Phụng Hoàng chính điện,hôm này đã bày ra những dãy bàn tiệc nối nhau liên tiếp.Bàn gỗ phủ vải đỏ,ghế lót đệm nhung xen lẫn với hàng trăm cái đèn lồng đỏ được thắp và treo bên trong khiến không gian tràn ngập sắc hoan hỷ.Đám nữ đệ tử bưng lên các món ăn vào ra không ngớt,đám nam đệ tử thì kẻ đi sắp xếp phân phó chỗ ngồi,người đi mang rượu bày lên từng bàn,tiếng cười nói râm ran.Tính ra hôm nay có hơn ngàn bàn tiệc,kéo dài ra đến tận bên ngoài sân của chính điện.Nơi sân rộng đã sớm được căng một mái vải lớn thành một cái lều,lại bố trí bàn ghế đầy đủ,bên trong treo đèn kết hoa cũng không kém gì bên trong chính điện.Hôm nay chính là yến tiệc mừng tết Nguyên Tiêu của Phụng Hoàng Cung,tất cả đệ tử cả tất cả các lĩnh đường đều tụ họp hết cả về đây để dự tiệc.
Từng tốp,từng tốp người kéo nhau rồng rắn đi qua các bậc cầu thang lên nơi mở tiệc,ai ai cũng vui vẻ,ai ai cũng hoan hỷ cười nói khiến không khí càng thêm tấp nập.Tiếng chào hỏi,tiếng chúc mừng rồi cả những tiếng gọi nhau ý ới biến tất cả thành một bản hợp tấu ồn ã – bản hợp tấu chuẩn bị chào đón ngày giao thời.Minh Tiến cùng hai nữ nhân cũng đang hòa vào trong dòng người này,hắn đã ẩn giấu tu vi chỉ còn là Trúc Cơ sơ kỳ nên không bị ai chú ý lắm,chỉ có cái khổ là Như Như và Bạch Phụng thì không biết Hư Khí thuật nên đám người nhất thời chỉ trỏ,bàn tán không thôi.Cứ như vậy mà đi tới phía ngoài khoảnh sân,Bạch Phụng đột nhiên chạy tới trước,ôm chầm lấy một nữ nhân áo vàng mà cười nói.
- Nhũ mẫu,con nhớ nhũ mẫu quá!
Hách Lan khẽ mỉm cười hoan hỷ,đưa tay vuốt tóc Bạch Phụng mà nói.
- Chà,tiểu thư ngốc của ta tăng tiến tu vi nhanh thật a.Đã đến Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong rồi!
- Nhũ mẫu,con tăng tiến nhanh như vậy đều là nhờ ca ca cả thôi!
Minh Tiến và Như Như lúc này vừa vặn đi tới,cả hai cúi đầu bái lễ.
- Bái kiến tiền bối!
Hách Lan phất tay,một tay đỡ tay Như Như mà nói.
- Miễn lễ đi,đều là người nhà cả!
Ba nữ nhân sau đó trò chuyện hồi lâu,Minh Tiến không tiện đứng đó bèn lùi ra xa một quãng,quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. “Đông thật!” Hắn nhủ thầm,chỉ mới nhìn sơ qua,chỗ bàn tiệc trong cái khoảng sân trước mặt đã lên tới hơn tám trăm bàn,người vào nườm nượp như đi hội.Nam nhân đều mặc nhưng bộ y phục mới,nữ nhân thì thay những bộ trang y đẹp mắt thay cho bộ môn phục hằng ngày,tất cả đều vui vẻ cười nói.Một lát sau thì sau lưng hắn vang lên tiếng nói.
- Ca ca,chúng ta vào Chính điện thôi!
- Bạch Phụng đi đâu rồi?
Minh Tiến quay lại hỏi,chỉ thấy Như Như đang đứng đó mà nhìn mình.Như Như nghe hỏi vậy thì lập tức thay đổi giọng,trách móc.
- Bạch tỷ tỷ đi cùng Hách Lan tiền bối rồi.Sao ca ca lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Bạch tỷ tỷ mà không nghĩ tới muội?
Minh Tiến cười xòa,nguyên lại là Như Như ghen a.Hắn khẽ kéo nàng vào lòng,thì thầm vào tai Như Như một hồi rồi mới kéo tay nàng nhằm hướng Chính điện mà bước vào.Như Như lúc này hai má hồng lên,khuôn mặt xinh đẹp lại càng kiều diễm gấp bội,nàng mau mắn bước chân đi theo.Cả hai đi qua cái lều vải lớn nơi sân,đi lên thêm một dãy cầu thang nữa thì tới một khoảng sân nhỏ hơn.Hai bên là hai hàng nữ đệ tử xinh đẹp đang cầm đèn lồng đứng tươi cười đón chào,quanh hai người cũng có không ít khách tới.Đây đa phần là các môn hạ ưu tú hay các đầu lĩnh có chút chức sắc,các đường chủ các phân đường được mời tới.Đương nhiên là các trưởng lão hay hộ pháp thì không cần nhắc tới vì họ đã sớm ở đây phụ trách sắp xếp tiệc rồi.
Hách Thông tiến lên,tươi cười nói.
- Công tử đã đến rồi!
Minh Tiến cũng Như Như chắp tay bái lễ,Hách Thông thì chỉ mỉm cười,khẽ phất tay ột nữ nhân ra dẫn cả hai vào bàn tiệc.Khi nữ nhân này tới gần thi Minh Tiến giật mình,vội lùi lại một quãng.Hắn hoảng hốt nói.
- Là ngươi sao?
Nữ nhân áo vàng nọ hiển nhiên là nhận ra hắn,cũng cung kính nói.
- Là tiểu nữ,đa tạ công tử ngày trước tha mạng!
Nàng chính là tiểu Bạch hồ áo vàng dạo nọ,lại nhớ lại chuyện xưa khiến nàng đỏ mặt bẽn lẽn,chỉ là xấu hổ nhưng mị lực lại phát huy mãnh liệt khiến cho không ít nam đệ tử mới tới phải liếc nhìn.Khuôn mặt họ đầy sắc ý,chỉ thiếu chảy nước miếng mà thôi.Như Như thì lông mày hơi cau lại,quả thật nữ nhân nọ quá mức mị hoặc,ngay cả nàng dù cũng là nữ nhân nhưng cũng bị thu hút không kém.Trong lòng lại dấy lên một cảm giác ghen tức nghẹn lời,bạch hồ dường như cũng đã nhìn ra,tươi cười nói.
- Cô nương xin đừng hiểu lầm,là công tử trước đây từng cứu mạng ta thôi.Nay chỉ là một bái lễ nhỏ để cảm tạ,nào có xứng!
Như Như nghe vậy tuy chưa hiểu rõ ý tứ bên trong nhưng lại phần nào thầm thở phào . “Hóa ra chỉ là cảm kích thôi,xem ra mình quá lo lắng rồi”.Minh Tiến thấy vậy thì cười xòa,kéo tay Như Như đi theo sau bạch hồ tới bàn tiệc.Đây là một bàn tiệc tròn ở chính vị trí trung tâm Chính điện,sắp mười hai cái ghế bọc gấm đỏ,bàn tiệc đã có chín người ngồi,là Bạch Thiết Hùng cùng với hai hộ pháp và sáu vị trưởng lão.Sau một hồi bái lễ,hắn cùng Như Như mới chậm rãi ngồi xuống. “Xem ra Cung chủ rất coi trọng hai người chúng ta,chỗ còn lại chắc chắn là của Bạch Phụng” Minh Tiến nhủ thầm,hắn khẽ quan sát xung quanh.Quả nhiên ngay gần đó là bàn của bốn đệ tử chân truyền của Bạch Thiết Hùng cùng với hai trung niên nam nhân lạ mặt.Lại nghe Bạch Thiết Hùng quay sang Hách Lan hỏi.
- Phụng Nhi đâu?Ta tưởng nó đi cùng trưởng lão mà?
- Cung chủ,tiểu thư nói có chút việc,lát nữa sẽ trực tiếp tới tạ tội.
Bạch Thiết Hùng nghe vậy thì không nói gì nữa,quay sang phía Minh Tiến ôn tồn hỏi han.
- Minh Tiến,ngươi đã đến Phụng Hoàng Cung chúng ta cũng đã gần một năm,vậy mà sao tu vi không hề tiến triển?Nếu có khúc mắc,cứ đến gặp ta,ta sẽ chỉ điểm!
Bạch Thiết Hùng tuy nói rất bình thường,nhưng thanh âm lão vốn oang oang nên hầu như cả đám người tới dự đều nghe được,họ ném tới Minh Tiến những ánh mắt khác nhau.Hâm mộ có,ngạc nhiên có,thậm chí ghanh ghét cũng có. “Hắn chỉ là một tên Trúc Cơ mà thôi,sao lại được cung chủ ưu ái như vậy?” Đây là ý nghĩ xuất hiện rất nhanh trong đầu đám người dự tiệc,ngoại trừ Hách Lan ra.Minh Tiến cười mà cảm tạ.
- Đa tạ tiền bối,tại hạ hiện cũng chưa cảm thấy gì khó khắn cho lắm.Nếu có vướng mắc,nhất định sẽ xin tiền bối chỉ giáo!
Bạch Thiết Hùng Nghe vậy thì hài lòng,vuốt râu mà gật đầu.Lần này lão ời tất cả các vị chức sắc trong cung đến để thông báo một việc quan trọng,vì thế rất nhanh Chính điện đã tụ tập đầy đủ,Bạch Thiết Hùng cao hứng đứng dậy nói.
- Hôm nay,nhân dịp lễ Nguyên Tiêu.Ta muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ,trước là để mừng thời khắc sắp giao thời.Sau là để cho toàn bộ môn hạ trong cung có một thời gian nghỉ ngơi,rũ bỏ phiền muộn năm cũ,chuẩn bị ột năm mới với những thăng tiến mới.Nào,mời cạn chén!
- Cạn!
Đám người nhất thời đồng thanh hô lên,sau đó đứng cả dậy mà cùng uống cạn chén.Minh Tiến cũng ép mình uống cạn chén rượu,tuy hắn không thích rượu nhưng cố uống để tránh làm mất không khí.Như Như bên cạnh cũng cố uống,hai má nàng giờ đây trở nên càng thêm đỏ ửng.Bạch Thiết Hùng lại nói tiếp.
- Các vị,hôm nay là lễ Nguyên Tiêu.Vì thế Mãn Hoa đường muốn góp vui bằng một số tiết mục nho nhỏ,mời các vị cùng thưởng thức!
Lão nói xong thì vỗ tay ba cái,lập tức tiếng đàn sáo nổi lên.Từ phía ngoài cửa có một dàn nữ tử xinh đẹp tiến vào,nhịp chân đều theo điệu nhạc.Họ đều là người có nhan sắc thiên kiều bá mị,nhấc tay,hạ chân cũng đủ để người ta si mê.Tiếng nhạc càng lúc càng dồn dập,tới khi đoàn nữ tới trung tâm Chính điện thì dừng lại.Nhạc lập tức im bặt,chỉ còn tiếng tiêu ngân lên,lập tức đoàn nữ chụm lại,hai tay tung ra những dải lụa,những bàn tay người ngọc khẽ nắm,khẽ mở đều đặn.Nom xa như một khóm hoa đầy màu sắc đang rung rinh lay động.Tiêu vừa dừng thì tiếng đàn lại réo rắt,nỉ non,các bàn tay nọ lại uốn éo,thân hình chúng nữ di chuyển,dần dần tản rộng ra.Bất ngờ tiếng nhạc vui tươi lại vàng lên,chúng nữ lại múa lên những điệu bộ thanh thoát,tràn đầy sức sống.
Minh Tiến chỉ nhìn thoáng qua một cách thờ ơ,sau đó lại quay sang xung quanh,ánh mắt tìm kiếm Bạch Phụng.Qua một hồi lâu,tiếng nhạc dần chậm lại rồi im bặt,quần nữ đã tách ra để lại một mình một nữ nhân áo đỏ,tay cầm trường kiếm đứng giữa chính điện.Nàng ta lại dùng vải đỏ che mặt khiến cho đám đông không kìm lòng được mà ồ lên một tiếng thích thú.Như Như kéo tay Minh Tiến,ngón tay nàng chỉ về phía nữ nhân nọ.Minh Tiến miễn cưỡng nhìn tới,lát sau thì giật mình đánh thót.Khí tức cùng tu vi kia quá quen thuộc,lẽ nào…lẽ nào là Bạch Phụng?
Bạch Phụng đứng giữa điện,tay nàng bắt đầu múa kiếm.Thi thoảng tiếng sáo cùng tiếng tiêu ngâm lên phụ họa cho nàng,dải lụa đỏ bên tay cũng đã bung ra,phất phơ theo từng nhịp múa.Nàng múa càng lúc càng nhanh,trên điện lúc này chỉ còn một khối cầu đỏ đang không ngừng di động theo điệu nhạc.Cuối cùng thì dừng lại ở một tư thế tuyệt đẹp,rất nhanh đám người vỗ tay không ngớt,ngay cả Bạch Thiết Hùng cũng vỗ tay mà nói.
- Hay,rất hay!Không ngờ Mãn Hoa đường lại có thể có môt nữ đệ tử tư chất cùng tài ca vũ xuất chúng như vậy!Lát nữa sẽ trọng thưởng toàn bộ đệ tử Mãn Hoa đường!
Hách Lan chỉ mỉm cười,chắp tay bái tạ,chúng nữ cũng cúi đầu bái tạ.Minh Tiến thì mỉm cười,ngay cả con gái mình mà lão cũng không nhận ra,hắn lắc lắc đầu nhìn tới nữ nhân áo đỏ,chỉ thấy nàng ta cũng đang nhìn mình thì ngây người.Sau đó rất nhanh lại mỉm cười mà gật đầu đáp lại khiến nàng ta cúi đầu bẽn lẽn.Sau màn ca vũ là một loạt các màn văn thơ chúc tụng,rồi lại tới mấy màn họa thơ,họa tranh.Ba nam đệ tử chân truyền của Bạch Thiết Hùng là Nho tu,vì thế nên họ mới bày ra những tiết mục này.Cũng không có ít người ở đây am hiểu văn thư nên họ cũng được hoan nghênh nhiệt liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...