Editor: VannaTang Lê cảm thấy giọng nói có phần quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên thì người kia đích thị là nhị thế tổ(*) của nhà họ Quảng.
(*) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.
Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Ở trên du thuyền gặp một lần, bây giờ lại một lần nữa.
Cô là đang có thù oán gì với nước vậy, hay cô đang có thù oán với cậu…
Tang Lê ho khan, không thể nói nên lời, Quảng Dã nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời khi cô rơi xuống nước vừa rồi, cười nhạo: “Có mỗi vậy mà cũng đã ngã xuống, mẹ cậu không dặn cậu phải đi cẩn thận khi ở bên hồ bơi sao?”
???
Người này thế mà còn chế nhạo cô, Tang Lê tức đến sôi máu: “Nếu không phải do cậu lẳng lặng đứng đó không nói một tiếng, tôi sẽ ngã chắc?”
Quảng Dã bật cười, nghịch chiếc bật lửa trên tay, nhìn với phía cô: “Làm sao, theo ý của cậu là tôi phải báo cáo với cậu bất cứ nơi nào tôi đứng ở trong nhà của tôi à?”
“…”
Nhưng rõ ràng là cậu cố ý …
Quảng Dã thấy cô lại im lặng, sự kiên nhẫn của cậu không còn bao nhiêu: “Nói chuyện, cậu từ đâu đến?”
Tang Lê còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ trung niên đã chen vào:
“Tiểu Dã, con nói chuyện với khách kiểu gì vậy?!”
Nghe được động tĩnh, Tống Thịnh Lan từ trong nhà đi ra.
Bà trừng mắt nhìn Quảng Dã, rồi vội vàng bước đến chỗ Tang Lê và hỏi han: “Lê Lê, cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao đâu ạ…”
“Xin lỗi, đây là con trai dì, nó không biết hôm nay cháu đến đây.”
Bà lấy khăn tắm choàng lên người Tang Lê, không nói nên lời với Quảng Dã: “Cái gì mà từ đâu đến, con bé tên là Tang Lê, con bé là con gái của bạn mẹ, và con bé sẽ ở nhà chúng ta trong một thời gian dài.”
“Mẹ đưa người lạ về nhà mà không nói tiếng nào với con, vậy mà còn nói con hiểu lầm?”
Advertisement
“Ai bảo mỗi ngày con đều rong chơi ở bên ngoài, buổi tối về nhà thì không thấy mặt mũi đâu, tối nay mẹ định gọi con trở về ăn cơm để giới thiệu với con, nhưng con có về không?”
Tống Thịnh Lan nhìn cả người Tang Lê ướt sũng, bất lực khiển trách cậu: “Dù sao thì, sao con lại cố ý dọa người ta chứ? Lỡ như con bé rơi xuống nước rồi xảy ra chuyện bất trắc gì thì sao?”
Quảng Dã cười khẽ: “Vậy thì phải trách bản thân cậu ta nhát gan, thấy con thì như gặp quỷ nên nhảy vội xuống nước, chả liên quan gì đến con cả.”
Tang Lê: …
Tống Thịnh Lan trở nên tức giận: “Con không thể nói chuyện dễ nghe hơn được hả?”
Quảng Dã: “Con buồn ngủ, con về phòng đay.”
Tống Thịnh Lan gọi cậu: “Thật bất lịch sự, không biết chào hỏi ai hả?!”
Cậu đút hai tay vào túi và thản nhiên đi ngang qua Tang Lê.
Hơi thở thơm mát của bạc hà xen lẫn cảm giác ngột ngạt ùa vào như một cơn gió mùa hè nóng nực, giọng điệu lạnh lùng của cậu rơi xuống đỉnh đầu cô—“Xin chào, tôi tên là Quảng Dã, rất vui được làm quen, xin hãy quan tâm đến tôi nhiều hơn.”
Đó rõ ràng là một từ rất lịch sự.
Nhưng rơi vào mồm anh thì lại được bộc phát một cách kiêu ngạo.
Lông mi Tang Lê run lên, đầu ngón tay cầm khăn tắm khẽ run theo.
Khi chàng thiếu niên rời đi, Tống Thịnh Lan tức giận đến mức chỉ có thể chăm sóc cho Tang Lê trước: “Lê Lê, cháu đi tắm trước đi.”
Tang Lê cụp mắt xuống: “Vâng…”
Sau khi Tang Lê trở lại phòng, Tống Thịnh Lan đi lên tầng.
Gõ cửa một căn phòng ngủ, căn phòng là một mảng màu xám trắng đơn điệu, Quảng Dã đang chuẩn bị đi vào phòng tắm với bộ quần áo để thay.
“Bây giờ mẹ không thể quản lý nổi con nữa rồi, phải không?”
—— Đã đến lúc tính sổ.
Giọng nói của Tống Thịnh Lan nghiêm túc vài phần, như là thật sự tức giận, Quảng Dã dừng bước, lười biếng dựa vào trên tường:
“Không dám, mẫu hậu đại nhân có gì muốn nhắc nhở ạ?”
Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt cậu, bất đắc dĩ mà quở trách: “Con tự nhìn lại bản thân đi, đối với con gái mà con cũng giở cái tính cách khó chịu này ra à, có biết lịch sự là gì không?”
“Thế nào mới là lịch sự ạ?”
Tống Thịnh Lan tức giận phát vào vai anh một cái, đứng đắn nói: “Dù sao mẹ vẫn phải giảng đạo cho con một lần nữa, trong nhà củacon bé Tang Lê xảy ra rất nhiều chuyện khó khăn, muốn sống nhờ ở nhà chúng ta một năm, và con bé bằng tuổi con, cùng học lớp 12, con hãy cố giữ thể diện cho mẹ và đừng bắt nạt người ta, được chứ?”
Quảng Dã xoa tai trái, không hé răng.
Tống Thịnh Lan: “Mẹ đang nói với con, con có nghe thấy không?”
Quảng Dã rũ mắt nhìn bà, ngữ ý sâu sa nói: “Mẹ cứ yên tâm, cậu ta làm tốt chuyện của cậu ta, con tuyệt đối sẽ không đuổi cậu ta đi.”
Lời này cảm giác như cậu đang cố ý làm trái lời bà: “Con dám…”
Tống Thịnh Lan sợ cậu thực sự nghĩ bậy, vì vậy bà vừa mềm vừa cứng: “Đến lúc đó mẹ sẽ tịch thu tất cả xe máy của con.”
Quảng Dã bật cười, quay người bước đến phòng tắm: “Đến nỗi đấy luôn.”
Cậu căn bản không thèm để ý người khác thế nào, ở thì cứ ở, biệt thự lớn như vậy, chỉ cần không quấy rầy cuộc sống của cậu, cậu mặc kệ.
Tống Thịnh Lan ra khỏi phòng, một lúc sau, Tang Lê tắm xong, Tống Thịnh Lan mang cho cô một tách trà gừng.
“Mặc dù mùa hè không dễ bị cảm lạnh, nhưng dì sợ sau khi cháu ngã xuống nước xong lại ngồi trong phòng điều hòa thổi gió lạnh, cháu vẫn nên uống ly này cho chắc đi.”
“Cảm ơn dì Tống.”
Trong lòng Tống Thịnh Lan thầm băn khoăn, không ngờ cô lại xảy ra chuyện này: “Dì xin lỗi cháu, Lê Lê, ngày mai dì sẽ bắt Tiểu Dã xin lỗi cháu.”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu dì, cháu ổn mà.”
Cô biết mình đang ăn nhờ ở đâu, cũng vì Tống Thịnh Lan, cô không dám so đo thêm bất cứ chuyện gì, để khỏi thêm khó xử.
Hơn nữa, chắc là hai người là khắc tinh của nhau.
Cô nên giữ khoảng cách với vị thiếu gia đó một chút thì tốt hơn.
