Mong ước lâu bền

-Em nói là nếu như mà…- Khả Nhi dịu dàng: -Nếu như có một ngày như vậy, anh có đợi em không?
Dương Phàm nâng cằm Khả Nhi lên, tỉ mỉ quan sát cô dưới ánh đèn mờ nhạt:-Chỉ nghe nói có “Hòn vọng phu” chứ chưa thấy ai nói có “Hòn vọng thê” cả. Lẽ nào em định biến anh thành cái ngoại lệ ấy!
Khả Nhi trầm ngâm.
Dương Phàm lại kéo cô vào trong lòng: -Em đã xem “Đông Tà Tây Độc” chưa?
Khả Nhi lắc đầu không hiểu Dương Phàm định nói gì.
-Nhân vật của Trương Mạn Ngọc đã nói một câu như thế này: -Có những điều nói ra là trọn đời trọn kiếp. Em dâng cho anh trọn đời trọn kiếp này, nếu như anh vẫn nhẫn tâm vứt bỏ em để ra đi, tại sao em phải chờ đợi anh?
Anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô: -Khả Nhi, em tuyệt đối đừng ra đi! Một khi em đi thì không bao giờ có thể quay lại như ban đầu được nữa! Hứa với anh, đừng bao giờ xa anh!
Đắm chìm trong vòng tay ấm áp của anh, cô mơ hồ như mất đi hoàn toàn lí trí, buột miệng đồng ý: -Được, em sẽ không bao giờ xa anh!
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm lên tàu hỏa xuống phía nam. Khả Nhi kiên quyết đòi tiễn anh lên xe. Lúc chuẩn bị đi, Dương Phàm liền ôm Khả Nhi thật chặt: -Đợi anh về nhé!- cô quyến luyến ôm chặt lấy anh, không nỡ buông tay ra, thật sự không nỡ buông tay ra. Lần này nếu buông tay ra, e rằng mọi thứ…sẽ vụt tan biến…
Nhân viên tàu hỏa lên tiếng thông báo: -Tàu sắp lăn bánh, các hành khách nhanh chóng lên tàu!
Đúng vào khoảnh khắc cuối cùng Dương Phàm mới chịu nhảy lên tàu. Một người ở trên tàu, một người ở dưới tàu…cánh cửa xe từ từ khép lại, ngăn cách tầm nhìn giữa hai người.
Tiếng còi tàu vang lên chói tai, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh…từ từ…rồi nhanh dần…đoàn tàu ngày một xa, giờ chỉ còn một mình Khả Nhi đứng cô độc trên ga tàu, hướng về phía con tàu vừa đi xa. Khả Nhi chầm chậm cất những bước chân nặng nề đi ra khỏi ga tàu.
Một chiếc xe hơi trờ tới trước mặt, Khả Nhi mở cửa xe bước vào. Mặc dù trong xe rất ấm nhưng Khả Nhi vẫn cảmt hấy lạnh, cô so hai vai, toàn thân run rẩy.
Hoa Chỉ Huyên rót một li nước hoa quả nóng cho Khả Nhi: -Những thủ tục du học có liên quan tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, chỉ cần qua vòng phỏng vấn nữa là xong. Giờ tôi đưa cô tới đại sứ quán phỏng vấn. Phỏng vấn mất khoảng 1 tiếng. Sau khi phỏng vấn xong tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện. Như vậy có được không?
Khả Nhi cúi đầu không nói. Chiếc xe chạy êm ru trên đường. Khả Nhi gần như không hề đụng vào cốc nước hoa quả, hai tay cô ôm chặt lấy bụng, lạnh tới mức toàn thân cô như đang run rẩy.
Hoa Chỉ Huyên liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh xao của Khả Nhi, khẽ bảo: -Đừng lo, người làm phẫu thuật là một bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm, sẽ không gây hại nhiều cho cơ thể cô, càng không để lại di chứng gì đâu!

-Nếu như…- Khả Nhi run run, đôi hàng mi khẽ rung rung, giọng nói lí nhí trong cổ họng: -Nếu như có một ngày, cháu có thể đứng ở địa vị ngang hàng với bác, bác có còn phản đối quan hệ giữa cháu và Dương Phàm không?
Hoa Chỉ Huyên cười: -Nếu như thật sự có ngay ấy, cô nghĩ rằng tôi có thể ngăn cản hai người được không?
Khả Nhi dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại: -Cháu muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào đến đại sứ quán phiền bác gọi cháu một tiếng!
Chuyện đã đến nước này, Khả Nhi không thể quay đầu lại được nữa. Khả Nhi không cho phép mình có một giây phút nào để mà do dự. Cô sợ chỉ cần có một khe hở nào đó, cô sẽ bất chấp vực sâu hun hút sau lưng để ngoảnh đầu lại, kéo theo cả những người thân yêu của mình xuống vực sâu không lối thoát. Thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn của đại sứ quán, Khả Nhi tiếp tục theo Hoa Chỉ Huyên vào bệnh viện.
Một ca phá thai chỉ cần mất khoảng 20 phút. Khả Nhi nằm trên bàn phẫu thuật, cảm nhận rõ ràng những dụng cụ cứng nhắc và lạnh lẽo đi vào bên trong cơ thể mình, một sinh mệnh bé nhỏ tan biến cùng với nỗi đau đớn khôn xiết, không rõ là nỗi đau của cô hay là của đứa trẻ, chỉ biết rằng nỗi đau ấy ăn sâu vào trong tận xương tủy của cô, khiến cho cô phải trằn trọc, đau đớn trong bao đêm dài sau đó.
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Khả Nhi được đưa vào phòng nghỉ đặc biệt. Hoa Chỉ Huyên nói: -Tôi đã trả hết viện phí bảy ngày. Còn chuyện ăn uống hàng ngày sẽ do thím Lưu chăm sóc cho cô. Cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần phải vì căm hận tôi mà làm hại đến sức khỏe của mình. Cô phải hiểu rằng cho dù sau này cô có lí tưởng như thế nào, sức khỏe chính là cái vốn tối thiểu mà cô phải có!
Khả Nhi yếu ớt nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn đã xanh xao giờ càng xanh xao hơn: -Có lẽ, cháu nên nói cám ơn bác mới đúng!
Hoa Chỉ Huyên lắc đầu: -Chỉ hi vọng cô bớt hận tôi thôi!- mặc dù mục đích đã đạt được nhưng Hoa Chỉ Huyên có vẻ chẳng mấy vui mừng.
Khả Nhi nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hoa Chỉ Huyên đứng ở bên giường hồi lâu rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Vừa đi ra đến cửa, bà đột nhiên nghe thấy tiếng của Khả Nhi nói với theo: -Cháu không hận bác, cho dù thế nào cũng nhờ bác đã cứu sống mẹ cháu. Ân huệ này cháu sẽ trả lại cho bác!
Hoa Chỉ Huyên hơi khựng lại, rồi sải bước ra khỏi phòng.
Cả căn phòng tĩnh lặng như chẳng có chút sự sống, Khả Nhi cuốn chặt chăn quanh người mà vẫn cảm thấy lạnh. Dòng máu trong người cô như đang giá lạnh để rồi đông lại thành băng. Cô co ro trong tấm chăn màu trắng, hơi lạnh như thấm cả vào tận xương tủy.
Không biết bao lâu sau, Khả Nhi nghe thấy có tiếng ai đó gọi khẽ ở bên tai. Cô thò đầu ra khỏi tấm chăn, khuôn mặt của một phụ nữ hiền hậu hiện ra trước mặt cô. Người phụ nữ ấy đặt một chiếc cặp lồng và một túi hoa quả lên cái tủ đầu giường, nhìn thấy Khả Nhi liền mỉm cười hiền dịu: -Cháu tỉnh rồi à?
Khả Nhi hỏi: -Cô chính là thím Lưu?
-Ừ…-Thím Lưu múc canh gà ở trong cặp lồng ra: -Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi cháu!
Khả Nhi bê bát canh gà trong tay, hơi nóng phả vào mặt, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi nhưng cô chẳng muốn ăn chút nào.
Thím Lưu dịu dàng như dỗ trẻ con: -Ngoan, sức khỏe là quan trọng, mau ăn đi cho nóng!- rồi không nén được, thím Lưu khẽ thở dài: -Nếu mà Tiểu Phàm biết được đứa trẻ không còn…hài…cháu không nhìn thấy lúc nói về đứa trẻ, bộ dạng của Tiểu Phàm đã vui vẻ đến thế nào đâu….

Những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi vào bát canh còn nóng hổi. Nỗi đau đớn cố nén ở trong lòng bỗng chốc vỡ òa.
Thím Lưu hốt hoảng: -Ấy…cháu gái, đừng khóc…đừng khóc nữa…Để thím đổi bát canh khác cho cháu!
Khả Nhi lắc đầu, cắm mặt uống hết bát canh. Hoa Chỉ Huyên nói không sai, cho dù sau này muốn làm gì thì sức khỏe chính là vốn liếng cơ bản, vì vậy cô bắt buộc phải giữ gìn sức khỏe của bản thân.
Mười ngày sau đó, Dương Phàm từ Thâm Quyến trở về. Về đến trường, anh lập tức bỏ hành lí xuống rồi đi tìm Khả Nhi. Gần đến cuối học kì, các học sinh dần dần rời khỏi trường, việc quản lí kí túc xá lơi lỏng đi nhiều so với bình thường. Nhân cơ hội cô trực ban không để ý, Dương Phàm liền lẻn thẳng lên kí túc của Khả Nhi.
Vừa hay lúc ấy trong phòng chỉ có một mình Khả Nhi, cô đang nằm nghỉ. Vừa nhìn thấy Dương Phàm, cô bất ngờ đến mức chỉ biết ngây ra nhìn anh.
Dương Phàm đắc ý: -Không ngờ anh về nhanh thế phải không? Có vui không em?- Dương Phàm chăm chú quan sát Khả Nhi một lượt rồi cau mày: -Có chuyện gì thế? Anh thấy bảo phụ nữ có thai sẽ béo lên, sao em càng ngày càng gầy đi thế? Chẳng phải anh đã dặn em là không cần phải tiết kiệm tiền à? Phải ăn uống cho đầy đủ chứ? Mẹ không muốn ăn nhưng con muốn ăn đấy!
Khả Nhi ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch.
-Có phải ốm nghén quá không em?- Dương Phàm nhẹ nhàng đỡ Khả Nhi dậy, lấy một cái gối cao kê vào sau lưng cho cô.
Khả Nhi mỉm cười gượng gạo: -Tình hình tìm việc thế nào rồi anh?
-Rất thuận lợi em ạ, hai doanh nghiệp đều đồng ý tuyển dụng anh, công ty nước ngoài trả lương cao hơn một chút nhưng yêu cầu anh tốt nghiệp một cái là phải qua bên đó ngay, ngày 1 tháng 7 chính thức đi làm. Công ty quốc doanh lương thấp hơn một chút, nhưng ngày 1 tháng 9 mới chính thức đi làm. Tiền có thể từ từ mà kiếm, nhưng cơ hội đón con yêu chào đời thì cả đời chỉ có một cơ hội mà thôi!…- Dương Phàm hân hoan: -À đúng rồi, chúng ta phải đặt tên cho con thôi!
-Dương Phàm…Dương Phàm…- Khả Nhi lắp bắp.
-Ngoài ra còn có một chuyện nữa…-Dương Phàm chìm đắm trong nỗi hân hoan mà không để ý đến vẻ mặt khác thường của Khả Nhi: -Chu Chính Hạo nói nhà cậu ấy có mấy căn hộ lớn ở Thâm Quyến, có thể cho chúng ta mượn tạm một căn để ở. Nói như vậy là chúng ta có thể tiết kiệm được một món tiền thuê nhà kha khá mỗi tháng, như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng đủ tiền mua nhà thôi em ạ! Chỉ có điều….- anh vênh mặt: -Em không được tiết kiệm tiền đâu, sau này anh sẽ gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho em, ăn gì làm gì em cứ thoải mái, không cần phải tiết kiệm. Con chúng mình vẫn còn nhỏ, anh không muốn nó phải chịu khổ!
-Dương Phàm…-Khả Nhi đau đớn dang rộng cánh tay ôm chặt lấy anh: -Em không nỡ xa anh, thật sự không nỡ…
Dương Phàm hiểu nhầm ý của Khả Nhi, liền dịu dàng vuốt tóc cô:
-Ngốc ạ, có phải là anh sẽ đi ngay đâu! Chẳng phải anh đã bảo sẽ ở lại cùng em chờ con ra đời sao? Hơn nữa cho dù anh có đến Thâm Quyến làm việc, chỉ cần có thời gian rảnh anh sẽ lập tức quay về thăm em và con mà. Kiên trì chưa đến một năm là gia đình ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ thôi!
-Em xin lỗi…Dương Phàm…-Khả Nhi nghẹn ngào: -Em xin lỗi…

Cuối cùng thì Dương Phàm cũng nhận ra sự khác thường ở Khả Nhi: -Có chuyện gì thế em?
-Em mệt mỏi lắm rồi! Em không thể chịu đựng được nữa!…-nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt xanh xao, giọng nói của cô run rẩy, nghẹn ngào: -Xin lỗi anh…
Ánh mắt Dương Phàm trở nên vô cùng hoang mang: -Em đã làm gì rồi? –anh siết chặt lấy hai vai Khả Nhi: -Nói cho anh biết rốt cuộc em đã làm gì?
Cô lấy ra một tờ giấy ở trên đầu giường, cố gắng hết sức đưa ra trước mặt anh. Dương Phàm mở tờ giấy ra, nhìn thấy hàng chữ: “Biên lai nạo thai”. Dòng chữ đó như một con dao đâm thẳng vào trái tim anh. Hai tay Dương Phàm run rẩy, tờ giấy rơi xuống khỏi tay anh.
Dương Phàm ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi, khuôn mặt lạnh tanh chẳng chút biểu cảm: -Đó là con của một mình em sao?
Khả Nhi cắn chặt môi, không thốt ra được một tiếng nào.
Dương Phàm chua xót: -Anh không có chút quyền quyết định nào đối với đứa bé sao?
Đôi môi của Khả Nhi khẽ run lên, cô khó khăn nhả ra từng chữ:
-Dương…- rồi sau đó…cô biết nói cái gì với anh đây?
Dương Phàm gầm lên: -Cô dựa vào cái gì mà tự mình quyết định sự sống chết của con? Cô…cô là đồ độc ác!
Diệp Phi vội vàng xông vào phòng: -Có chuyện gì vậy? Từ xa đã nghe thấy…-Diệp Phi bỗng im bặt nhìn Dương Phàm rồi lại ngoảnh sang nhìn Khả Nhi: -Hai người cãi nhau à? Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đừng cãi nhau!
Dương Phàm từ từ lùi lại phía sau: -Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu!- dứt lời anh lao thẳng ra khỏi cửa.
Diệp Phi đứng ngẩn ra trong giây lát rồi cúi xuống nhặt tờ giấy rơi ở dưới đất lên, đưa lại cho Khả Nhi: -Tờ giấy này phải cất cho kĩ!
-Ừ, mình biết rồi!- Khả Nhi cười chua xót rồi nghiến răng vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay. Cuộc đời vẫn còn rất dài nhưng những năm tháng tuổi xuân của cô đã chấm dứt.
Chu Chính Hạo tìm thấy Dương Phàm ở trong một quán rượu. Anh đã uống say khướt. Thấy vậy Chu Chính Hạo liền lôi Dương Phàm dậy, tạt một cốc nước lạnh vào mặt anh. Dương Phàm giật mình trợn tròn đôi mắt.
-Đã tỉnh chưa hả?- Chu Chính Hạo túm lấy cổ áo Dương Phàm lôi ra khỏi quán rượu: -Tỉnh rồi thì mau về trường với tôi!
-Mặc kệ tôi!- Dương Phàm thô lỗ giật tay Chu Chính Hạo ra khỏi áo mình rồi vẫy tay với phục vụ: -Mang cho tôi hai chai nữa ra đây!
-Mẹ kiếp…-Chu Chính Hạo điên lên: -Cậu uống thế còn chưa đủ sao?

Đúng lúc ấy người bồi bàn bê hai chai rượu đến, Chu Chính Hạo liền ngoảnh đầu lại, trợn mắt quát: -Biến!
Dương Phàm bực mình gào lên: -Cậu là cái thá gì chứ, cứ mặc xác tôi!
Chu Chính Hạo lạnh lùng nhìn Dương Phàm: -Cậu nghĩ tôi ăn no dửng mỡ nên mới đến đây để quản lí cậu chắc? Nếu như không phải Tần Khả Nhi đến cầu xin tôi thì cho dù cậu có chết thối ở đây tôi cũng mặc xác cậu!
-Ha…-Dương Phàm cười nhạt: -Vẫn là tình sâu nghĩa đậm gớm nhỉ! Con đàn bà ấy tôi không cần nữa, ai thích thì cứ việc đến mà lấy đi!
-Ha…thật là không cần chứ gì? Không cần sao còn ngồi ở đây mượn rượu giải sầu?
-Tôi thích thế đấy, liên quan chó gì đến cậu!
Chu Chính Hạo thở dài, dịu giọng nói với Dương Phàm: -Cô ấy giành được một suất học bổng trao đổi sinh viên của học viện ngoại thương Colombia rồi, chắc là một hai ngày tới sẽ lên đường đấy!
Dương Phàm cười lớn: -Hóa ra là như vậy! Thay tôi chúc mừng cô ta đi! Nhân tiện giúp tôi chuyển lời đến cô ta là: Tôi chúc cô ta tiền đồ rộng mở!
-Cậu có bao giờ nghĩ đến đứa con ấy không chỉ là cốt nhục của cậu mà còn là cốt nhục của cô ấy chưa? Cậu đau, chẳng nhẽ cô ấy không đau?
-Cô ta có trái tim sao? –Dương Phàm cười nhạt: -Giả vờ đồng ý với tôi sẽ không bao giờ rời xa tôi. Tôi vừa đi một cái cô ta đã giết chết con tôi rồi. Người đàn bà đó…nếu là cậu…cậu sẽ làm thế nào?
-Ít nhất tôi cũng hỏi cô ấy vì sao? Có phải cô ấy có nỗi khổ riêng hay không?
Dương Phàm mở to mắt nhìn Chu Chính Hạo như chợt hiểu ra điều gì đó.
-Theo như tôi được biết thì lúc cậu không có ở đây, mẹ cậu lại đến tìm Khả Nhi đấy!
Dương Phàm nhảy phắt xuống khỏi ghế rồi lao như bay ra ngoài.
Chu Chính Hạo đuổi theo: -Đợi đã, tôi lái xe đưa cậu đi!
Mặc kệ cho cô trực ban vừa quát vừa mắng, Dương Phàm xông thẳng một mạch lên phòng 312. Cánh cửa phòng 312 vẫn mở, anh đứng ở bên ngoài cửa, thở hồng hộc: -Tần Khả Nhi…mau cho tôi một lời giải thích…
-Trời đất ơi, Dương Phàm…- Diệp Phi kinh ngạc nhìn Dương Phàm. Suốt một ngày một đêm say khướt ở quán rượu, Dương Phàm đầu tóc rối bời, râu ria lởm chởm, người nồng nặc mùi rượu…trông chẳng khác gì một con ma men chính hiệu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui