- Không có!
- Không có đâu, Kim tộc trưởng!
- Bên này cũng không có, tộc trưởng…!
Hắn, Tiểu Sương cùng Bình Lam lần lượt lên tiếng. Kim Xuân cau mày không nói gì, bà ta khẽ đưa móng tay lên miệng cắn.
- Lẽ nào nó không hề đưa ngọc tượng Minh nhi về đây?... Không lẽ… không lẽ nó định hủy thi diệt cốt Minh nhi… Oanh muội, ta thật không ngờ… không ngờ đấy!
Bà đột nhiên bực bội nói lớn, chạy nhanh ra khỏi phòng trước khi mọi người kịp phản ứng, phi thân lao vút đi. Bình Lam lập tức ôm eo Tiểu Sương lao theo. Hắn cũng không hề chậm trễ, vận di động thuật bám theo ba người. Dọc đường đi, càng lúc Kim Xuân càng tăng tốc hơn. Minh Tiến cau mày, hắn vượt lên trước Bình Lam cùng Tiểu Sương, vội vã hỏi.
- Kim tộc trưởng…
- Đường đi phía bên trái dẫn tới kho của cải của Kim gia, đường đi phía bên phải dẫn tới thạch phòng bí mật!
- Kim tộc trưởng, ta muốn hỏi…
- Nó không hề đem ngọc tượng Minh nhi tới cấm thất, chứng tỏ nó đang cố ý dở trò với thi thể Minh nhi, ta nhất quyết không cho nó thỏa nguyện!
Cứ mỗi lần hắn định hỏi, chưa hết câu thì đã bị Kim Xuân chặn lời. Hắn ngoái đầu về phía Bình Lam, chỉ thấy bà ta khẽ lắc đầu ra hiệu, vì thế mà đành im lặng lao theo. Bốn người nhanh tróng tới ngã ba ban đầu, lần này phi nhanh về phải. Tốc độ phi thân càng lúc càng nhanh, khiến mỗi ngọn đuốc khi bốn người đi qua đều tối xầm lại như sắp tắt, hồi lâu mơi cháy leo lét trở lại…
Đúng như Kim Xuân suy nghĩ, tại thạch phòng bí mật. Kim Oanh cùng Tiểu Xảo đang im lặng đứng đó, ngắm nhìn khối băng ngũ sắc đang lơ lửng trước mặt hai người. Kim Oanh tự cười một mình, tháo bỏ tấm khăn đen, để lộ ra bộ y phục đỏ mà mỉm cười đầy khoái trá. Bà ta đi đi lại lại trước tảng băng lớn ấy. Tiểu Xảo liếc nhìn xung quanh, trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy run sợ. Chỉ thấy đây là một thạch phòng lớn, trên tường gắn vô số dụng cụ kì lạ mà nàng không nhận ra hết nổi. Nhưng có vài thứ nàng có thể nhận ra, ấy là những sợi xích tay, xích chân cùng gông cùm lớn; nơi góc phòng còn có vài cái lồng giam, bên trong có ba cái có người, quần áo cùng y phục rách nát đầy những máu tươi. Tiểu Xảo càng lúc càng run, không nóng mà tự toát mồ hôi. Nàng đã nhận ra ba người kia là ai. Họ là ba nữ Hồ mà Viên phu nhân gửi qua để chăm sóc Minh Tiến: Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt.
- Tiểu Xảo!
Tiểu Xảo nghe tên mình đột nhiên bị gọi lên, nàng sợ hãi vội vã phủ phục dưới nền đá, trên mặt nước mắt như mưa. Nàng từng nghe một vài vị lão Hồ kể lại, trong Kim gia có một mật thất chuyên dùng để phạt những hạ nhân phạm lỗi. Nàn lần trước bị phạt xích bởi vì vô ý làm đổ chén trà của Kim tộc trưởng, vậy lần này đi tới đây…
- Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội. Xin tộc trưởng khai ân… xin người khai ân. Nô tỳ không dám nữa…
Nhưng trái với nàng lo sợ, Kim Oanh lại nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Bà ta đỡ tay nàng lên mà nói.
- Bình tĩnh nào Tiểu Xảo, ta không có ý định phạt cô như những kẻ kia. Ta chỉ muốn cô giúp một việc… Xong việc rồi, ta sẽ ban hậu lễ, đưa cô về với gia đình!
Tiểu Xảo toàn thân vẫn run lên từng cơn, nàng cùng với tất cả gia nhân Kim gia đều biết từ sau khi Nhị tiểu thư qua đời, tính nết Kim Tộc trưởng càng lúc càng kì quái, rất thích đánh phạt hạ nhân. Vì thế, dù nghe vậy nhưng nàng vẫn run rẩy, hỏi lại.
- Tiểu Xảo không có công lao, không dám nhận thưởng. Chỉ cần người nói cần gì, nô tỳ sẽ gắng làm cho bằng được!
- Vậy sao?... Tốt, rất đơn giản thôi…
Bà ta đặt vào tay nàng một cây búa, hướng tới khối băng mà nói.
- Phá bỏ băng phách cho ta!
-A… cái này… cái này…!
- Tiểu Xảo a, Tiểu Xảo, ngươi không thấy phận mẫu thân như ta tủi khổ lắm hay sao?... Ta chỉ muốn được tận tay lần cuối ôm thân thể con gái mình vào lòng… Van cầu ngươi, Tiểu Xảo…!
Trên mặt Kim Oanh lập tức biến hóa ra một bộ dạng vô cùng thương tâm, nước mắt đã lã chảy xuống hai gò má. Điều này khiến Tiểu Xảo càng thêm bối rối, chưa biết làm sao cho phải. Nàng biết, nếu cứ để Nhị tiểu thư yên vị trong băng phách, thân hình ấy sẽ được bảo toàn mãi mãi. Nhưng những tiếng khóc nức nở, ai oán của Kim tộc trưởng lại khiến nàng cảm thấy trong lòng đau quặn lên. “Một người mẹ muốn được ôm con mình lần cuối… Nhưng nếu bây giờ phá đi băng phách, sẽ chẳng thể nào đưa lại Nhị tiểu thư vào băng phách cả… Băng thân chỉ có thể thực hiện duy nhất một lần… Phá hay không phá…?”. Tiểu Xảo trầm tư hồi lâu, cuối cùng vung rìu lên, nhắm tới băng phách kia mà bổ xuống.
Bang… lắc rắc! Tiếng rìu va chạm vào băng phiến đều đều vang lên trong thạch thất. Cứ mỗi nhát rìu bổ xuống, cả hai người đều nhận thấy những luồng sáng ngũ sắc lại hư thoát đi chút ít. Tiểu Xảo phá tảng băng, vô tình đẩy đám vụn băng bắn tới chỗ ba cái lồng sắt nọ, làm ba nữ Hồ bên trong tỉnh lại. Nhưng dường như cả ba đều vô lực phát ngôn, chỉ có thể gắng gượng đưa mắt nhìn tới. Năm cặp mắt cứ thế chăm chú quan sát từng đợt, từng đợt khói ngũ sắc tan biến cho tới khi phiến băng ấy trở thành một màu trong suốt như những tảng băng thường. Phiến băng rạn nứt khắp nơi, chỉ cần một lần gõ nữa chắc chắn sẽ vỡ vụn. Tiểu Xảo trên trán lấm tấm mồ hôi, hít vào một hơi thật sâu, định bổ xuống một nhát cuối cùng. Kim Oanh đứng đó, nước mắt trên mặt đã sớm được lau khô. Bà ta đứng cười đầy thích thú, trên mắt hiện lên sự cười cợt cùng cực. Rắc… Choang…! Phiến băng vỡ vụn, Tiểu Xảo nhanh tay đỡ được thi thể Kim Minh, nàng nhẹ nhàng đặt thi thể xuống, trên mắt đã rớt xuống vài giọt lệ nóng.
- Tiểu thư, ta… A!
Chợt Tiểu Xảo kêu lên đầy đau đớn, nàng nhìn lại bên vai trái mình đã xuất hiện một mũi kim xanh lét, bé tí xíu. Lại nghe thấy Kim tộc trưởng nói.
- Mau cởi y phục của nó ra cho ta!
Tiểu Xảo tay chân cứ như một cái máy, vâng lệnh làm theo. Nhưng miệng nàng thì không, nàng gắng hướng mắt về phía bà ta mà hỏi.
- Tộc trưởng, sao lại…
- Ngu xuẩn,nhìn thật kĩ vào. Ta là em song sinh của Kim Xuân chứ không phải là Kim Xuân, ha ha ha… Còn tại sao bắt ngươi cởi y phục của nó?... Hừ, ta muốn dù nó chết rỗi cũng không là thiếu nữ toàn bích, ta muốn lấy đi tấm thân xử nữ của nó!
Tiểu Xảo nghe xong thì rụng rời tay chân, nàng dường như không tin nổi vào mắt mình nữa. Nàng sợ hãi, vội nhắm mắt lại, trong đầu tự nguyền rủa tay mình mau ngừng lại. Nàng không thể làm việc thất đức này, hơn nữa, thi thể này lại là của Kim Nhị tiểu thư nàng hết mực kính mến. Tiểu Xảo cố gắng dùng ý nghĩ để giảm tốc độ, cố gắng lấy lại ý thức nhưng vô dụng, tay nàng vẫn đang cởi bỏ lớp y phục thêu trí cầu kỳ bên ngoài. Chợt cửa thạch thất rung lên, sau đó vỡ vụn, vụn đá cùng bụi theo đó bắn ra khắp nơi trong căn phòng. Một bóng trắng lao nhanh vào, nhắm tới hướng Kim Oanh, thanh âm nữ nhân giận giữ quát lớn.
- Mau dừng tay lại cho ta!
Kim Xuân lao vào, trên tay ba, băng phiến đã tích tụ hàn khí, phất thẳng hai đạo phong kình lao tới phía Kim Oanh. Kim Oanh thoáng giật mình, nhưng bà ta phản ứng không hề chậm, từ ống tay áo lấy ra Kim Trùy Lăng Vân đáp trả. Lập tức bùng một tiếng lớn, giao kình chân lực lan tỏa khiến căn phòng thoáng lắc lư, thổi tung đám bụi dưới nền đá bay lên mù mịt. Không gian nhất thời mù mờ, khó lòng nhìn rõ mặt nhau. Trong chốc lát căn phòng bị bụi che phủ, chờ đến khi đám bụi lăng xuống, Kim Oanh mới giật mình kinh hãi. Trước mặt bà ta lúc này là bốn bóng người, ba nữ hồ cùng một con gấu đen to lớn. Kim Oanh cau mày, tay chỉ tới hắn mà hỏi.
- Ngươi… ngươi lẽ nào…
- Đúng, là ta!
Hắn gầm lớn, lập tức đưa chân khí vận chuyển khắp thân thể. Lớp màu nhuộm màu đen lập tức theo gió bay đi, trả lại nguyên thân tấm lông trắng tinh. Con ngươi hắn xẻ dọc, biến thành màu đỏ như lửa. Tiểu Xảo đã dừng tay, thấy vậy thì vui mừng thốt lên.
- Hùng Lệ công tử!
“Hùng Lệ?!” Ba người thoáng nhìn qua hắn, sau đó quay lại nhìn tới Kim Oanh, tay nắm chặt binh khí, chỉ duy nhất Tiểu Sương bị đẩy lùi ra phía sau. Kim Xuân phẫn nộ hô lên.
- Ta coi ngươi là muội muội tốt, có mọi thứ đều dành cho ngươi. Vậy mà bây giờ con gái ta không may qua đời, ngươi lại còn cố ý hủy hoại thi thể nó. Kim Oanh, ngươi có còn chút huyết thống nào của Kim Gia không?
- Ha ha ha… Huyết thống? Hỏi thừa quá đấy, tỷ tỷ ạ… Bà đâu hề nhường nhịn gì cho tôi, bà chỉ có cướp đi mọi thứ tôi có thì đúng hơn. Từ nhỏ tới giờ, mọi thứ tôi có đều bị bà giành lấy, tôi đòi lại thì mọi người can ngăn, nói là tôi không nên ích kỷ. Thử hỏi, tôi ích kỷ gì đây, tỷ tỷ yên quý?
Kim Oanh cười nhạt mà đáp, tay vận chân lực lên Kim trùy Lăng Vân thủ thế. Trên mắt bà ta lúc này hằn lên những tia máu đỏ, trợn trừng chiếu tới bốn kẻ mới đến. Tiếp.
- Ngay cả Nhai ca… cả Nhai ca cũng bị bà cướp mất, bà nói tôi còn phải nhường nhịn bà những gì nữa đây?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...