Từ phía sau nhà,một nam tử thư sinh,tuổi trạc tam tuần,thân mặc thô bào màu tro bước ra.Trên tay y là một cái lọ có vô số thẻ tre cắm vào cùng với kẹp bên nách là một cuộn tròn màu nâu đỏ không rõ chất liệu.Y là Ngô Hùng,là đại đệ tử của cốc chủ Lam Nguyệt Cốc – Vương Phác Thiên.Ngô Hùng tay vẫn không ngừng bấm đốt,lắc đầu nói.
- Sư phụ,xin thứ tội cho để tử bất tài.Nhưng quả thật không thể tính ra nơi tinh tú giáng hạ,lại nữa tinh tú này đều không hiển lộ ra là Thiên tinh hay Sát tinh.Vận khí vô cùng mù mờ khó nhận biết,thật không có cách nào kiểm chứng cho rõ ràng được!
Vương Phác Thiên gật gật đầu,xưa nay lão không lạ gì tài năng tiên đoán của đại đệ tử này,nay nghe hắn nói vậy thì cũng không có gì trách cứ.Lão chỉ thở dài nói.
- Nếu vậy,ta chỉ lo không biết có cách nào tìm ra người này thôi!
- Sư phụ yên tâm,theo quẻ của đồ đệ thì Tuyết Liên muội muội có nhân duyên trời định với người này,chỉ là làm khó sư phụ khi phải từ chối hàng đống lời đề nghị hỏi cưới muội muội từ các thế lực khác của U Châu mà thôi!
- Không sao,Tuyết Liên từ nhỏ ta đã coi như con gái,vì nó thì chút phiền nhỏ này có đáng gì?Hơn nữa người kia có thể giúp Lam Nguyệt Cốc thoát khỏi một trường huyết sát,y lại có nhân duyên trời định với Tuyết Liên.Âu đây cũng là số phận tác thành uội muội ngươi cũng như nhân mạng trong cốc chúng ta…
Trong khách điếm,toàn bộ căn phòng Minh Tiến thuê đã được bố trí trận pháp phòng ngự,Ngân Nguyệt đã nhanh chóng giúp hắn bày trận,lại đứng bên cạnh phụ trợ hắn luyện đan.Lúc này hắc kiếm toàn thân đỏ rực,hỏa khí mãnh liệt,Minh Tiến khẽ bắt quyết khiến hắc kiếm rung lên ông ông rồi hóa thành một con hỏa long,nó mở miệng phun ra một làn bạch hỏa,bao phủ lấy toàn bộ cái đỉnh màu tím đang không ngừng xoay tròn trên không trung.Tử Hà Đỉnh càng lúc xoay càng nhanh,ánh tử quang càng lúc càng rực rỡ,bạch hỏa bên ngoài không ngừng từ miệng hỏa long phun tới khiến cái đỉnh dần dần rung lên,phát ra những tiếng ô ô kìa quái.Ngân Nguyệt đứng cách đó không xa,cặp môi hồng khẽ mỉm cười,ánh mắt tán dương nhìn về phía Minh Tiến.Ngân Nguyệt bản thân vốn là một luyện đan đại sư,nhưng nàng lại không hề giúp đỡ hắn mà lại vờ như không biết,kì thật là có lý do riêng của nàng.Ngân Nguyệt không muốn Minh Tiến quá ỷ lại,nàng biết rõ từ lúc hắn tới nơi này đã gặp quá nhiều điều thuận lợi mà chỉ có trong mơ những kẻ khác mới dám nghĩ tới.Vì thế quyết định giúp cho tính cách hắn trở nên cứng rắn hơn,quyết đoán cùng cẩn trọng hơn.
Tướng công của nàng dù không cần phải là kẻ cường đại nhưng ít nhất cũng phải là người vững trãi,dám đương đầu với thách thức,cẩn trọng nhưng cũng không kém phần liều lĩnh.Đó là người trong mơ nàng hằng mơ tưởng,vì thế mới quyết định để hắn tự làm,quả nhiên nàng không nhìn lầm người.Chỉ thấy hắn vô cùng cẩn trọng,thậm chí vô cũng kiên nhẫn để điều chỉnh từ một vài lá dược vật hay một tia bạch hỏa cho đúng với nguyên mẫu trong ngọc giản.Ngân Nguyệt trong mắt ánh lên những tia hạnh phúc,nàng lúc này chỉ muốn lao vào lòng Minh Tiến mà làm nũng cho thỏa thích.Trong lòng lại âm thầm nhớ tới Nghĩa phụ,người đã tìm cho nàng một đấng lang quân như ý nàng mong mỏi.Chừng tàn một nén nhang,trong đỉnh đã bay ra mùi thơm nhẹ nhẹ,Minh Tiến thấy vậy thì cao hứng vô cùng,xong không dám chủ quan,vẫn cẩn thận điều chỉnh bạch hỏa.Tử Hà Đỉnh càng lúc lại càng quay nhanh,tử quang chiếu roi khắp phòng,thanh âm ô ô nọ càng lúc càng dồn dập.
Phía bên trong thì một phen ầm ĩ nhưng bên ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh,hiển nhiên là trận pháp Ngân Nguyệt bày ra đã phát huy tác dụng rất tốt.Cái này đương nhiên không cần bàn,bởi vì trận pháp nọ là Cổ trận của Linh giới – Vô Gian trận.Cái túi vải trên cổ Ngân Nguyệt nếu thoạt nhìn thì người ngoài chỉ có thể nghỉ rằng đó là túi thơm hay một dạng trang sức mà thôi,nhưng kì thật đấy lại là túi trữ vật của nàng.Ngân Nguyệt lại là Huyền Hỗ Nữ,vì thế mẫu thân và phụ thân nàng cho nàng rất nhiều món đồ quý,đều cất cả trong đó,lại dặn nàng luôn phải mang theo bên mình.Nhờ vậy mà Ngân Nguyệt khi lạc tới U Châu mới có thể nhiều lần an toàn thoát nạn.Cứ như vậy,rốt cuộc sau một canh giờ thì Minh Tiến thu công,Tử Hà Đỉnh đã trở lại trạng thái bình thường.Hắn chờ cho nó thật nguội mới mở ra xem,bên trong đỉnh có hơn mười viên Tụ Linh Đan đã hoàn thành.Minh Tiến dốc ra một cái lọ nhỏ,chỉ thấy một mùi thơm mát tinh thuần ngào ngạt lan tỏa trong phòng.Ngân Nguyệt tiến tới gần,nàng rút khăn tay lau đi cái mặt đẫm mồ hôi của hắn,sau đó mới nhìn tới lọ đan dược nọ.Đột nhiên hô lên đầy kinh ngạc.
- Ơ…tướng công…cái này…
Ngân Nguyệt dốc một viên đan dược cho vào lòng bàn tay,sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nó mà đưa lên mắt nhìn.Tụ Linh Đan này hoàn toàn một màu xanh như ngọc,không hề có một tia tạp chất.Nàng lại đưa lên mũi ngửi ngửi,chỉ thấy một mùi thơm thuần khiết,có cảm giác như đang ngửi hoa thì cả người run run.Minh Tiến thấy vậy không khỏi ngạc nhiên,hắn hỏi.
- Đan dược này ta luyện chế sai hay sao?
- Không,tướng công…không sai đâu…chỉ là…chỉ là…tướng công có phải lần đầu tiên luyện đan không vậy?
Minh Tiến ngẩn ra,sau đó cười xòa.
- Lần đầu tiên mà,không thấy ta còn mượn nàng Tử Hà Đỉnh đó sao?Đan dược này ta luyện sai à?
Ngân Nguyệt lắc đầu,trút viên đan dược vào lọ,nàng lao tới ôm chầm lấy hắn mà run run nói.
- Không sai,mà chàng luyện ra cực phẩm đan dược.Trong Tụ Linh Đan chàng luyện không hề có một tia tạp chất nào khiến thiếp kinh hãi.Chưa từng có ai mới luyện đan lần đầu mà thành công tạo ra cực phẩm cả!
Minh Tiền cười mà lắc đầu.
- Chắc không phải do ta,mà là do dược phương kia quá mức chuẩn xác mà thôi.Ta chỉ làm theo lời trong đó thôi mà!...
Tam Môn trấn hôm nay tiếp nhận một cỗ xem song mã,theo sau là mười người hộ vệ mặc trang phục bạch y.Thanh thế không thể xem thường,kẻ có tu vi thấp thì vội vã tránh xa,người có tu vi cao hơn cũng không khỏi có chút giật mình.Toàn bộ những hộ vệ bạch y kia đều đã Kết Đan,họ đi thành hàng đều tăm tắp,uy thế khiến cho phần đông tán tu lai vãng nơi đây đều tránh né.Đoàn người đi tơi một khách điếm,một trong mười hộ vệ nọ xuống ngựa,cung kính chạy tới bên cỗ xe,sau đó chạy vào trong khách điếm.Lát sau mang ra mấy túi đồ lớn,một túi cung kính đưa vào trong xe,lại ghé vào nói vài câu rồi lên ngựa,nhằm hướng Cửu U mà đi tới.
Lão trưởng quỷ nghiêng đầu thò ra nhìn đoàn xe đi xa rồi,trong lòng cũng trở nên kích động. “Lẽ nào đây là viện binh cho Bạch Vu gia trang?Không ổn,ta phải báo ôn chủ!”Lão lập tức lôi ra một tấm truyền âm phù,thì thào một hồi rồi lập tức tung ra cho nó bay đi.Trên mặt rất nhanh hiện lên một tia tham lam cùng với hưng phấn.
Bạch Phụng ngồi trong xe ngựa cùng Như Như,hai nàng đang dùng vài món điểm tâm mà hộ vệ nọ đưa vào.Chỉ ăn qua loa sau đó cả hai ngồi uống trà,chiếc xe song mã này là do Bạch Thiết Hùng đặc chế riêng cho nàng nên dù đường xá có xấu tới đâu thì trong xe vẫn hoàn toàn không chút xóc.Như Như khẽ vén rèm cửa nhìn ra,chỉ thấy hai bên đường đã là những thân cây cao thì thở phào.
- Tỷ tỷ,chúng ta sắp tới nơi rồi!
- Ừm,muội có vẻ nóng lòng quá nhỉ?Như Như?
Như Như lắc lắc đầu,cười nói.
- Tỷ làm như muội hay ghen lắm ấy.Chỉ là muội muốn nhìn tận mắt xem vị Liên Liên cô nương kia xinh đẹp tới mức nào mà ca ca lại viết thư nhờ hai chúng ta đưa cô nương ấy về Phụng Hoàng Cung thôi!
-Chắc chắn là xinh đẹp rồi!
Bạch Phụng cúi đầu buồn bã,Như Như nghe thấy vậy thì phì cười,lắc lắc đầu nói.
- Tỷ à,ca ca không phải dạng háo sắc đâu nha!Lại đây,muội kể cho chuyện này…
Như Như nhìn ngó láo liên,sau đó ghé vào tai Bạch Phụng mà thì thào một hồi.Rất nhanh,nét mặt Bạch Phụng chuyển từ ngạc nhiên sang đỏ ửng,sau đó càng về sau càng cúi gằm xuống.Như Như thấy thế thì phì cười,hai má nàng cũng đang đỏ lựng khi nhớ lại chuyện cũ…
Bạch lão gia đang im lặng ngồi trong sảnh,khuôn mặt mập mạp của lão ngày trước giờ đã hốc hác đi nhiều,tuy vậy cái bụng phệ vẫn còn nguyên.Từ những tin tức mà đám môn nhân mới báo về,Giao Nộ Bang sắp dồn lực tấn công gia trang.Giao Nộ bang này mới thành lập cách đây không lâu,quy tụ toàn bộ các nhân tài trong việc cướp phá,chúng về lập sơn trại ngay vùng núi Cửu U này.Dần dần bành chướng,ép bức các thế lực tiểu gia tộc xung quanh,tuần trước Liên Vũ gia tộc – gia tộc liên thủ cùng với Bạch gia vừa bị Giao Nộ bang diệt sát.Hiện tại bang chủ Giao Nộ Bang vừa gửi một tối hậu thư cho Bạch gia trang,yêu cầu giao nộp Liên Liên,nếu không trong vòng bảy ngày sẽ san bằng Bạch gia trang.Lúc này chợt có gia nhân vào báo tin,Bạch lão gia nghe xong thì mặt mày hớn hở,vội vã gọi vợ và các con ra tiếp đón khách…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...