Hai người ngồi bên giường, Tang Lê uống chút trà gừng, Tống Thịnh Lan nghĩ đến chuyện trước kia, thở dài cười nói: “Bởi vì cơ thể của dì bị lạnh quanh năm, lại bận rộn công việc, rất ít chăm sóc thân thể nên Tang Tĩnh thường xuyên đun cho dì rất nhiều loại trà dưỡng sinh, còn luôn thúc giục dì uống.”
Tang Tĩnh là tên của mẹ Tang Lê, Tống Thịnh Lan nhanh chóng nhận ra bà không nên nhắc đến chuyện này: “Ôi, cái miệng của dì…”
Tang Lê khẽ cười: “Không sao đâu dì, dì có thể kể cho cháu nghe nhiều hơn về mẹ cháu, cháu thích nghe lắm.
Hình như mẹ cháu rất thích uống trà, còn thường gửi cho cháu trà lài.”
“À, trong nhà có nhiều trà lài lắm, ngày mai dì sẽ đun cho cháu uống.”
Tang Lê cong môi nói lời cảm ơn.
Tống Thịnh Lan nhìn thấy một đôi giày khiêu vũ trên bàn và nhớ lại, “Lê Lê, dì nhớ không nhầm thì cháu biết nhảy nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Dì nghe mẹ cháu nói cháu nhảy rất tốt, nếu cháu thích, dì có thể đưa cháu tới con đường nghệ thuật.
Trong tương lai trở thành một vũ công cũng khá tốt.
“
Tang Lê vội vàng nói không cần, mặc dù đây luôn là ước mơ của cô, nhưng con đường nghệ thuật quá đắt đỏ, cô không muốn để Tống Thịnh Lan lại chi tiền cho cô, cô nói bây giờ cô chỉ coi khiêu vũ là một sở thích, và đang nỗ lực để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Thịnh Lan cũng tôn trọng ý kiến của cô sau khi nghe những gì cô nói.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tống Thịnh Lan bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi rời khỏi phòng.
Sau khi uống trà gừng, Tang Lê cũng nằm xuống giường.
Cô xoa đầu ngón tay lên mặt dây chuyền hình hoa lê, đầu óc mơ hồ suy nghĩ về cả ngày hôm nay đã trải qua.
Cô không nghĩ tới vừa đến Vân Lăng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tang Lê nhìn lên trần nhà, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô rơi xuống nước và chàng thiếu niên kiêu ngạo đó.
Cô cảm thấy thật bẽ mặt…
Tang Lê trở mình và nhắm mắt lại một cách khó chịu.
–
Có lẽ do chưa quen với môi trường mới nên Tang Lê trằn trọc cả đêm, ngủ đến mơ mơ màng màng.
Sáng hôm sau, cô nghĩ nằm nhà người khác khó ngủ nên miễn cưỡng bò dậy.
Rửa mặt xong đi xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, quản gia nói Tống Thịnh Lan đi làm từ rất sớm, Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của Tống Thịnh Lan, đối phương nói do công việc quá bận nên không có thời gian đi chơi với cô, bảo cô có thể nhờ tài xế đưa ra ngoài đi dạo.
Tang Lê đồng ý, nghĩ rằng tốt hơn hết là bản thân đừng gây thêm rắc rối cho người khác.
Cô ăn sáng một mình, trở về phòng và bắt đầu khiêu vũ sau khi ăn xong.
Từ nhỏ, mợ đối xử với cô rất hà khắc, nhưng theo yêu cầu của mẹ cô, thứ duy nhất mợ hào phóng chi tiêu cho cô chính là cho cô đi học khiêu vũ.
Mặc dù là tiền của mẹ cô, cho đến hiện giờ cô không có kế hoạch thi vào trường nghệ thuật, nhưng cô vẫn một lòng đam mê với việc khiêu vũ.
