Sau một hồi quyến luyến,cuối cùng Minh Tiến cũng rời đi.Lúc này trời đã hừng sáng,nếu không đi mau thì chỉ sợ có nhiều phiền toái.Tối qua,hắn đã giúp nàng có đủ khả năng tự bảo vệ lấy bản thân mình,cấp cho nàng linh thạch cũng như phù bảo và tâm pháp.Lại đưa cho nàng một cái vòng tay có khảm linh thú bên trong,vòng tay này là quà của Nguyệt Nhi tặng hắn trước lúc hắn rời đi.Là một kiện cổ bảo,bên trong khảm nạm một phần hồn phách của Thủy Long.Liên Liên lại là người tu tập thủy hệ nên có thể dễ dàng khu dụng.
Tâm pháp hắn đưa cho nàng là tâm pháp thủy hệ của phật tông,có tên là Thủy Liên Đăng.Uy lực tâm pháp này tuy không cao như Phạn Âm Chân Kinh mà Huệ Tuệ truyền lại cho hắn nhưng lại có ưu điểm là tiêu tốn ít sức lực,chiêu thức ảo diệu rất phù hợp cho nữ tử như nàng.Lại nói về đan dược,Huệ Tuệ vốn là lão quái Ngưng Phong Kỳ đỉnh phong,đan dược và linh thạch để lại cho hắn vô cùng nhiều,trước lúc hắn đi còn tặng cho hắn vô số đan dược quý hiếm và hơn mười vạn cao giai linh thạch.Minh Tiến để lại cho nàng một vạn linh thạch trong số đó,lại để lại thêm cả Trúc cơ đan,Kết Linh đan,Ngưng Anh đan,Xích Hỏa đan,Cửu Thiên đan,Thiên Hoa Ngọc hoàn mỗi thứ một lọ.Đây toàn là đan dược hiếm có dùng để đả phá bình cảnh,phẩm chất luôn là cực phẩm.Ngoài ra còn có vô số Địa linh phù,Thiên tinh phù cấp cho nàng.
Phù chú trong tu tiên giới chia ra làm nhiều dạng,phù thông thường chia làm ba dạng là hạ cấp,trung cấp,cao cấp.Cao hơn một chút là phù bảo,phù bảo cũng được chia bậc tương tự.Sau đó là tới Nhân linh phù,Địa linh phù và Thiên tinh phù.Hắn để lại cho nàng không dưới 30 tấm gồm cả Địa linh và Thiên tinh đủ thấy Huệ Tuệ có tài sản khủng khiếp tới mức nào.Sau tất cả những thứ ấy,cuối cùng trước lúc đi hắn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm,Minh Tiến lại sử dụng tới Như Lai Quyết để khu trục toàn bộ tạp chất trong cơ thể nàng.Đến lúc này hắn mới yên tâm rời đi.
Theo chỉ dẫn của Liên Liên,Minh Tiến phi hành một hơi theo hướng Bắc.Hắn chăm chú phi hành cho tới khi thấy một con đường nhỏ mới dừng lại,trực tiếp xuống đi bộ.Đi được khoảng một giờ thì phía xa hiện ra một thôn làng nhỏ,Minh Tiến ghé vào mua ít lương khô,lại hỏi thăm thêm đường về Tam Môn trấn.
-Cứ tiếp tục đi theo hướng Bắc,chừng khoảng một ngày đường thì sẽ tới Tam Môn trấn!
- Đa tạ lão bá!
Sau khi hỏi thăm đường,hắn hưng phấn rời khỏi thôn làng,đi cách xa khoảng một cây số rồi mới khu dụng Trúc Ngọc mà lao về phía Bắc.Tam Môn trấn là trấn chấn giữ cửa ngõ vào nội địa U Châu,nơi đây vốn giáp với các dãy núi lớn gồm Cửu U,Thiên Nha,Kiến Hồng,Trữ Long, Không Động.Các dãy núi này tuy hung vĩ nhưng về khoáng vật và linh mạch thì cực kì thấp kém trong mắt các tông phái U Châu,thế nên nơi đây thành nơi tranh chấp của các tiểu gia tộc tu tiên nho nhỏ.Chỉ là hoang sơ nhưng đôi khi lại có những cái lợi hơn người về Dược vật.Do đó Tam Môn trấn cũng là trung tâm đầu não của Luyện đan sư cả U Châu.
Phi hành nửa ngày trời,cuối cùng cũng thấy xa xa một trấn lớn trong mắt.Minh Tiến khẽ thu hồi Trúc Ngọc,lẳng lặng thi triển Hư Khí thuật,đem tu vi ẩn giấu xuống mức Khai Quang sơ kỳ.Huệ Tuệ vì sợ hắn chưa tinh thông trong suy nghĩ nên luôn nhắc hắn khi tới bất cứ một địa phương nào mới đều phải tránh sự thu hút,bỏ qua những lời mời mọc quá ư hấp dẫn của người khác.Tuy năng lực của hắn có thể cường đại hơn đối phương nhưng mưu trí thì chưa chắc đã hơn.Thế nên thà đề phòng vạn nhất còn hơn nhất vạn.Tu tiên giới tuy lấy thực lực làm nền tảng,nhưng đôi khi có thực lực vẫn bị hạ bởi mưu mẹo kẻ khác.Hắn quyết định đi bộ vào trấn.
Theo lý mà nói,Tam Môn trấn chỉ là một cái cửa ngõ tiến vào U Châu phồn hoa.Đáng lẽ ra chỉ là một trấn tầm trung thôi,nhưng tới khi vào tới nội trấn thì Minh Tiến mới biết mình phán đoán hoàn toàn sai lầm.Nơi đây không những không hề sơ sài mà thập phần rộng lớn,đường đi có thể cùng lúc lưu thông bốn cỗ xe song mã,nhà cửa mái son đẹp đẽ nối nhau san sát.Trên đường đi hắn không hề thô lỗ thả ra thần thức mà chỉ dùng giác quan thăm dò.Chỉ vậy thôi cũng khiến hắn kinh hãi không thôi,nơi đây tu tiên giả thật sự có rất nhiều,cũng không hề thiếu cấp bậc nào.Thậm chí đã hai ba lần hắn cảm thấy có sự xuất hiện của cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Tùy tiện chọn một nhà trọ bình thường nhất trong trấn,ăn một bữa cơm trưa.Tuy không hẳn là sơn hào hải vị nhưng cũng có tới bảy tám món,ăn no nê rồi.Hắn quyết định ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm,linh thạch trong người hắn vốn chỉ toàn là cao giai,ngay từ lúc mơi vào trấn hắn đã đi tới một phường thị chuyên trao đổi linh thạch mà đổi đi mười cái,cuối cùng thu lại về hơn một ngàn linh thạch thông thường.Vấn đề tiền nong tạm thời không còn đáng quan tâm nên hắn khá thoải mái,thưởng cho tiểu nhị hai linh thạch rồi bê cái bụng no căng mà bước ra ngoài.Đúng như trong Ngọc giản U Châu toàn kí của Huệ Tuệ,Tam Môn trấn này là nơi sầm uất nhất U Châu về dược vật.Hắn đi tới bất cứ đường nào cũng thấy có cửa hiệu trưng biển bán đan dược hoặc luyện đan thuê,những cửa tiệm này chiếm tới tám chin phần Tam Môn trấn.
Nơi này tuy nói là vắng vẻ nhưng các tiểu tông môn ở đây cũng có vài cái.Điển hình như Hóa Đao Tông,Tinh Vũ Môn,Kha Sát Đường.Các tông môn nho nhỏ này tụ tập thành một liên minh trông coi chung an ninh trong Tam Môn trấn.Hóa Đao Tông có ý phục quần áo vải trắng,huy kí hình một thanh đao hai lưỡi,phàm là gặp tu tiên giả sau lưng mang theo một thanh đại đao hai lưỡi hoặc có huy kí kí trên tay áo thì đều là đệ tử Hóa Đao Tông.Tinh Vũ Môn lại thiên về kiếm thuật,trang phục bổn môn là vải xanh,lưng đeo thắt lưng đỏ,huy kí có dạng một giọt mưa.Kha Sát đường thì không có đồng phục môn phái,huy kí là một hình đầu lâu màu xanh. “Huệ Tuệ đại sư này quan sát tỉ mỉ thật,Nếu người này về thời của mình mà viết sách hướng dẫn du lịch chắc kiếm bội tiền” Minh Tiến nhủ thầm.
Đoạn đường trước mặt đột nhiên có một đám đông tụ lại,Minh Tiến vốn có máu hiếu kì,quyết định chen lên xem cho rõ.Chỉ thấy trước mặt là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu,khuôn mặt có thể coi là khá thanh tú,trước ngực nàng có đeo một tấm biển đề “Bán thân cứu cha”.Minh Tiến hơi ngẩn người, “Cô bé này có khí tức Khai Quang sơ kỳ,lại có hỏa linh căn.Tại sao lại đi bán thân?” Lại ngó xuống dưới chân nàng,có thêm một tấm biển khác. “Phụ thân tiểu nữ không may bị Bích Uyển xà cắn,không có tiền mua đan dược cứu chữa.Nay thân này xin đổi lấy linh dược có thể khu trừ dộc tính của Bích Uyển xà,Tiểu nữ xin làm nô tỳ cho người đó.”
Từ đám đông ồn ào có vô số kẻ thèm khát thiếu nữ này,nhưng khi nghe thấy cái tên Bích Uyển xà thì đều lắc đầu.Đây là yêu thú cấp hai,độc tính không quá lợi hại nhưng vô cùng khó khăn để giải trừ do độc này có linh tính,tự động tránh xa thuốc tiêu độc.Thế nên các chất giải độc hay hoàn đan bình thường không có tác dụng.
Người xem thì đông mà từ sáng tới giờ chưa có một ai có thể xuất ra đan dược cứu cha mình khiến cho Như Như buồn chán khôn nguôi.Cha nàng thì đang nằm nhà chống chọi với độc tính quái dị,còn nàng đã đứng đây cả buổi mà vẫn công cốc.Chợt có một giọng già nua cất lên.
- Nếu ta cứu chữa được cha cô thì ta muốn cô phải kí ước huyết khế với ta,được chứ?
Người vừa nói là một lão già mặc bộ đạo bào màu vàng,tu vi là Linh Động trung kỳ viên mãn.Lão có mái tóc trắng xóa,khuôn mặt có vẻ tiên phong đạo cốt.Nhưng ánh mắt chứa đầy tà dâm,đảo đi đảo lại trên các vùng nhạy cảm của thiếu nữ nọ.Thấy vậy,vô số tu tiên giả trẻ hơn ra câu mỉa mai.
- Lão già rồi còn ham nữ sắc,không sợ bà vợ cả ở nhà đánh cho thừa sống thiếu chết hay sao?
- Đúng rồi đấy,có khi già tới mức vừa leo lên đã thở phì phò rồi,ngựa gìa rồi còn ham!
- Uy,lão ta chính là Huyết Ma thủ!
Lời người thứ ba này nói ra khiến đám người lập tức im bặt.Huyết Ma thủ thành danh đã hơn năm mươi năm nay,lão nổi danh vì ra tay tàn độc.Một khi ra tay là phải lấy máu đối phương,lão cũng nổi danh là kẻ tà môn,tu luyện thải âm bổ dương.Gì chứ một thiếu nữ có Linh căn hỏa hệ là một lô đỉnh có mơ lão cũng không ngờ tới.Thiếu nữ nghe danh thì mặt hơi biến sắc,nhưng vì phụ thân nên đành làm liều.
- Tiền bối xin cho tiểu nữ xem qua giải dược.
Lão già áo vàng khẽ chìa tay ra,trong lòng bàn tay nhăn nheo ấy có một viên đan dược màu xanh cỡ đầu ngón tay,tỏa ra một mùi hăng hắc.
- Hấp Độc đan!
Đám người ồ lên,đan dược này vốn cũng không là chi bảo hay quý hiếm gì,chỉ là tốn công chế luyện vô cùng lâu.Tỷ lệ thành công thấp đến thảm thương,mười phần có khi một phần cũng chẳng thành công.Lão già áo vàng lại nói.
- Sao đã kí huyết khế với lão phu được chưa?
Thiếu nữ hơi ngần ngừ,Huyết khế kí ước có uy lực rất lớn,thậm chí có thể thâu tóm cả tàn phách của người khế ước.Vì thế khế ước này chủ yếu chỉ dành cho sủng vật hoặc dành cho yêu thú mà thôi.Minh Tiến cũng thừa biết điều này,hắn ngoài trừ trí nhớ của Huệ Tuệ thì toàn bộ tri thức và lịch duyệt đều được truyền lại đầy đủ.Thiếu nữ kia dường như đã quyết ý,khe khẽ gật đầu.Lão già áo vàng vui vẻ,định lấy máu ấn lên trán nàng thì có một giọng nam nhân truyền tới.
- Khoan đã!
Minh Tiến lúc này lên tiếng,rẽ đám đông mà đi vào.Tay hắn khẽ búng ra một viên đan dược to bằng ngón tay,có màu trắng ngọc như trân trâu,tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.
-Cái này cho cô!
Thiếu nữ đón lấy viên đan dược,nàng vốn đã đọc qua không biết bao nhiêu là đan thư,cầm lấy viên hoàn thì giật mình,lẽ nào lại là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...