giây luôn đấy!”
“Thôi tôi phải đi đây, anh ấy đỉnh thật!”
Hai người họ dường như đang nói chuyện phiếm, Quảng Dã đi phía trước, trưa nay, cậu đã nghe thấy Nhiếp Vãn nói không dưới mười lần với người khác về sự việc này, cậu cạn lời mà nhìn bọn họ: “…Chưa xong à, sao cậu không dùng hẳn cái loa phát thanh thông báo cho cả trường biết luôn đi?”
“Cũng được thôi, nhưng có khi cậu lại được lôi lên văn phòng uống nước trà ha ha.”
Mấy người đi đến tủ đông lạnh, Dụ Niệm Niệm mới chọn xem một que kem, đảo mắt liền nhìn thấy bọn họ: “Các cậu cũng tới mua kem à?”
“Đúng vậy, A Dã mời… đấy.” Trương Bác Dương hỏi cô: “Niệm Niệm, cậu ăn gì? Tôi … tôi mời cậu.”
Nhiếp Văn ôm lấy vai Trương Bác Dương, vẫy tay với Dụ Niệm Niệm: “Không cần, vừa rồi A Dã nói cậu ấy gặp ai thì đều có phần, cậu ấy đãi, muốn lấy bao nhiêu cũng được.”
“Oa…”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương có lòng, đương nhiên Dụ Niệm Niệm sẽ có dạ.
Mọi người đều biết ngày thường Quảng Dã rất hào phóng, đối xử với bạn học cũng hào phóng, tâm tình vui vẻ dễ nói chuyện, Dụ Niệm Niệm mỉm cười: “Vậy thì mình đây được lợi rồi, một cây là đủ rồi, cảm ơn Quảng Dã! ”

Nghe thấy có giọng nói, Nhiếp Văn quay đầu lại nhìn kỹ, sau đó liền nhận ra: “Này, đây không phải là bạn học mới chuyển đến lớp của chúng ta sao?”
Ngày báo danh hôm đó, Tang Lê tự giới thiệu mình trên bục giảng, bởi vì cô quá xinh đẹp nên chỉ cần nhìn thoáng qua là không thể nào quên.
Tang Lê cảm thấy xung quanh có vài ánh mắt đổ xuống, cô nắm chặt cuốn sổ và nhẹ nhàng đáp lại, Nhiếp Văn cho rằng cô đang khách sáo, liền hào phóng mời chào: “Bạn học mới, vì cậu mới vào đây nên không biết rõ về A Dã, cậu ấy rất hào phóng, cậu có muốn ăn kem không? Cứ lấy đi, không cần ngại.”
Tang Lê ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã.
Sắc mặt cô không thay đổi, chỉ là từ chối lần nữa, nói chuyện với Dụ Niệm Niệm, lách qua người bọn họ rồi đi tới quầy thu ngân.
Thấy vậy, Nhiếp Văn cười một cách kỳ lạ: “Cô gái này nhút nhát như vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái từ chối lời mời của A Dã một cách bình tĩnh như vậy, tại sao tôi cảm thấy cậu ấy trông quen quen ấy nhỉ? Hình như tôi đã từng gặp cậu ấy ở đâu rồi nhỉ? “

Trương Bác Dương: “Gặp ở…ở trong lớp chăng?”
“…Cậu cho rằng tôi ngu chắc, ý tôi là hình như tôi đã nhìn thấy cậu ấy trước khi cậu ấy chuyển đến lớp của chúng ta… Quên đi, tôi không nhớ nổi.”
Một nam sinh nhìn vào bóng lưng Tang Lê: “Đừng nói nhảm nữa, học sinh mới của lớp bạn rất xinh nha.”
Ốc Thiệu Huy ở lớp sáu bên cạnh sửng sốt: “Ừ, trông rất trong ngây thơ, giống như tiên nữ.”
“Thiệu Tử, cậu ghê tởm vậy ha ha ha…”

“Ăn chứ, tôi sẽ chọn một cái… “
Quảng Dã đi thanh toán tất cả các hóa đơn, sau đó cậu đến cửa hàng photo bên cạnh để lấy tập bài ôn tập mà cậu vừa đi photo.
Quảng Dã xếp gọn một xấp giấy, Nhiếp Văn và những người khác đi tới: “A Dã, cậu lại photo ghi chú tiếp, cậu photo mấy cái này để làm gì?”
Quảng Dã rút ví ra trả tiền, ôm lấy xấp giấy: “Đi thôi.”

Bên ngoài, tiếng ve kêu râm ran.
Sau khi Tang Lê mua sổ xong, cô cùng Dụ Niệm Niệm đi ra khỏi cửa hàng, cô nàng xé vỏ, liếm que kem sô cô la giòn tan, rất hài lòng: “Tang Lê, mình đột nhiên cảm thấy Quảng Dã rất tốt.”
“… “
Chỉ mời ăn kem thôi mà cũng thành người tốt sao?
Tang Lê không trả lời, nghĩ về những gì mình vừa nhìn thấy, cô thuận miệng hỏi: “Trương Bác Dương và Quảng Dã có quan hệ tốt vậy sao?”
Dụ Niệm Niệm gật đầu: “Bọn họ đều chơi với nhau.”
Tang Lê thấy khó hiểu, Trương Bác Dương là con người hiền lành, thân thiện, sao lại chơi thân với Quảng Dã được nhỉ? Cảm giác như hai người họ không phải là cùng một loại người.
Nhưng không liên quan gì đến cô cả, Tang Lê không dám phán xét.
Sau khi nói lời tạm biệt với Dụ Niệm Niệm, cô quay lại lớp một mình.
Ánh nắng vào buổi trưa chói chang, cô ngồi bên cửa sổ làm bài, dù kéo rèm kín mít nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng từ bên ngoài không ngừng phả vào, như đang ở trong lò nướng vậy.
Hôm nay nhiệt độ cao nhất cũng gần ba mươi chín độ, khó có thể tưởng tượng tháng chín ở Vân Lăng lại kinh khủng như vậy.
Vị trí mà Tang Lê ngồi, điều hòa không phả tới, cô thực sự rất mệt mỏi vì làm bài tập nên đã nằm xuống bàn và ngủ thiếp đi.
Chỉ là thời tiết quá nóng nên cô không thể ngủ ngon nổi.
Sau 1 giờ 30, học sinh lần lượt quay trở lại lớp.

Khi Dụ Niệm Niệm đến, cô nàng còn phàn nàn bên ngoài quá nóng, như thể cô đang bước vào phòng xông hơi sau khi ra khỏi ký túc xá.
Tang Lê đưa khăn giấy cho cô, Dụ Niệm Niệm nhìn thời khóa biểu thấy hai tiết đầu tiên của buổi chiều là môn Toán nên cô nằm phịch xuống bàn: “Hôm nay Hoàng Lão Tà về rồi, có lẽ sẽ phải làm một bài kiểm tra nữa rồi đây.”
Tang Lê: “Hoàng Lão Tà?”
Dụ Niệm Niệm nói, tên ban đầu của giáo viên dạy Toán là Hoàng Triển Bình, bởi vì ông ấy quá hung dữ và nghiêm khắc nên được đặt biệt danh là Hoàng Lão Tà, mấy hôm trước ông ấy có việc riêng nên có giáo viên khác dạy thay, cuối cùng thì hôm nay ông ấy cũng đã trở lại, có khi lại cho làm bài kiểm tra.
Dụ Niệm Niệm học kém toán, mỗi lần đối mặt với Hoàng Lão Tà, cô nàng đều vô cùng sợ hãi, Tang Lê nghe thấy vậy cũng trở nên lo lắng.
Vừa mới chuyển trường đã phải làm bài kiểm tra, nhỡ cô mà làm bài kém thì phải làm sao…
Tang Lê đang mải lo nghĩ về chuyện đó thì một trận cười đùa quen thuộc truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quảng Dã và một số nam sinh khác bước vào lớp.
“A Dã, lát nữa tiết bốn ra sân thể dục, chúng ta có hẹn với bọn lớp sáu.” Nhiếp Văn nói.
“Ừ.”
Quảng Dã ngồi xuống ghế, uể oải ngả người ra sau, chân dẫm lên xà ngang, một mùi bạc hà mát lạnh thoảng vào mũi Tang Lê, sau lưng có cảm giác tồn tại rất rõ ràng khiến sống lưng cô cứng đờ.
Chuyện xảy ra trong cửa hàng vào buổi trưa thoáng qua tâm trí cô.
Tang Lê nhìn thẳng về phía trước và không quay đầu lại.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vào tiết học đầu tiên vang lên, vào giờ, một người đàn ông trung niên gầy gò mà Tang Lê chưa từng nhìn thấy bao giờ đang bước vào lớp, Dụ Niệm Niệm đang bận “ai oán”, câu đầu tiên cô nàng hô lên chính là: “Chuẩn bị thi rồi!”
Cả lớp: Tốt.
Hoàng Lão Tà cau mày: “Kêu gì mà kêu? Cuối cấp rồi có biết không? Năm nay các em còn phải thi nhiều lắm! Tôi nói trước với các em rằng thứ hạng qua kết quả của bài thi này sẽ được lấy làm cơ sở cho việc lựa chọn học sinh cho lớp toán học Hỏa Tiễn(*) trong học kỳ này.”
(*) Lớp học cấp tốc.
Sau năm thứ hai, có các lớp Hỏa Tiễn và lớp học phụ đạo cho từng môn học.

Lớp toán học Hỏa Tiễn là điều mà các học sinh hàng đầu khao khát nhất.

Nó có thể cải thiện đáng kể điểm số của họ, rất nhiều học sinh muốn vào lớp này, cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.
Phía dưới nghe thấy vậy thì kích động, Hoàng Lão Tà nói: “Lớp học Hỏa Tiễn yêu cầu rất nghiêm khắc, lần này mỗi lớp chỉ chọn hai học sinh, cũng là hai người đứng đầu.”
Tô Bạch Tình học toán rất giỏi, cô ta đã vào lớp Hỏa Tiễn từ một năm trước, nghe thấy bạn bè đang trêu chọc mình, một nụ cười thoáng hiện qua trong mắt cô ta: “Được rồi, các bạn, chúc các bạn làm bài kiểm tra thật tốt.”
Khi các bài thi được truyền xuống, Tang Lê thậm chí không có thời gian để mà lo lắng, cô nhanh chóng cắm cúi làm bài.


Kim đồng hồ chuyển động không ngừng.
Gần cuối tiết thứ hai, Dụ Niệm Niệm đã phát điên lên, cô nàng cố gắng làm bừa cho xong.
Cô nàng đặt bút xuống, thấy Tang Lê còn đang làm bài, trong lòng lại cảm thấy lo lắng, trên bài thi của cô chi chít là chữ, tựa hồ viết rất nhiều.
Hở?
Sau khi tiết học kết thúc, Tang Lê ngừng viết.
Thời tiết quá nóng, vì vậy cô đã cố gắng hết sức để hoàn thành bài thi mà không có thời gian để kiểm tra lại.
Sau khi nộp bài xong, Hoàng Lão Tà rời đi, Tang Lê đang định nghỉ ngơi một lúc thì giọng nói của lớp trưởng Lư Hạ Dương từ trên bục phát ra: “Mọi người giữ trật tự, có một thông báo—”
Mọi người nhìn về phía cậu, nam sinh nói: “Lát nữa tiết thứ ba sinh hoạt, nhà thi đấu sẽ tổ chức một cuộc khai mạc cho đại hội năm thứ ba của trường trung học phổ thông.

Bây giờ mọi người có thể bắt đầu xuất phát, mọi người sẽ ngồi theo số ghế.

Hôm nay giáo viên không có ở đây, mọi người hãy biết tự giác.”
Ngay khi bên dưới vang lên tiếng cổ vũ, Lư Hạ Dương cười vô tư: “Đừng vui quá sớm, lớp hóa học sẽ chuyển sang tiết thứ tư.”
Phía dưới lại bắt đầu rên rỉ.
Tang Lê vốn định nghỉ ngơi lại phải chuẩn bị tinh thần cùng Dụ Niệm Niệm xuất phát.
Lúc hai người đi ra khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm tức giận trừng mắt: “Tiết thứ tư lại phải ngồi tự học, lại bày vẽ chuyện, khỏi cần đoán cũng biết đại hội năm nay lại tiêm máu gà cho mà xem, chắc chắn còn phải nghe huấn luyện viên Lâm lảm nhảm mãi.”
Tang Lê: “Huấn luyện viên Lâm là ai?”
“Chính là thầy giáo tên Lâm Kiện đó, mỗi ngày đều phải nghe ông ấy lải nhải đến nỗi lỗ tai của mình sắp đóng kén tới nơi rồi.”
Tang Lê nhớ ra, chính là người có chút giống một chú Sharpei già ở phòng Giáo vụ…
Đến nhà thi đấu, sân bóng rổ rộng lớn giờ đã được đặt ghế chật kín.
Vì ngồi theo số ghế, Tang Lê là học sinh mới chuyển trường nên cô đứng thứ 43 cuối cùng của lớp, cô và Dụ Niệm Niệm đành phải tách ra.
Tang Lê đi một mình, phát hiện có hai nữ sinh đang ngồi ở dãy cuối cùng, cô đang thắc mắc thì một giọng nữ truyền đến: “Lớp chúng ta có hai dãy ghế, các cậu cứ đứng ở đằng sau đi, tí nữa khắc có người lấy ghế giùm cho.”
Tang Lê ngẩng đầu, thấy đối phương chính là Tô Bạch Tình.

Cô chưa kịp phản ứng, tầm mắt vừa chuyển thì thấy Quảng Dã đang đi về phía mình.
Tang Lê hơi giật mình, Tô Bạch Tình nhếch môi khi nhìn thấy Quảng Dã: “Quảng Dã, lớp chúng ta không có đủ ghế, lớp trưởng đang gọi người đi bê thêm, cậu cứ chịu khó đứng đằng sau một chút, hoặc để mình đưa ghế cho cậu nhé?”
Tang Lê:?
Thì ra số của cậu là 42, đứng trước cô…
Trên mặt Quảng Dã không nở lấy một nụ cươi, chỉ lười biếng nói: “Không cần.”

Tô Bạch Tình cười tươi rói: “Được thôi, vậy cậu cứ đứng tạm đi…”
Sau khi Tô Bạch Tình rời đi, Quảng Dã đứng cách phía sau Tang Lê một mét.
Tang Lê khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nhưng không nhìn cậu.
Bất cứ nơi nào Quảng Dã đứng, chỗ đó sẽ là tiêu điểm, ngay sau khi có người nhận ra cậu đang đứng, có một số nam sinh và thậm chí cả các nữ sinh bày tỏ rằng họ muốn nhường ghế cho Quảng Dã, nhưng cậu không quan tâm.
Chẳng mấy chốc, sân vận động chật kín người.
Sau khi tất cả các lớp đã tập trung đầy đủ, trưởng ban năm ba của trường trung học bước lên bục giảng và nói:
“Kính thưa các thầy cô và các bạn, chúc mọi người có một buổi chiều vui vẻ.

Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc đại hội dành cho học sinh cuối cấp…”
Đại hội bắt đầu, nhưng ghế vẫn chưa được đưa tới.
Tang Lê đứng cuối lớp, tuy có tầm nhìn tốt nhưng cô lại lúng túng như một đứa ngốc đang bị phạt đứng.
Cũng may, không phải chỉ có bọn họ không có chỗ ngồi, còn có một số bạn học khác cũng phải đứng ở cuối các lớp khác.
Ánh nắng ngoài trời chiếu gay gắt vào ngay chỗ cô đứng, trưởng ban năm ba cao trung chưa nói được mấy câu, cô quay đầu lại liền thấy Quảng Dã đang đi về phía sau, dựa vào bức tường có bóng râm phía sau, đeo tai nghe một bên tai và xem điện thoại di động.
Mặt trời vừa vặn không chiếu tới chỗ đó.
Một giáo viên ở hàng ghế đầu bắt đầu chụp ảnh, Tang Lê nhận thấy giáo viên đang đến gần, do dự, nhỏ giọng gọi Quảng Dã: “Này, cô giáo chuẩn bị chụp ảnh …”
Tuy nhiên, Quảng Dã đã nhìn xuống điện thoại và phớt lờ cô, rất lạnh lùng.
Người này…
Tang Lê ngượng ngùng, quay người không thèm để ý tới cậu nữa.
Quên đi, dù sao có lẽ cũng không ai quan tâm cậu đứng ở đâu, cậu ta lết xác đến tận đây là tốt lắm rồi.
Tang Lê không dám cử động, chỉ ngoan ngoãn đứng đó.
Lúc này, ánh nắng chiếu vào người Tang Lê, cô vốn đã hơi khó chịu dưới cái nóng buổi trưa, bây lại càng khó chịu hơn, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Người đứng đầu sân khấu đang thuyết trình, Lư Hạ Dương ở hàng ghế đầu đang cầm kịch bản diễn văn, đi đến hàng ghế sau, nhìn thấy Tang Lê đang đứng thì sửng sốt: “Bọn họ đã mang ghế đến chưa?”
Tang Lê lắc đầu, Lư Hạ Dương quay đầu lại nhìn Quảng Dã đang quang minh chính đại chơi điện thoại di động sau lưng cô, cậu kìm nén sự không hài lòng trong mắt, không nói gì.
Tang Lê muốn hỏi khi nào thì có ghế, bởi vì cô thực sự không thoải mái chút nào, nhưng Lư Hạ Dương nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều liền nhẹ nhàng nói với cô: “Mình sắp phải phát biểu, bây giờ phải ra hậu trường chuẩn bị, đợi mình diễn thuyết xong rồi thì mình sẽ đi lấy ghế cho cậu sau, có được không?”
Tang Lê gật đầu, ngừng hỏi: “Được …”
Sau khi Lư Hạ Dương rời đi, Tang Lê tiếp tục đứng.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay làm người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui