Mong ước lâu bền

Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám chửi mắng Chu Chính Hạo như vậy, thế mà càng nhịn Lệ Na càng lấn tới. Cuối cùng cơn giận bùng lên, Chu Chính Hạo sa sầm mặt mày:
-Tôi có gì mà không dám thừa nhận? Đúng, là vì tôi theo đuổi Khả Nhi nên mới tới kí túc của các người, mời mọi người đi Hương Sơn, đi uống cà phê…Mục đích chỉ là để tiếp cận cô ấy! Cô luôn mồm nói tôi lừa đảo, tôi lừa cô cái gì? Lừa đảo để chiếm đoạt trái tim cô hay thể xác cô? Cô là cái gì của tôi chứ? Tôi thích cô gái nào, theo đuổi ai chẳng nhẽ phải báo cáo với cô à? Cô có quyền gì mà can thiệp?
Lệ Na bật khóc nức nở và chạy như bay ra khỏi phòng ăn.
-Tang Lệ Na…- Diệp Phi hốt hoảng đuổi theo.
Đầu Khả Nhi vô cùng đau nhức, cô không biết phải giải quyết chuyện này ra làm sao, đành ngại ngùng nhìn các bạn cùng phòng:
-Tớ xin lỗi! Các cậu về trước đi! Bữa cơm này làm mọi người mất hứng quá, tớ sẽ bù vào lần sau!
-Còn cậu thì sao? –Khương Lan lo lắng hỏi.
-Tớ á? –Khả Nhi cúi đầu: -Đợi tí nữa tớ sẽ về!- nói rồi Khả Nhi đi ra phía cửa.
-Tần Khả Nhi…- Dương Phàm gọi to: -Giờ em định đi đâu?
Khả Nhi khẽ cười gượng gạo:
-Ăn rồi thì phải trả tiền chứ!
-Đợi một chút, anh sẽ đi cùng với em!- Dương Phàm ngoảnh lại nói với các thành viên trong đội bóng rổ: -Chúng ta cũng giải tán thôi, để hôm khác lại tụ tập sau!- dứt lời Dương Phàm liền ra ngoài cùng với Khả Nhi.
Đi qua đại sảnh, một cơn gió hạnh thổi đến. Khả Nhi khẽ thở dài.
-Sự việc chỉ có thể thành ra thế này sao?- Dương Phàm hỏi.
Khả Nhi chán nản đáp:
-Chẳng như thế này thì còn như thế nào được?
-Có thể giải thích cho rõ ràng hơn!
-Hi vọng là Tang Lệ Na chịu nghe!
Dương Phàm biết Khả Nhi không thích mang ơn của người khác nên lúc trả tiền, anh không dám đề cập đến vấn đề trả tiền hộ Khả Nhi. Hai người ai nấy tự trả tiền phần mình rồi lặng lẽ quay trở lại phòng ăn.
Những người trong phòng ăn đã đi về hết cả, chỉ còn một mình Chu Chính Hạo buồn phiền ngồi uống rượu. Nguyễn Phong, kẻ đầu sỏ gây ra tai họa này áy náy ngồi bên cạnh Chu Chính Hạo. Thấy Khả Nhi bước vào, Nguyễn Phong nói:

-Xin lỗi, chỉ tại anh lắm mồm!
-Không liên quan gì đến anh cả, cho dù hôm nay không có chuyện này thì sớm muộn gì nó cũng xảy ra!- dứt lời cô giật lấy li rượu trên tay Chu Chính Hạo: -Đừng có uống nước, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi!
Chu Chính Hạo ngẩng đầu nhìn Khả Nhi:
-Tính tính của Lệ Na anh rất hiểu. Từ nhỏ cô ấy đã được nuông chiều quen rồi! Chỉ sợ sau này em với cô ấy sẽ rất khó xử! Anh thành thật xin lỗi!
Khả Nhi mỉm cười khẽ bảo:
-Không sao đâu!- ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của Khả Nhi, Chu Chính Hạo có thể nhìn rõ từng sợi lông mi trên mắt cô. Anh ngây người không nói lên lời. Khả Nhi ngoảnh sang nói với Nguyễn Phong: -Chu Chính Hạo hôm nay uống không ít, anh mau dìu anh ấy về nghỉ đi!
Chu Chính Hạo chân nam đá chân chiêu, bị Nguyễn Phong dìu ra đến cửa rồi vẫn quay đầu lại nhìn Khả Nhi một cái. Khả Nhi đang bê một cốc trà lên uống, cảm thấy Chu Chính Hạo đang nhìn mình liền quay ra mỉm cười với anh lần nữa.
Tất cả mọi người đều đã ra về. Cuối cùng Dương Phàm đưa Khả Nhi về kí túc. Đứng ở bên ngoài cổng kí túc xá, anh khẽ nói:
-Anh sợ về đến kí túc em sẽ lại phải đối mặt với một trận cãi vã!
-Dù sao cũng vẫn phải về mà!- Khả Nhi đáp: -Có thể nhịn sẽ nhịn, có thể nhường cũng sẽ nhường. Cãi cọ chẳng phải là một chuyện hay ho gì!
-Nếu như không thể nhịn, không thể nhường được nữa?
-Thì không nhịn cũng không nhường nữa chứ sao!
Khả Nhi vừa đẩy cửa vào phòng thì giọng nói chói tai của Lệ Na đã vang lên:
-Cuối cùng thì cũng chịu về rồi à? Tôi còn tưởng cô biết thế nào là liêm sỉ, không còn mặt mũi nào về gặp tôi nữa cơ đấy!
Khả Nhi khẽ nhắm mắt lại giây lát rồi nói:
-Tang Lệ Na, tớ không nợ cậu cái gì cả! Chu Chính Hạo chỉ là chơi đùa cho vui chứ không thực sự thích tớ! Tớ cũng chưa bao giờ đáp lại tình cảm của anh ấy!
-Mày là đồ dối trá! Mày còn dám nói như vậy à? –Lệ Na hung hãn lao đến, lấy tay đẩy Khả Nhi một cái khiến cho cô phải lùi lại đằng sau vài bước: -Cướp được Chu Chính Hạo từ tay tao rồi, mày mãn nguyện lắm có đúng không?
Diệp Phi và Khương Lan mỗi người một bên kéo Lệ Na ra và giữ chặt không cho Lệ Na ra tay:
- Cậu bình tĩnh lại một chút đi!- Diệp Phi nói: -Là Chu Chính Hạo muốn theo đuổi Khả Nhi, Khả Nhi làm sao ngăn lại được. Hơn nữa cậu ấy đã từ chối rồi còn gì. Chuyện này không thể trách cô ấy được!
-Con ranh này rất giỏi giả bộ, lời của nó mà các cậu cũng tin được sao?- Lệ Na trừng mắt nhìn Khả Nhi đầy thù địch, đôi mắt đỏ ngầu lên vì tức giận: -Chúng mày có thể lợi dụng tao, lừa gạt tao. Rồi sẽ có một ngày tao sẽ trả thù mày, làm cho mày phải tổn thương, tổn thương gấp trăm gấp ngàn lần!

Đầu của Khả Nhi lại đau như búa bổ. Cô quay người đi ra khỏi phòng, để lại sau lưng là tiếng chửi rủa, thóa mạ của Lệ Na.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng như dòng nước màu vàng trải đầy mặt đất. Khả Nhi lặng lẽ giẫm lên ánh trăng, từ từ đi ra khỏi cổng kí túc xá, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai:
-Tám phút! Vừa nãy anh cứ nghĩ không biết còn phải đợi bao lâu nữa đấy!- dưới ánh trăng, Dương Phàm tay khoanh trước ngực, đang thong dong đứng chờ cô.
Khả Nhi bật cười, những áp lực nặng nề trong lòng bỗng chốc như tan biến hết.
Anh không nói mấy lời an ủi với Khả Nhi, chỉ lặng lẽ đi dạo một vòng quanh trường với cô. Cuối cùng hai người dừng lại ở một khu rừng trúc nhỏ bên cạnh sân vận động. Khả Nhi ngồi lên bậc cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la. Dương Phàm ngồi dựa vào thân cây trúc ngắm nhìn Khả Nhi. Rất nhiều người đều nói rằng Khả Nhi xinh đẹp, thực ra lúc ban đầu gặp mặt, anh không cảm thấy cô có gì nổi bật. Những cô gái xinh đẹp anh đã gặp rất nhiều, nhiều người còn xinh đẹp đến mức khiến cho người khác hồn xiêu phách lạc. Chỉ có điều anh chưa từng thấy ai có được nét đẹp dịu dàng và sâu sắc như cô. Nhất là lúc này, dưới ánh trăng dịu dàng, cơn gió đêm thổi bay bay mái tóc dài khiến cho Khả Nhi càng trở nên xinh đẹp, đẹp như một bài thơ được lưu truyền từ thời xa xưa. Nhìn Khả Nhi, anh chỉ cảm thấy dễ chịu vô cùng, dễ chịu vô cùng….
Bàn tay của Dương Phàm vô tình chạm phải chiếc kèn môi trong túi áo.Anh liền lấy chiếc kèn ra và thổi một bản nhạc rất du dương. Khả Nhi hòa theo điệu nhạc, khe khẽ hát:
-Chỉ mong tình cảm lâu bền, dù xa cách cũng như gần bên nhau…
Cách đó không xa, Chu Chính Hạo đã nhìn thấy cảnh tượng này, một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ!
Chương 8: Say nắng
Sau đêm đó, Lệ Na không còn tiếp tục gào khóc nữa. Ngày hôm sau, cô ra khỏi ban thể thao, thể hiện rõ ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với Chu Chính Hạo, cũng không nói nửa lời với Khả Nhi, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lạnh như băng đá để nhìn Khả Nhi. Trong phòng chỉ cần có sự hiện diện của cả hai là không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Khả Nhi cảm thấy rất mệt mỏi nên tìm mọi cách tránh phải ở trong kí túc. Các môn học của học kì này tương đối căng thẳng, việc giao sữa tươi của Khả Nhi cũng ngày càng bận rộn, thế nên tối đến, chỉ khi nào chuẩn bị đi ngủ Khả Nhi mới về kí túc, thời gian còn lại phần lớn đều ở bên ngoài, chạy đôn chạy đáo giữa văn phòng và giảng đường.
Thỉnh thoảng trở về kí túc trong ánh trăng vằng vặc, Khả Nhi lại nhớ đến bài hát “Mong ước lâu bền” trong đêm trăng mát mẻ hôm đó. Cô rất thích tiếng kèn môi, thế nên Dương Phàm liền tặng kèn môi cho cô. Đó là một chiếc kèn môi còn mới, anh chỉ mới dùng một lần, màu sắc cũng rất đẹp. Nhưng đáng tiếc là cô lại không biết làm thế nào để chiếc kèn phát ra những tiếng nhạc du dương đến vậy?
Có thể là do mọi người ai cũng bận nên ít khi cô gặp được Dương Phàm. Chỉ có Chu Chính Hạo là cô gặp nhiều hơn bởi cả hai học cùng một học viện. Anh biết được cục diện bế tắc giữa Lệ Na và Khả Nhi từ miệng của Tống Điềm, thế nên mỗi lần nhìn thấy Khả Nhi, anh thường tỏ vẻ áy náy, thậm chí có lần Chu Chính Hạo còn hỏi:
-Tần Khả Nhi, nếu như em cảm thấy khó chịu thì cứ thoải mái chửi mắng anh một trận đi!
Khả Nhi dở khóc dở cười:
-Chi bằng để em đánh anh một trận còn dễ nguôi giận hơn!
- Được, vậy em đánh đi! Anh chịu được mà!
Khả Nhi chỉ cười mà không nói gì.
Đã từng có người dự đoán, những bông hoa đẹp trong phòng 312 trong vòng một năm thôi sẽ lần lượt có chủ. Mặc dù lời “tiên đoán” ấy không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng đúng đến tám, chín mươi phần trăm. Trong học kì hai của năm thứ nhất, Tống Điềm, Diệp Phi và Hà Mạn Tuyết lần lượt tiếp bước Khương Lan có bạn trai hết cả. Trong phòng chỉ còn lại Khả Nhi và Lệ Na là chưa rơi vào tay ai. Tang Lệ Na không chấp nhận nhưng cũng chẳng từ chối những người theo đuổi. Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Lệ Na khiến cho bọn họ không thể bỏ cuộc, cứ thi nhau bám lấy cô. Còn Khả Nhi chỉ mải mê với việc kiếm tiền, cô như một bức thành đồng dưới sự tấn công của những kẻ theo đuổi.
Mới chớp mắt mà học kì hai đã lại kết thúc. Thu nhập cá nhân của Khả Nhi trong học kì này tăng lên đến 20 nghìn tệ. Cô dồn phần lớn số tiền kiếm được gửi về cho gia đình, chỉ để lại 6 nghìn tệ dùng để đóng học phí và để chi tiêu cho năm thứ hai. Bà ngoại và mẹ tranh nhau nói chuyện với Khả Nhi, luôn miệng dặn dò Khả Nhi cứ yên tâm học hành, không cần hao tâm tổn sức lo lắng kiếm tiền. Khả Nhi yên lặng nắm chặt lấy ống nghe điện thoại nghe bà và mẹ nói chuyện, trong lòng cô dâng trào một niềm vui sướng.

Căn nhà nhỏ ở dưới quê bị trưng dụng làm tuyến đường sắt, số tiền đền bù cũng đủ để gia đình trả hết nợ nần. Nhưng Khả Nhi vẫn muốn cố gắng kiếm tiền. Có ai chê tiền nhiều bao giờ? Kiếm được càng nhiều tiền thì người thân của mình càng được sống sung sướng. Đây mới là niềm vui lớn nhất của Khả Nhi!
Trong thời gian nghỉ hè, việc cung cấp sữa tươi cho khu sinh viên tạm dừng nhưng trong khu chung cư của giáo viên vẫn còn không ít đơn đặt hàng. Vì vậy Khả Nhi đành phải ở lại trường để giải quyết một số công việc có liên quan. Khương Lan vì phải học bù môn Tin học để làm chuyên ngành hai nên cũng ở lại trường. Mặc dù phần lớn thời gian Khương Lan đều dành cho anh chàng bạn trai đang chuẩn bị thi thạc sĩ của mình nhưng Khả Nhi vẫn cảm thấy có chút hân hoan vì ít nhất tối đến khi về kí túc xá, cô cũng không phải ngồi một mình trong căn phòng trống trải.
Bắc Kinh vào mùa hè chẳng khác gì một cái lò lửa. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt trời chói chang khiến cho Khả Nhi cảm thấy chán nản. Nhưng hôm nay cô đã hẹn sẽ kí hợp đồng với công ty cung cấp sữa tươi cho học kì mới, thế nên cho dù có nóng thế nào thì cũng phải vào trung tâm thành phố một chuyến.
Lúc Khả Nhi chuẩn bị đi, Khương Lan thò đầu từ trong mùng ra, ngáp dài một cái rồi hỏi:
-Sao đi sớm thế?
-Nhân lúc còn chưa nắng to, tớ đi sớm về sớm!
-Trưa có cần tớ mua cơm giúp cậu không?
Khả Nhi đã có tính toán sẵn ở trong đầu: giờ là hơn 7 giờ sáng, khoảng 8 rưỡi sẽ đến xưởng cung cấp sữa tươi, mất hai tiếng bàn việc. Nếu như thuận lợi thì khoảng 12 giờ trưa là về đến trường. Thế nên cô gật đầu:
-Ừ, giúp tớ mua một suất cơm trưa nhé!
Vừa leo lên xe buýt Khả Nhi đã nghe thấy có tiếng gọi mình. Ngoảnh đầu lại nhìn thì hóa ra là Từ Quang Tông:
-Khả Nhi, qua đây đi, ở đây còn chỗ trống này!
Khả Nhi đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Từ Quang Tông rồi hỏi:
-Đi dạy à?
-Ừ!- học kì hai năm thứ nhất, Từ Quang Tông đảm nhiệm chức vụ trưởng ban lỉ luật của hội sinh viên. Vì bận rộn với việc của hội sinh viên nên Từ Quang Tông không có nhiều thời gian đi dạy. Thế nên nhân lúc đang nghỉ hè, cậu muốn làm thêm nhiều hơn. Khả Nhi nhờ mối quan hệ với những người ở xưởng cung cấp sữa tươi nên đã tìm được cho Từ Quang Tông thêm hai mối gia sư nữa ở trong thành phố. Mặc dù cách trường hơi xa một chút, mỗi ngày ngồi xe đi đi về về cũng phải mất hai tiếng đồng hồ nhưng tiền thù lao cũng rất khả quan, gấp ba lần so với tiền thù lao làm gia sư ở gần trường đại học Z. Từ Quang Tông nói với Khả Nhi: -Giờ tớ phải dạy ba học sinh. Buổi sáng mất hai tiếng dạy bài mới, trưa ở nhà người ta ăn cơm rồi chiều lại phụ đạo chúng làm bài tập thêm hai tiếng đồng hồ.
-Học sinh càng nhiều thì tiền thù lao càng cao phải không?
-Đúng thế! –Từ Quang Tông cười: -Lúc nào cậu cũng quan tâm đến những vấn đề thực tế như vậy!
-Đương nhiên rồi! Cơ sở kinh tế là nền tảng cho những công trình kiến trúc mà!
Từ Quang Tông nhìn vào túi công văn trong tay Khả Nhi:
-Cậu vào thành phố có chuyện gì thế?
-Bàn hợp đồng rồi kí hợp đồng!
-Bao giờ thì xong?
Chắc khoảng 11 giờ gì đó!
Từ Quang Tông gật đầu không nói thêm điều gì.

Lúc Khả Nhi đến công ty cung cấp sữa tươi, người phụ trách đã ở đó chờ cô lâu rồi. Đó là ông Trương, phó tổng giám đốc công ty. Điều này khiến cho Khả Nhi vô cùng ngạc nhiên. Trước đây mỗi khi bàn chuyện hợp đồng với cô đều là giám đốc nghiệp vụ. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao của một công ty.
Ông Trương khách sáo chào hỏi:
-Xin chào, tôi đã muốn gặp cô sinh viên lập nghiệp thành công từ lâu rồi!
Khả Nhi mỉm cười đáp:
-Rất hân hạnh được gặp ông!
Sau khi nói mấy câu xã giao lịch sự, hai người bắt đầu bàn bạc đến chuyện công việc. Điều kiện hợp đồng mà đối phương đưa ra nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Khả Nhi, thế nên quá trình kí kết hợp đồng rất thuận lợi, gần như không hề có khúc mắc gì. Sau khi bàn chuyện xong, không khí trở nên thoải mái hơn hắn. Ông Trương gọi người mang trà và điểm tâm vào chiêu đãi Khả Nhi. Ông Trương không nén được to mò liền lên tiếng hỏi:
-Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
-Cháu mười chín tuổi ạ!- Khả Nhi cười: -Không giống phải không ạ?
-Nên nói như thế nào nhỉ?- ông Trương nghĩ trong giây lát rồi nói: -Vẻ bề ngoài thì đúng là 19 tuổi, nhưng mà hành vi và cách ăn nói thì trưởng thành hơn tuổi 19 nhiều! Chú có một cô con gái, nhỏ hơn cháu hai tuổi, nhưng không thông minh và chững chạc bằng cháu.
Khả Nhi nhấc cốc trà lên để cho ông Trương rót trà vào cốc của mình rồi mỉm cười bảo:
-Có thể giữ gìn được sự ngây thơ ở lứa tuổi của mình mới là điều hạnh phúc! Con gái của chú có một người bố tốt!
Ông Trương mỉm cười gật đầu:
-Cháu rất biết nói chuyện, khiến cho người nghe muốn không vui cũng khó!- nhấp một ngụm nước trà, ông nghiêm túc hỏi: -Cháu có hứng thú gia nhập vào công ty của chú không?
Khả Nhi vô cùng kinh ngạc:
-Cháu còn phải học ba năm nữa mới tốt nghiệp chú ạ!
-Chú biết, nhưng hiện giờ chú muốn “đặt hàng” với cháu trước. Trong khoảng thời gian cháu đi học, chúng ta sẽ duy trì hợp đồng. Đợi sau khi cháu tốt nghiệp, chú rất hoan nghênh cháu gia nhập vào công ty này! Về mặt đãi ngộ, cháu có yêu cầu gì thì cứ nói!
Khả Nhi vui ra mặt:
-Chuyện này cũng nói trước được hả chú?
-Cháu là một nhân tài, giờ chỉ còn thiếu một chút trình độ. Nhưng đến lúc đó, cháu nhất định sẽ trở thành nhân tài. Đã là nhân tài thì phải “giấm” từ trước, nếu không sẽ bị công ty khác cướp mất!
Mặc dù từ trước đến nay Khả Nhi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là một nhân tài, nhưng được người khác khen ngợi như vậy quả thực là một chuyện rất vui. Cô vui vẻ nói:
-Cám ơn chú, lời khen của chú khiến cho cháu tự tin hơn nhiều!
-Chú chỉ nói sự thật thôi! Nếu như không có cháu nhắc nhở, chú gần như quên mất mảng thị trường giành cho sinh viên rồi. Cũng nhờ có cháu mà công ty chú chẳng mất một binh một tốt nào cũng chiếm lĩnh được thị trường xung quanh đại học Z. Cháu là một cô gái thông minh, biết tận dụng nguồn lực từ trung tâm việc làm sinh viên khiến cho các đối thủ cạnh tranh khác không có cơ hội nhảy vào thị trường này.iều như vậy?
-Ở tuổi của cháu mà làm được như vậy đã là giỏi lắm rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui