Khả Nhi và Tống Điềm nhìn nhau hồi lâu, nỗi buồn ánh lên trong đôi mắt của hai cô.
-Tần Khả Nhi…- bỗng nhiên có một tiếng gọi lảnh lót khiến cho cả Tống Điềm và Khả Nhi đều giật nảy mình. Đưa mắt nhìn quanh, một cô gái hình như là sinh viên của trường đang chạy như bay về phía hai người. Cô bé rụt rè hỏi: -Xin hỏi…chị…chị có phải là Tần Khả Nhi…gia sư của em không ạ?
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô gái ấy, Khả Nhi bất giác gật đầu.
Cô gái đó reo lên thích thú: -Hay quá, đúng là chị rồi!
Một đám sinh viên hiếu kì tò mò kéo đến xem: -Chị ơi, em bây giờ đã là sinh viên của học viện kinh tế rồi!
-Chị Khả Nhi, chị là thần tượng của rất nhiều nữ sinh trong học viện kinh tế đấy!
…
Trong đám đông, Khả Nhi và Tống Điềm cười như mếu. Vốn là cuộc gặp gỡ bạn bè, cuối cùng lại kết thúc bằng một màn vô cùng nhốn nháo.
Lúc Khả Nhi từ trường đại học Z đi ra, trời đã tối sầm. Chu Chính Hạo gọi điện đến, biết Khả Nhi đang trên đường về liền dặn dò cô đi đứng cẩn thận. Cuối cùng, Chu Chính Hạo ngập ngừng nói: -Khả Nhi, hôm nay anh nhìn thấy…
Đoạn sau Chu Chính Hạo nói rất nhỏ, Khả Nhi lại đang lái xe nên không nghe thấy đành phải hỏi lại:-Anh nhìn thấy gì?
-Thôi bỏ đi, đợi em về nhà rồi nói!- Chu Chính Hạo vội vàng cúp điện thoại.
Khả Nhi không để ý đến sự bất thường của Chu Chính Hạo. Xe vừa rẽ, trường đại học Z đã hoàn toàn ra khỏi tầm mắt cô. Khả Nhi đỗ xe lại, đưa mắt nhìn về phía cổng trường. Dưới ánh đèn mờ mờ, cánh cổng trang nghiêm và tĩnh lặng, phía sau là một màn đêm bao trùm. Vẫn là cánh cổng ấy, nhưng ở bên trong, các khóa học sinh luôn thay đổi. Đúng như Tống Điềm nói, chỉ là bản thân chúng ta thay đổi mà thôi.
Thời gian là con dao sát thương đối với tình cảm, chờ đợi có thể làm hao mòn tình yêu. Ví dụ như cô và Dương Phàm, sáu năm trời mỗi người một nơi, bặt vô âm tín. Sau sáu năm gặp lại, hình ảnh của một Dương Phàm trẻ trung vẫn in đậm trong kí ức của cô. Kể từ sau khi về nước, hai người chưa từng nói chuyện thân mật, càng không có cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau. Cô tưởng rằng chỉ cần có tấm lòng thì tất cả đều nằm gọn trong tay mà quên đi rằng trái tim không do con người nắm bắt, ngay cả bản thân mình cũng chẳng thể nắm bắt được trái tim mình. Sáu năm trời, cô đã thay đổi, vậy thì dựa vào đâu lại không cho Dương Phàm thay đổi, dựa vào đâu để chắc chắn rằng đôi bên chưa từng thay đổi và anh còn thương nhớ đến cô?
Điện thoại lại reo, là Chu Chính Hạo gọi đến. Khả Nhi nghe điện thoại, đang định nói là mình đã về gần đến nhà thì trong tầm nhìn của cô xuất hiện một bóng người rất quen thuộc khiến cho cô quên mất cả nói chuyện. Đó là một gia đình ba người rất bắt mắt. Người cha dáng người cao to, khuôn mặt điển trai; người mẹ xinh đẹp quyến rũ; đứa con trai đẹp như một viên ngọc quý.
Tiểu Hân vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại gọi: -Bố, mẹ…mau lên nào!
Thư Á mỉm cười đuổi theo: -Tiểu Hân à, diều hâu đến đây!
Dương Phàm chậm rãi đi đằng sau, nụ cười khẽ nở trên môi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Khả Nhi cứ lái xe đi theo sau, mãi cho đến khi cả gia đình họ đi vào trong một tòa biệt thự. Đèn trong phòng đã bật sáng, Khả Nhi ngây người nhìn về nơi đang phát ra ánh sáng của biệt thự. Đã từng có một khoảng thời gian cô dường như muốn từ bỏ tất cả chỉ để có thể cùng Dương Phàm ở chung dưới một ngọn đèn. Tuy nhiên lúc bắt buộc phải lựa chọn, cuối cùng cô lại từ bỏ ngọn đèn nhỏ bình thường ấy. Có ngoảnh đầu lại cũng đâu còn như xưa, hai người cũng đều không còn như xưa nữa!
Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua mặt Khả Nhi, cảm giác đau tức dâng lên ở trong lòng. Khả Nhi nhắm chặt mắt vào, gục mặt trên vô lăng. Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang nhưng Khả Nhi bịt tai không nghe. Trong khoảng khắc này, trái tim cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo, không còn tâm trí nào để để ý đến những việc khác.
Không biết qua bao lâu, có người gõ vào cửa kính xe. Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng gõ khô khan dường như đánh động cả trái tim Khả Nhi. Khả Nhi thẫn thờ ngẩng đầu mới phát hiện ra trời đã tối đen rồi, khuôn mặt lo lắng của Chu Chính Hạo đang hiện lên bên ngoài cửa kính xe.
Ngồi vào ghế lái phụ, Chu Chính Hạo nói: -Gọi điện thoại không có người nghe, anh sợ có điều gì bất trắc nên ra ngoài tìm em.
Chu Chính Hạo cố tình nói giảm đi nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, Khả Nhi biết là Chu Chính Hạo đã sốt ruột đi tìm cô suốt cả đêm. Khả Nhi áy náy: -Em xin lỗi!
-Đừng nói xin lỗi!- Chu Chính Hạo buồn bã nhìn ra ngoài.
Ánh đèn trong biệt thự ấy đã tắt, nằm im lìm trong màn đêm tĩnh mịch: -Anh vốn định nói với em là Dương Phàm đang ở trong khu này. Chỉ có điều anh cũng chỉ là một thằng đàn ông hẹp hòi, cũng có lòng ích kỉ, vì vậy anh đã có ý giấu em. Khả Nhi, nếu như em nhớ cậu ấy thì cứ thoải mái vào đó. Đừng có ngốc như vậy, đứng ở ngoài cửa cậu ta đâu có biết được!
Khả Nhi ủ rũ: -Em không biết vì sao mình lại làm như vậy. Rất buồn cười phải không?
-Những chuyện đáng buồn cười như thế này trước đây anh cũng từng làm rồi!- Chu Chính Hạo buồn bã nhớ lại cảnh tượng trước đây: -Tối hôm biết được hai người ở chung với nhau, anh đã bỏ chạy thật nhanh. Thực ra anh không bỏ đi ngay mà âm thầm đi ra đằng sau khu nhà nơi hai người ở, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng của hai người mãi cho đến khi ánh đèn tắt phụt. Anh đã chạy đến một quán rượu gần đó và uống say khướt rồi ôm chai rượu mà khóc tức tưởi. Sau đó…anh quyết định sẽ mãi mãi quên em…
Khả Nhi ngẩn người nhìn anh.
-Trời sắp sáng rồi…- Chu Chính Hạo ngoảnh đầu lại, dịu dàng nhìn Khả Nhi: -Em nghỉ tí đi, để anh lái xe. Chúng ta về nhà cho em ngủ một giấc, đợi tinh thần tỉnh táo sẽ quay lại gặp cậu ấy!
Khả Nhi cuối cùng cũng quyết tâm: -Có thể cùng em giải quyết nốt nỗi đau cuối cùng này không?
Thư Á nhẹ nhàng đi xuống lầu, nhìn thấy Dương Phàm vẫn ngồi ở trước cửa sổ rít thuốc lá, hình như vẫn là tư thế ngồi từ tối hôm qua lúc cô rời đi. Ánh sáng mặt trời buổi sớm tinh khiết và dịu dàng chiếu vào mặt anh. Làn khói bay lên từ điếu thuốc trên tay Dương Phàm cũng trở nên trong suốt trong ánh mặt trời.
Đi đến bên cạnh Dương Phàm, Thư Á hỏi: -Cả đêm không ngủ?
Dương Phàm không đáp lời, chỉ dụi điếu thuốc lá vào cái gạt tàn rồi tiếp tục châm một điếu khác.
Nhìn vào cái gạt tàn đầy những mẩu đầu lọc, Thư Á như hiểu ra tất cả: -Hôm qua lại nhìn thấy Khả Nhi phải không?
Dương Phàm liếc nhìn Thư Á:-Thư Á, cô có cần lúc nào cũng thông minh như vậy không?
Thư Á lắc đầu cười. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Kể từ chiều ngày hôm qua cô bắt đầu thấy Dương Phàm có vẻ bất thường: -Không phải là tôi thông minh, mà là bản thân cậu không giỏi che đậy. Lần trước ở Thượng Hải, sau khi gặp cô Tần, cậu cũng biểu hiện rất bất thường. Sao cứ phải như vậy? Nếu như không quên được thì đừng làm khó bản thân…
Dương Phàm ngắt lời: -Tiểu Hân đâu rồi? Vẫn còn ngủ à?
Thư Á hiểu là Dương Phàm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên đành thuận theo ý anh: -Chưa đến chín giờ là Tiểu Hân chưa chịu ra khỏi giường đâu. Tôi đi làm bữa sáng, ăn sáng xong cậu hãy ngủ một giấc đi!
Thấy Dương Phàm không có ý định phản đối, Thư Á liền đi về phía nhà bếp. Vừa đi được mấy bước thì có tiếng chuông cửa: -Ớ, ai lại đến bấm chuông sớm thế nhỉ?- mở cửa ra, cô ngây người vì kinh ngạc. Hồi lâu mới vội vàng mở rộng cửa, đon đả mời:-Cô Tần, mời vào!
Dương Phàm kinh ngạc ngoảnh đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Khả Nhi đang đứng ở ngoài cửa mỉm cười ái ngại: -Xin lỗi đã làm phiền hai người!- phía sau lưng Khả Nhi là ánh mặt trời ấm áp phủ đầy trên mặt đất.
Sau khi mời Khả Nhi vào phòng khách và rót cho hai người cốc trà nóng xong, Thư Á ý tứ ra ngoài cho hai người nói chuyện riêng. Cách nhau một cái bàn rộng, hai người lặng thinh không nói. Hồi lâu Dương Phàm mới lên tiếng: -Mời ngồi!- hút thuốc nhiều quá đã khiến cho giọng nói của Dương Phàm trở nên khàn đặc. Dương Phàm cầm cốc nước lên uống một ngụm để cổ họng bớt khô rát. Rồi anh lại nhấc bao thuốc lên.
-Nếu như chưa nghiện nặng lắm thì anh nên cai đi. Thuốc lá không có lợi cho sức khỏe đâu!- giọng nói dịu dàng của Khả Nhi chất chứa sự chân thành của cô dành cho anh.
Dương Phàm không ngẩng đầu nhìn Khả Nhi nhưng tay vẫn buông bao thuốc lá ra.
Khả Nhi hỏi: -Chị Dĩnh dạo này có khỏe không?
-Cũng khỏe. Chị ấy theo chủ nghĩa độc thân, mỗi năm dành nửa năm cho công việc, nửa năm còn lại để đi du lịch khắp thế giới. Giờ muốn gặp được chị ấy còn khó hơn lên trời.
Nhớ lại cô gái cởi mở, phóng khoáng và vui vẻ ấy, Khả Nhi khẽ mỉm cười: -Nếu có cơ hội nhờ anh chuyển lời hỏi thăm đến chị ấy giúp em!
Dương Phàm khẽ nhếch môi cười: -Ừ!
Không khí trong phòng lại trở nên yên lặng. Một lúc lâu sau, cuối cùng Khả Nhi đành phải lên tiếng: -Dương Phàm…
Dương Phàm đưa mắt nhìn cô.
-Em xin lỗi anh! Chị Dĩnh đã từng nói với em, khi anh đối xử tốt với một người nào đó sẽ hết lòng nghĩ cho đối phương. Nhưng nếu một khi làm tổn thương trái tim anh sẽ mãi mãi không nhận được sự tha thứ của anh. Lúc tự ý bỏ đứa bé và rời xa anh, em biết sẽ làm anh tổn thương, nhưng em vẫn ôm tâm lí “ăn may”, nghĩ rằng đợi đến khi mình thành công trở về, có thể anh sẽ đồng ý tha thứ cho em. Lúc nào em cũng cho rằng chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ có được sự tha thứ của anh. Nhưng em đã không đứng từ lập trường của anh để suy nghĩ. Năm ấy phải đối mặt với bao nhiêu áp lực mà anh vẫn không chịu từ bỏ. Vì tương lai của em, vì con của chúng ta, anh đã ôm rất nhiều hi vọng, nỗ lực hết mình.Vậy mà em lại đi phá hủy mọi hi vọng và sự cố gắng của anh…chỉ trong chớp mắt…Em nghĩ là mình đã làm cho anh tổn thương quá nặng nề. Dương Phàm…em xin lỗi!
Đôi môi Dương Phàm khẽ mấp máy nhưng không nói ra được lời nào.
Khả Nhi mắt ngân ngấn nước, khẽ thở dài, giọng nói như nghẹn lại: -Tối qua, em nhìn thấy anh và Thư Á dẫn con đi dạo, lúc ấy em mới thật sự nhận thức được rằng anh đã sớm loại bỏ em ra khỏi cuộc sống của mình. Lúc ấy tâm trạng của em rất đau đớn, nhưng ít nhất có vẻ anh rất hạnh phúc, đây đúng là một chuyện đáng mừng! Chúng ta đã không còn là những người của năm xưa nữa, mãi mãi không thể tìm lại tình yêu lúc ban đầu. Sau này, anh có cuộc sống riêng của anh, em sẽ không bao giờ đến làm phiền anh nữa. Còn bây giờ, em chỉ muốn nói với anh một câu cám ơn. Cám ơn anh đã mang đến cho em những ngày tháng tuổi xuân tươi đẹp và hạnh phúc. Anh mãi là hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em, là động lực lớn nhất cho em trong suốt những năm vừa rồi. Có lẽ cả đời này em sẽ mãi mãi không quên được anh, nhưng em sẽ cố gắng học cách đối diện với anh bằng một trái tim bình thản- Khả Nhi lặng lẽ nhìn Dương Phàm thật lâu thật lâu, dường như muốn khắc ghi hình bóng của anh vào sâu trong tim: -Tạm biệt anh, Dương Phàm!
Nói rồi Khả Nhi đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, ánh mặt trời chói lọi. Nước mắt của Khả Nhi cứ thế tuôn rơi. Chu Chính Hạo đang đứng ở bên cạnh xe chờ đợi, nhìn có vẻ ung dung nhưng cảm giác căng thẳng khiến cho hai bàn tay anh nắm chặt lại. Nước mắt làm mờ đi mọi thứ trên đường đi của Khả Nhi. Cuối cùng, vì quá mệt mỏi và đau khổ, cô đã nép mình vào vòng tay ấm áp, dựa đầu vào vai anh nghẹn ngào: -Xin hãy cho em một lần cuối rơi lệ vì anh ấy!
Chu Chính Hạo khẽ ôm lấy Khả Nhi. Anh thở phào như vừa thoát chết: -Vừa nãy anh thật sự rất sợ em sẽ không quay lại!
Dương Phàm ngồi yên tại chỗ nhìn Khả Nhi ra đi, ánh mắt vô hồn, cơ thể chẳng chút sức lực.
Có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng anh. Dương Phàm chẳng buồn ngoái đầu lại. Thư Á chăm chú nhìn Dương Phàm, khẽ thở dài: -Cậu cứ cố chấp như vậy có thấy vui hơn không?
Dương Phàm ngồi im lặng như không nghe thấy.
Thư Á tiếp tục: -Không chịu tha thứ có thể khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?
-Thế cô thì sao?- Dương Phàm bực bội: -Sao không tự hỏi mình đi, tại sao cho đến giờ vẫn không chịu quay lại với người đàn ông đó?
-Anh ta không về tìm tôi. Nếu như anh ta chịu quay về tìm tôi, chỉ cần trong lòng tôi còn có anh ta, nhất định tôi sẽ bất chấp tất cả mà sà vào lòng anh ấy. Tôi sẽ không giống như cậu, cứ thích tự làm khó bản thân. Chẳng phải cứ làm theo trái tim sẽ vui hơn nhiều hay sao?
Lồng ngực của Dương Phàm phập phồng…
-Dương Phàm, điều quan trọng là bản thân cậu có còn yêu người ấy hay không, những thứ khác đều không quan trọng!
Dương Phàm đứng bật dậy, lao như tên bắn ra khỏi nhà.
Thư Á lẩm bẩm: -Hi vọng là mọi thứ vẫn còn kịp!
Đứng từ xa Dương Phàm đã nhìn thấy Khả Nhi đang khóc nức nở trong vòng tay dịu dàng của Chu Chính Hạo. Lúc ấy hai chân của anh chợt mềm nhũn, bước chân nặng nề không sao nhấc lên nổi. Anh đành giương mắt đứng nhìn cảnh tượng này.
Chu Chính Hạo cũng nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và ánh mắt cương quyết không chịu nhường nhịn. Sau khi đáp trả Dương Phàm bằng ánh mắt cương quyết ấy, Chu Chính Hạo dìu Khả Nhi lên xe rồi khởi động xe và nhanh chóng biến mất trước mặt Dương Phàm.
Trong ánh mặt trời rạng rỡ, lần này…Khả Nhi đã thực sự tuột khỏi tay Dương Phàm…Anh đau đớn ấn chặt lồng ngực mình, nỗi đau cào xé khiến cho mọi thứ trước mặt anh như mơ hồ, nhưng anh không còn có thể gào khóc một trận đã đời như ngày xưa được nữa.
Cơn gió lành lạnh thổi qua…Khả Nhi ngồi trên bục cửa sổ lắng nghe giai điệu buồn bã của bản nhạc quen thuộc “Mong ước lâu bền”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...