Suốt buổi sáng, cô luyện tập đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Trong bữa trưa, cô nghe quản gia nói rằng Quảng Dã không xuống nhà ăn ăn.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tang Lê còn đang nghĩ ăn cơm với người đó sẽ xấu hổ biết bao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau giờ nghỉ trưa, cô đang chuẩn bị đọc sách thì nghe thấy tiếng động cơ xe máy gầm rú từ dưới tầng.
Cô đi đến cửa sổ kiểu Pháp thì thấy Quảng Dã và lão Trường, mỗi người lái một chiếc mô tô ra khỏi ga ra của biệt thự.
Người trước mặc một chiếc áo phông ngắn màu xanh hải quân, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, phía dưới mặc chiếc quần màu xanh lam chói mắt, vèo một phát liền biến mất khỏi tầm nhìn.
Cuối cùng, Tang Lê thu hồi tầm mắt, xoay người đi đọc sách.
…
Một ngày bình yên trôi qua.
Ngày hôm sau, Tang Lê cũng ở lại một mình như thế này.
Tối hôm sau, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thu dọn đồ đạc trong phòng để chuẩn bị cho ngày tựu trường, ngày mai chính là ngày khai giảng.
Sắp xếp xong, điện thoại bỗng vang lên, là Từ Hiểu gọi tới.
“Hiểu Hiểu——”
Đầu dây bên kia vui vẻ gọi cô bằng cái tên thân mật: “Điềm Điềm, cậu ở Vân Lăng thấy thế nào? Sống có tốt không?!”
Từ Hiểu và Tang Lê bằng tuổi nhau, nhưng cô nàng không hướng nội như Tang Lê, cô có tính cách vui vẻ hoạt bát, cả hai lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng rất tốt đẹp.
Tang Lê nói rằng bản thân rất ổn, Từ Hiểu tò mò: “Nhà của dì Tống gì đó có lớn không? Mình nghe nói nhà của họ là một biệt thự, có phải rất đẹp không?”
Tang Lê miêu tả một cách đơn giản, Từ Hiểu nghe xong thì hâm mộ không thôi: “Thật muốn đến thăm cậu ghê, sau này mình cũng muốn đến thành phố lớn để sống.”
“Cậu cứ học tập chăm chỉ, sau đó thi tốt nghiệp xong mà sẽ được đến thành phố mà.
Đừng suốt ngày vui chơi, nếu cậu chăm chỉ học tập, cậu sẽ thành công.” Tang Lê nhẹ nhàng khuyên nhủ cô nàng.
Từ Hiểu bĩu môi: “Haizz, học có ích lợi gì cơ chứ, dù sao mình cũng không muốn làm mọt sách, đến lúc đó mình sẽ đến thành phố làm việc, tự lực kiếm tiền.”
Tang Lê bất đắc dĩ bật cười: “Vậy cậu cố gắng nhé, kỳ nghỉ đông này mình sẽ về.”
“Ừm, cậu cũng vậy …”
Sau khi trò chuyện, Tang Lê cúp điện thoại, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước đây, mẹ cô luôn nói với cô rằng chỉ có học giỏi mới có tương lai rộng mở, bây giờ đối với cô, học tập là lối thoát duy nhất.
Cô nghĩ rằng khi đến Vân Lăng, miễn là cô có thể được đọc một cuốn sách hay, cô sẽ nguyện ý chịu bất kỳ khó khăn nào.
–
Thời gian dần trôi đi.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo, Tang Lê rời giường đi tắm.
Cô chọn một chiếc áo ngắn tay màu vàng mơ và một chiếc váy trắng để thay, rồi xách cặp đi xuống nhà.
Sáng nay Tống Thịnh Lan cố ý đi làm muộn, cùng bọn họ ăn bữa sáng: “Thế nào, đến trường mới có phải cháu có chút khẩn trương không?”
Tang Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có chút ạ…”
Tống Thịnh Lan cười: “Qua mấy ngày sau là quen thôi, ở trường có vấn đề gì thì cháu cứ nói với dì.”
Tang Lê đáp lại, cô bỗng nghĩ tới điều gì đó: “À đúng rồi, dì Tống, chú Quảng đâu rồi ạ?”
Hai ngày nay, cô đã không được gặp ông ấy, cô định chào hỏi một câu.
“Ông ấy à, gần đây ông ấy đang đi công tác ở nước ngoài, phỏng chừng một thời gian nữa mới về.”
Nghĩ tới điều gì, Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thở dài, “Ông ấy không có ở đây cũng tốt, nếu có, ở trong nhà sẽ có không có hòa bình.”
Hả?
Tang Lê ngây ngốc, cũng không dám hỏi thêm.
Tống Thịnh Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày nói với quản gia bên cạnh: “Lên tầng gọi Tiểu Dã đi, sao giờ này mà nó còn chưa dậy nữa, hôm nay có muốn đi học không?”
“Vâng ạ…”
Công việc gọi người rời giường là khó khăn nhất, quản gia đau đầu rời đi.
Tống Thịnh Lan phàn nàn với Tang Lê: “Thật tốt nếu thằng bé này ngoan ngoãn bằng một phần mười của cháu.
Sau này khi hai đứa học cùng trường, dì muốn nó biết học hỏi một chút từ cháu.”
Cô nào dám…
Tang Lê cúi đầu, yên lặng nhấm nháp miếng bánh mỳ nướng.
Một lúc sau, khi Tang Lê ăn sáng xong, từ cầu thang truyền đến tiếng động.
Người kia cuối cùng cũng xuống.
Cậu cao ráo, mặc áo phông chữ T màu đen và quần jean rộng, sau khi vào phòng bếp, cậu như người không xương cốt ngồi đối diện cô, trông có vẻ còn ngái ngủ.
Tang Lê hơi ngẩng đầu nhìn cậu, phần da ở quai hàm của thiếu niên rất mỏng, dính vào xương cốt rắn chắc, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, không giống con người ngang ngược ở bể bơi vào ngày hôm đó.
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ mắng cậu: “Con xem con kìa, tối hôm qua nhất định là chơi game cả đêm đúng không, hôm nay khai giảng ăn sáng nhanh lên.”
Quảng Dã xoa xoa mặt mày, không lên tiếng, Tống Thịnh Lan lại nói: “Mà này, hôm nay con đừng tự đi, con đợi chút nữa có tài xế đưa Tang Lê đi học…”
“Lê ở đâu ra?” Chàng thiếu niên khàn giọng hỏi.
Tống Thịnh Lan:?
Tang Lê: …
Tống Thịnh Lan: “Con gái nhà người ta tên là Tang Lê, con mất trí nhớ à?”
Quảng Dã lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy Tang Lê ngồi ở phía đối diện, hai giây sau mới nhớ ra.
Ồ, thì ra là cái người đã rơi xuống nước kia.
Tống Thịnh Lan nói với Quảng Dã: “Dù sao hai đứa cũng đã quen nhau, mẹ giao cho con một nhiệm vụ.
Sau khi đến trường, con phải đưa Lê Lê đến Phòng giáo vụ để làm thủ tục chuyển trường.
Con bé không quen trường mới.
Sáng nay ở công ty mẹ có việc, con có thể giúp một một chút không?”
Tống Thịnh Lan mỉm cười với Tang Lê: “Lê Lê, cháu cứ việc đi theo Quảng Dã.”
Thấy chàng thiếu niên tỏ ra thờ ơ, Tang Lê buộc phải nhẹ giọng đáp lại: “Vâng…”
Tống Thịnh Lan vỗ vào đôi mắt còn nhắm tịt của Quảng Dã: “Mau ăn sáng đi, sắp tám giờ rồi, mọi người ăn xong hết rồi, còn chờ mỗi con thôi đấy.”
Cậu giơ tay xoa gáy, uể oải đứng dậy: “Không ăn, đi thôi.”
“Vậy con mang theo miếng sandwich với túi sữa đi…”
Cậu đứng dậy xách balo đi ra ngoài, Tống Thịnh Lan bảo quản gia nhanh chóng đi theo, rồi gọi Tang Lê đi cùng.
Tang Lê đáp lại, đeo balo rồi nhanh chóng đi theo.
Sau khi cô thay giày đi ra ngoài, xe riêng đã đợi sẵn ở cửa.
Đi đến bên cạnh xe, cô thấy Quảng Dã đã ngồi ở ghế sau, hai chân dang rộng, chiếm gần hết chỗ.
Cô do dự một chút, mở cửa phụ lái ngồi vào, vừa lúc nghe thấy lão Trương quay xuống phía sau nói: “Tiểu Dã, hôm nay trên núi có người đi bón phân, tôi đã nhờ người giúp cậu trông giữ, đừng lo lắng.”
Giọng nói ở hàng ghế sau mơ hồ: “Biết rồi.”
Sau đó Lão Trương khởi động xe, chậm rãi đi về phía trước.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, xanh thăm thẳm.
Tang Lê ngồi ở hàng ghế đầu len lén liếc kính chiếu hậu, chỉ thấy người ngồi ở hàng ghế sau giống như một ông già đang dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại để cố gắng ngủ bù.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Lão Trương nói rất ít, đại khái là sợ quấy rầy giấc ngủ của người kia.
Cảm giác bị áp bức không thể giải thích được.
Tang Lê nhìn đi chỗ khác, cắm tai nghe vào điện thoại và bắt đầu nhẩm từ.
Cô nhẹ nhàng đọc thuộc lòng, một giọng nói không kiên nhẫn từ băng ghế sau vang lên—
“Muỗi kêu ở đâu vậy?”
Tang-muỗi-Lê: “…”
Người này thật phiền phức…
Hai má cô hơi ửng đỏ, xấu hổ nên đành giữ im lặng, cô ấn tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hai mươi phút sau, xe đến trường trung học phổ thông Giang Vọng.
Lão Trương gọi Quảng Dã dậy, cậu tỉnh dậy liền bước xuống xe luôn, Tang Lê cũng xuống xe.
Lúc này Quãng Dã mới thanh tỉnh một chút, quay đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày, sau đó dùng răng xé túi sữa, không nói một lời đi vào trường học.
Tang Lê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhanh chóng đi theo.
Trường rất lớn, xung quanh là màu xanh mướt mắt, mặt hồ nước vàng óng, bên bờ có những cành liễu rũ xuống.
Tang Lê tò mò nhìn xung quanh, nhanh chóng đuổi theo tốc độ cực nhanh của chàng thiếu niên.
Cậu không nói lời nào với cô.
Bầu không khí giữa hai người họ vẫn lúng túng như trong xe hơi.
Khi Tang Lê đang đi bộ, cô nhận thấy ánh mắt của nhiều học sinh đi ngang qua dường như vô tình hay cố ý đổ dồn vào người trước mặt cô, thậm chí còn hơi tránh ra khi đi ngang qua cậu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
Cô đang miên man suy nghĩ thì chợt thấy Quảng Dã dừng bên cạnh một tòa nhà.
Cô khó hiểu, cũng dừng lại theo, sau đó chỉ thấy Quảng Dã đang tu ngụm sữa cuối cùng, bóp nát túi, tùy tiện ném vào thùng rác ven đường, hai tay đút túi quay người lại:
“Tới rồi.”
Cô sửng sốt một chút, trừng to mắt, “Ở trên tầng sao?”
Cậu uể oải trả lời, thấy cậu sắp đi, cô vội vàng hỏi: “Vậy phòng giáo vụ ở tầng mấy vậy?”
Quảng Dã dừng lại, cười chế nhạo và quay sang nhìn cô:
“Cậu đi nhà trẻ à? Hay còn đợi ông đây bế cậu đi báo danh?”
Tang Lê: “…”
——–
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này Quảng Dã không hề biết rằng cô ấy thực sự sẽ là đứa trẻ mẫu giáo độc quyền của anh ấy trong tương lai, đừng lo lắng, cô ấy, sẽ được đối xử tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...