Mộng Tuyết Nguyệt

Vừa rời khỏi Dược vương cốc, bên ngoài cảnh sắc một vẻ xuân ý dạt dào, thật sự là như hai thế giới hoàn toàn khác biệt a!

Hai người khinh trang giản hành(hành lý gọn nhẹ, đi đường đơn giản), y theo hành trình đã quyết định lúc trước hướng Giang Nam du ngoạn mà đi. Dọc theo đường đi, Tô Thần Mộng vui vẻ vô cùng, một mặt lưu luyến cảnh sắc Giang Nam tú lệ trên đường, một mặt lại muốn nhanh chóng về đến nhà. Vân Tuyết Nguyệt yên lặng đem hết thảy thu vào trong mắt, hiểu được hắn dù sao cũng không giống y là người trong giang hồ, xa nhà lâu như vậy tự nhiên hắn sẽ cảm thấy nhớ nhà.

Tối đó hai người tìm một khách *** trọ lại, Tô Thần Mộng nhịn không được tò mò hỏi:

“Huynh cứ như vậy hành tẩu bên ngoài, không sợ người trong giang hồ nhận ra huynh sao?”

Vân Tuyết Nguyệt cười lắc đầu nói:

“Sẽ không, người trong giang hồ kẻ có thể nhìn thấy chân diện mục(mặt thật) của ta có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, mà những người này hết phân nửa đều là người đứng đầu bang phái tọa trấn một phương, chân không bước khỏi cửa, vì vậy không cần lo sẽ bị nhận ra.”

Thì ra là vậy, Tô Thần Mộng gật gật đầu tỏ ý hiểu, lại nghĩ có thể là quy củ trong nội bộ Tịnh Nguyệt giáo, hắn cũng không tiện hỏi sâu thêm. (ý em Mộng là cái việc anh Nguyệt cứ toàn mang mặt nạ mà gặp người á)

Lúc chuẩn bị ngủ, Vân Tuyết Nguyệt chợt nỏi:

“Đúng rồi, ngày mai ở trấn trên có hội chùa, nghe nói thập phần náo nhiệt, chúng ta đi ngoạn(chơi) chứ?”

Vừa nghe có thể hảo ngoạn, Tô Thần Mộng đương nhiên liền vui vẻ đồng ý.

“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Ân.”

Tiểu trấn luôn luôn quạnh quẽ quanh năm khi đến những ngày quan trọng tự nhiên sẽ càng phi thường náo nhiệt, hai bên phố đông đúc tiểu thương tiểu phiến(người bán hàng rong) cùng tiếng rao hàng lanh lảnh, mọi người hoặc là đi xem náo nhiệt hoặc là dừng lại lựa chọn mua sắm những thứ mình thích tạo nên một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Vân Tuyết Nguyệt cùng Tô Thần Mộng từ sáng đã theo dòng người du ngoạn, đi qua mấy khu phố thì chợt thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh một bức tường cao với hai cánh cửa đỏ ngay mặt trước, hai người thập phần hiếu kỳ liền tiến đến hỏi thăm, hỏi ra mới biết nguyên lai chủ nhân của tòa nhà rộng lớn này tên gọi Thượng Quan Lăng, hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của y, lúc này đây đang mở tiệc chiêu đãi tất cả anh hùng trong thiên hạ.

“Thượng Quan Lăng? Không lẽ chính là đương kim võ lâm minh chủ Thượng Quan Lăng?” – Tô Thần Mộng hỏi.

Vân Tuyết Nguyệt gật đầu nói:

“Đúng vậy.”

Tô Thần Mộng nhìn thấy khách nhân toàn là y phục hoa lệ không khỏi tấm tắc tán dương:


“Đúng là võ lâm minh chủ, đại thọ quả là người bình thường không thể so sánh được.”

Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:

“Thượng Quan gia đời đời là nhà võ học, bất luận Thượng Quan Lăng trong chốn võ lâm có là minh chủ đứng trên vạn người hay không, trưởng bối của y so với những người đồng lứa trên giang hồ vẫn là có địa vị rất trọng vọng.”

Tô Thần Mộng một bên nghe một bên gật đầu, hắn từ nhỏ cũng chỉ đối mặt với thi thư, những chuyện giang hồ hắn biết đương nhiên không nhiều, lần này cùng Vân Tuyết Nguyệt ra ngoài thật sự là làm hắn mở rộng tầm mắt.

“Nơi này đều là bang chủ với môn chủ gì đó a, nhất định họ sẽ nhận ra huynh, chúng ta vẫn là đi nhanh đi?”

Lấy võ công của Vân Tuyết Nguyệt mà nói thì những người đó y vốn cũng không hề để vào mắt, nhưng y biết Thần Mộng là thật sự lo lắng cho mình.

“Hảo, chúng ta đi nơi khác ngoạn.”

Buổi tối nơi tiểu trấn tựa hồ so với ban ngày lại càng náo nhiệt hơn nhiều, hai bên phố đều được trang trí bằng đèn ***g với đủ loại đủ kiểu khiến cho cả tiểu trấn như thêm một phần sắc thái của ngày hội.

Tô Thần Mộng cùng Vân Tuyết Nguyệt đi dạo đến trước một cửa miếu, thấy rất nhiều người tụ tập ở đây liền tò mò gọi lại một vị thiêu hương khách(người đi thắp hương) hỏi:

“Hôm nay cũng không phải là mùng một, vì sao trong miếu lại có nhiều người đến vậy?”

Người qua đường kia đáp:

“Hai vị nhất định không phải là người bổn trấn rồi, Bồ Tát nơi này của chúng tôi a, mỗi khi đến hội chùa như tối nay là cực kỳ linh nghiệm, cho nên nhà nào cũng đều đến bái.”

Cám ơn người qua đường kia, Vân Tuyết Nguyệt thấy bộ dáng Tô Thần Mộng trên mặt đầy vui vẻ liền lập tức đoán ra tâm tư của hắn, nói:

“Không bằng chúng ta cũng qua lễ bái đi?”

Lời Vân Tuyết Nguyệt đương nhiên chính hợp ý Tô Thần Mộng, nhưng hắn lại không muốn dễ dàng như vậy liền thừa nhận, nói:

“Không nghĩ tới giáo chủ đại nhân cũng sẽ tin thần phật a?”

“Nếu người kia nói Bồ Tát nơi này linh nghiệm, vậy lễ bái cũng không sao a.”

“Vậy huynh muốn cầu cái gì?” – Tô Thần Mộng tò mò.


Vân Tuyết Nguyệt thần bí nói:

“Phật viết thiên cơ không thể tiết lộ.” – Còn lắc lư đầu làm ra một bộ dáng tiên sinh đang dạy học, chọc đến Tô Thần Mộng bực mình quay đầu đi quyết định không thèm để ý đến y nữa, nhưng chỉ mới tỏ ra như vậy đã thấy y lộ ra một nụ cười sủng nịch nhìn hắn, sau đó nắm lấy tay hắn, cũng không để ý đối phương giãy giụa hướng thằng trong miếu mà đi.

Bái phật xong hai người lại thong thả ra bờ sông xem người ta thả hà hoa đăng(đèn hoa sen), từng đóa hà hoa đăng phiêu đãng trên sông giống như những đóa hoa sen thánh khiết xinh đẹp đón gió mà lay động, chúng ký thác bên trong tình cảm nhớ nhung của những kẻ yêu nhau, ký thác lời cầu chúc đến thân nhân nơi phương xa. Tô Thần Mộng nhìn mấy đóa hà hoa đăng trôi qua gần đó, trong lòng tự nhiên nổi lên cảm giác nhớ nhà, hốc mắt cũng đỏ lên.

Thông minh như Vân Tuyết Nguyệt như thế nào không biết tâm tư người đang đứng bên cạnh, y nói:

“Đi, chúng ta cũng đi thả hà hoa đăng.”

Tô Thần Mộng ngạc nhiên nhìn Vân Tuyết Nguyệt, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của y, trong lòng không khỏi vì dụng tâm của đối phương mà cảm động.

Hai người chọn riêng một nơi không người ở vùng ngoại thành, đem hà hoa đăng mang theo tư niệm nhẹ nhàng thả vào trong nước, cho nó theo dòng nước chậm rãi hướng một nơi không biết tên nào đó trôi đi. Phía sau, cả hai yên lặng ngồi dựa vào nhau đưa mắt nhìn hà hoa đăng phía xa xa kia, bốn phía lặng yên không một tiếng động, nhưng lại có một khí tức ấm áp lạ lẫm tràn ngập trong không khí.

Qua một lúc lâu sau, Vân Tuyết Nguyệt vỗ nhẹ vai Tô Thần Mộng nói:

“Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi?”

Còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của chính mình, Tô Thần Mộng lúc này mới sực tỉnh nhìn về phía mặt hồ, phát hiện hà hoa đăng kia đã sớm phiêu đãng không còn bóng dáng.

Vân Tuyết Nguyệt đỡ Tô Thần Mộng dậy, dự tính băng ngang qua rừng cây phía trước để trở lại khách *** trên trấn, nhưng mới vừa đi được vài bước, Vân Tuyết Nguyệt liền dừng cước bộ, Tô Thần Mộng khó hiểu quay đầu lại hỏi:

“Làm sao vậy?”

Chỉ thấy Vân Tuyết Nguyệt vẻ mặt cảnh giới nhẹ giọng nói:

“Đừng lên tiếng, có tiếng bước chân.”

Tô Thần Mộng kinh ngạc xoay người nhìn bốn phía nhưng không phát hiện thấy người nào, hắn vừa định hỏi thì đột nhiên ở phía trước cả hai không biết từ nơi nào xuất hiện đến mấy bóng đen, theo ánh trăng soi qua có thể thấy rõ bọn họ trên mặt đều được che lại bằng miếng vải đen, trên tay người nào cũng đều cầm đao, trong bọn họ tiến lên một nam nhân che mặt sải từng bước đến nói:

“Hai vị công tử hảo hưng trí, đã khuya như vậy còn đến nơi hẻo lánh này mà tản bộ.”

Vân Tuyết Nguyệt đem Tô Thần Mộng hộ ở sau người, hỏi:


“Chuyện đó quan hệ gì đến các ngươi?”

Nam tử kia lạnh lùng cười nói:

“Nếu các ngươi đi đường khác đương nhiên không liên quan gì tới ta, nhưng hiện tại các ngươi chính là đang đứng trên địa bàn của lão tử, cho nên hãy ngoan ngoãn mà giao ra tiền mãi lộ(mua đường) đi!”

“Nếu ta không giao ra?” – Thu hồi bộ dáng tao nhã bình thường, Vân Tuyết Nguyệt lúc này đã khôi phục một thân Tịnh Nguyệt giáo giáo chủ khí tức cao ngạo luôn khiến kẻ khác phải vừa kính vừa sợ, cả võ lâm đều có thể ở trong tầm khống chế của y huống chi là mấy gã tiểu sơn tặc trước mặt, càng không đáng để vào mắt!

Những gã sơn tặc kia đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý, bạch y nam tử trước mặt giống như câu hồn sứ giả đến từ địa ngục khiến bọn chúng sợ đến mức động cũng không dám động, hai bên cứ như vậy yên lặng mà giằng co thẳng đến một lúc sau, Vân Tuyết Nguyệt hướng Tô Thần Mộng đang đứng phía sau nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Nói xong liền kéo tay hắn tiếp tục đi về phía trước, đến tận lúc lướt qua những gã sơn tặc kia Vân Tuyết Nguyệt cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng, chỉ có Tô Thần Mộng hiếu kỳ mà cứ nhìn qua nhìn lại cả hai bên, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, ngày thường Vân Tuyết Nguyệt cũng không có như vừa rồi đối với hắn ôn nhu và che chở hết mực như vậy.

“Chậm……Chậm đã, các ngươi không đem tiền giao ra đây thì đừng hòng rời đi!” – Gã sơn tặc ban nãy lên tiếng nói chuyện lúc này liền quát gọi lại, tuy rằng mới vừa nãy gã cũng bị dọa sợ, nhưng dù gì gã cũng đã nhiều năm làm sơn tặc, cũng không phải có thể hai ba câu đã dễ dàng bị hù dọa.

Vân Tuyết Nguyệt không để ý đến gã, vẫn như cũ nắm tay Tô Thần Mộng đi thẳng về phía trước.

Gã sơn tặc kia tức giận đến cực điểm, hướng huynh đệ vung đao lên hô:

“Các huynh đệ lên!” – Nói xong lập tức vọt tới trước.

Những kẻ khác thấy vậy liền ỷ vào người đông thế mạnh theo sau lao lên, nhưng khi bọn chúng đang muốn huy đao chém xuống thì bóng trắng trước mắt bỗng nhiên nhoáng một cái liền không thấy bóng dáng. Cả đám trợn to hai mắt sững sờ đứng tại chỗ, chờ chúng lấy lại tinh thần thì đã thấy hai người kia cách chúng đến mấy bước xa, cùng lúc nghe đến “!!!” vài tiếng động khinh thúy, đao trên tay đã bị đánh gãy rơi trên mặt đất từ lúc nào. Bọn sơn tặc có bao giờ được nhìn thấy loại võ công thần kỳ đến như vậy, lúc này ánh mắt nhìn xuống nửa thanh đao còn lại trên tay, sau đó cũng không biết là ai kêu lên một tiếng:

“Chay mau a.”

Những gã còn lại lập tức ném thẳng đao quay đầu bỏ chạy trối chết.

Tô Thần Mộng nhìn bọn sơn tặc trong nháy mắt đã không thấy bóng, hỏi:

“Sao huynh không bắt bọn chúng lại?”

Vân Tuyết Nguyệt lại đáp:

“Đó là chuyện của quan phủ.”

Tô Thần Mộng nghĩ nghĩ cũng đúng, triều đình cùng giang hồ cho tới nay chính là nước sông không phạm nước giếng, bất cứ ai cũng sẽ không xen nhiều vào chuyện của đối phương.

Vào lúc hai người đang muốn đi tiếp về phía trước, đột nhiên một tràng vỗ tay theo trong rừng cây vọng ra, một vị công tử liền nhanh nhẹn xuất hiện trước mắt cả hai, hắn vẻ mặt tuấn lãng tươi cười, cặp mắt nhìn thẳng Vân Tuyết Nguyệt nói:

“Vị công tử đây hảo thân thủ a.”


Vân Tuyết Nguyệt không chút để ý, nhạt giọng nói:

“Không có gì.”

Vị công tử kia đối với biểu tình lãnh đạm của Vân Tuyết Nguyệt tựa hồ cũng không để tâm, tiếp tục nói:

“Ta từ nhỏ cực kỳ khâm phục những hiệp sĩ chính nghĩa võ công cao cường lại trừ cường phù nhược(trừ kẻ mạnh giúp kẻ yếu), hôm nay may mắn gặp được hai vị công tử đây thật sự là vinh hạnh của ta.”

Vân Tuyết Nguyệt khẽ cười nói:

“Ta cũng không có làm chuyện trừ cường phù nhược gì, hơn nữa……Ta cũng không phải là hiệp sĩ chính nghĩa.” – Y lách người qua vị công tử kia nói. – “Đã khuya, chúng ta phải về.”

Tô Thần Mộng có chút hiếu kỳ nhìn qua vị công tử kia rồi liền đi theo Vân Tuyết Nguyệt.

“Xin đợi một chút.” – Vị công tử kia đi nhanh vài bước đuổi theo cả hai, nói. – “Ta chỉ là muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu, không có ác ý.”

“Chúng ta cùng công tử vốn không quen biết, hơn nữa ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi đây, bằng hữu này vẫn là không cần kết giao đi.”

“Vậy hai vị ở nơi này trụ lại thêm mấy ngày đi.” – Người nọ thấy Vân Tuyết Nguyệt vẫn như cũ bảo trì vẻ mặt lạnh lùng, liền chuyển hướng sang Tô Thần Mộng vẻ mặt vô hại mà nói. – “Hôm nay vừa vặn là đại thọ của cha ta, ta muốn mời hai vị đến nhà một chuyến.”

Tô Thần Mộng cũng là một tâm địa chính nghĩa, hiện giờ cũng xem như là gặp được kẻ đồng đạo, hắn chuyển mắt nhìn về phía Vân Tuyết Nguyệt.

Vân Tuyết Nguyệt sao lại không biết suy nghĩ của người trước mặt này, y khẽ thở ra nói:

“Thôi được.”

Công tử kia vừa nghe được thần tình lập tức vui vẻ, liền nói:

“Đúng rồi, tại hạ Thượng Quan Phong, không biết nhị vị công tử tôn tính đại danh?”

“Tại hạ…” – Tô Thần Mộng nói đến một nửa đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì, hỏi. – “Huynh nói hôm nay là đại thọ của cha huynh?”

Đối phương gật gật đầu.

“Huynh họ Thượng Quan?”

Đối phương lại gật gật đầu.

Tô Thần Mộng trong lòng lạc đi một chút, tự biết bản thân đã gây họa, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cái người tao nhã ôn nhu bên cạnh lấy một cái.

Chỉ có Thượng Quan Phong là khó hiểu nhìn cả hai đột nhiên thay đổi sắc mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui