Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Khải Nhân nhận được tin báo, tức giận đến mức phá bỏ nguyên tắc bế quan, cùng vài môn sinh vội vã đi tới từ đường Cô Tô Lam thị. Vừa đến nơi, thứ đầu tiên nhìn thấy là cảnh tượng không mấy thuận mắt, cánh tay nắm chặt của lão vô thức run run từng đợt..
-Hoán...
-Có ta đây..
Hai thân ảnh trước bài vị tổ tông Lam gia đỡ nhau đứng dậy khỏi tấm nệm, người này nắm tay người kia nâng lên, yêu thương đặt lên mu bàn tay một nụ hôn thật dài. Phát hiện có người đang tiến tới, Lam Hi Thần vội vã kéo Giang Trừng ra sau mình, dùng thân thể cao lớn che chở cho hắn, trên gương mặt y lộ rõ vẻ bối rối.
-Thúc phụ, người tới...-Cổ họng y hơi nghèn nghẹn, nói ra thanh âm không lớn, giống như kẻ vừa bị bắt gian tại trận. Lam Khải Nhân một thân trung y sơ sài, vành mắt đỏ au tóc tai rối bời, nhờ một môn sinh đỡ tay mới có thể đứng vững được, nóng nảy chỉ tay về phía bên này, ngay cả thanh âm cũng không giấu nổi khẩn trương.
-Ta không tới, có phải các ngươi không quản luân thường đạo lí, làm ra một màn ân ái trước mặt tổ tông Lam gia không?
-Không phải vậy, ta chỉ ghé qua thắp một nén nhang cho Tông Chủ đời trước và phu nhân, xong xuôi sẽ rời đi ngay lập tức, không hề có ý định quấy rầy từ đường của Cô Tô Lam thị, Lam tiền bối hiểu lầm rồi.
Giang Trừng cảm thấy mình ở sau lưng nhận bảo hộ của Lam Hi Thần không phù hợp chút nào, bước ra đứng ngang hàng với y, ngẩng cao đầu đối diện Lam Khải Nhân. Bọn họ không làm gì sai trái, có gì phải sợ người chất vấn. Hắn chỉ là mượn thời điểm có công vụ qua Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiến vào thắp hương cho thân phụ thân mẫu Lam Hi Thần một nén hương. Nửa tháng nữa đến ngày giỗ của phụ thân y, hắn căn bản không thể thuận tiện xuất đầu, nhân lúc này bí mật cùng y vào hành lễ rồi ra, không ngờ nửa chừng lại bị Lam Khải Nhân phát hiện.
-Cảm ơn hảo ý của Giang Tông Chủ nhưng Lam gia không thể và cũng không muốn tiếp nhận, mong ngài thứ lỗi. Ta mong rằng, từ nay về sau, ngài không cần phải thể hiện bất kì thành ý gì với Lam gia nữa, càng không nên xuất hiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, người của Lam gia sẽ không vui vẻ chào đón ngài. Hiện tại Giang Tông Chủ đã hành lễ xong có thể ra về. Cảnh Nghi, mau tiễn khách!
-Thúc phụ! Đây không phải là trực tiếp đuổi hắn đi sao? Giang Trừng có ý tốt, xuất phát từ tấm chân tình, người có thể nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy?
Lam Hi Thần hiếm khi nói lớn tiếng, sắc mặt không tự chủ được hơi hồng hồng. Bàn tay y dưới cánh tay áo len lén đưa sang nắm lấy tay Giang Trừng, cảm thấy nó vô thanh vô tức run rẩy thì không tránh được đau lòng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn an ủi.
Bản thân Giang Trừng từ nhỏ đã nghe không ít lời tuyệt tình, chính hắn đối với người khác cũng không phải hoà nhã gì, ở trong tình huống này có thể trấn tĩnh lại rất nhanh, còn chủ động mở miệng đáp lại lão tiền bối.
-Thành ý của ta chỉ cần người biết là được rồi, ta trước khi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ không hy vọng mình sẽ được hoan nghênh chào đón ở đây. Tấm lòng của ta có Lam thị tổ phụ tổ mẫu chứng giám, sau này nhờ vả Lam Tông Chủ giúp ta bày tỏ chút hiếu nghĩa là được. Người đã không có ý tiếp nhận, ta cũng không muốn mặt dày dây dưa.
-Hiếu nghĩa? -Lam Khải Nhân đột ngột ho khan, tia máu trong mắt lộ ra phi thường rõ ràng- Ngươi lấy tư cách gì để bày tỏ hiếu nghĩa với tổ tông Cô Tô Lam thị? Giang Vãn Ngâm, ngươi đã là tông chủ một gia tộc, lẽ nào còn muốn nhòm ngó vị trí phu nhân của Lam gia? Tham vọng của ngươi đã đi quá xa rồi đấy.
Đột nhiên đề cập đến vấn đề này, Giang Trừng không nhịn được đỏ bừng hai má. Lam Hi Thần thế nhưng lại nghiêm túc xem trọng, sắc mặt không biến đổi từ tốn nói:
-Hắn muốn làm thì cứ để cho hắn làm. Hắn có chỗ nào không xứng đáng sao?
Tất cả môn sinh ở phía sau Lam Khải Nhân vì lời nói này của y bát nháo vô cùng, nét bàng hoàng theo phản ứng dây chuyền nổi lên trên từng gương mặt thanh tú. Bọn họ không ngờ rằng chuyện có thể đi đến mức này, Lam Tông Chủ vì một nam nhân mà ngang nhiên đối đấu với thúc phụ mình, còn muốn đường hoàng cưới hắn vào cửa. Xem biểu cảm của Lam Khải Nhân, kẻ ngốc cũng biết được sắp có một trận phong ba kéo đến đây.
-Tốt lắm... tốt lắm.. Có phải ngươi xem vị trí Tông chủ phu nhân không bằng một khúc củi, tuỳ ý trao tay ai thì trao có đúng không?.. Ngươi hỏi ta hắn có chỗ nào không xứng đáng, ta nói hắn chính là không đủ tư cách. Trừ phi hắn chết đi đầu thai lại, hắn vĩnh viễn không thể bước chân vào Lam gia nửa bước!
-Rốt cuộc tại sao người lại cố chấp như vậy? Điều duy nhất Giang Trừng không làm được là sinh con nối dõi cho ta, chúng ta thật sự không thể có con, Lam gia cũng không vì thế mà tuyệt tử tuyệt tôn được. Lam gia chúng ta nợ Giang gia quá nhiều, ta nguyện dùng phần đời còn lại của mình trả lại món nợ ấy cho hắn, chút việc này có thể khiến tổ tông hổ thẹn sao?
Lam gia nợ Giang gia là có thật, nhưng không phải do y gây ra, Lam Hi Thần làm đến nước này, người ngoài nghĩ thế nào cũng không hợp lí. Lam Khải Nhân uất đến phát nghẹn, thanh âm hàm chứa không ít xúc động mơ hồ.
-Hắn ta có được một vị trí như bây giờ, không đến mười năm có thể phục hưng Vân Mộng Giang thị, chẳng phải là nhờ Cô Tô Lam thị dốc lòng giúp đỡ sao? Ta e rằng ngươi căn bản là không có được cái nghĩa khí ấy, hừ.. hy sinh chính mình bù đắp cho hắn.... là lời xảo biện đáng khinh nhất ta từng nghe..
-Ta đã nói chịu trách nhiệm với hắn là sẽ chịu trách nhiệm với hắn. Ở bên hắn, chăm sóc cho hắn, thay Giang Tông Chủ và Ngu Phu Nhân bảo hộ cho hắn. Thúc phụ, người ở cạnh ta lâu như vậy, người đương nhiên biết, những điều ta muốn làm, ta nhất định sẽ làm được...
Giang Trừng đứng bên cạnh nghe được những lời này, gương mặt xinh đẹp cúi ngày càng sâu, không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì lúc này. Lam Hi Thần quay mặt nhìn hắn, âu yếm đem bàn tay hắn ôm chặt trong hai lòng bàn tay mình, trong ánh mắt có thật nhiều yêu thương. Hai người ân ái một màn này khiến các môn sinh ở đằng xa ngượng ngùng quay mặt đi, tiếng xì xào rộ lên ngày một to càng chọc tức lão tiền bối hơn.
-Các ngươi mau im hết cho ta... Lam Hi Thần, ta cho ngươi một cơ hội rời khỏi hắn... bằng không... bằng không...
-Thúc phụ, dù có thế nào, câu trả lời của ta đều chỉ có một.
Lam Hi Thần không đợi người kia nói xong, dứt khoát kéo Giang Trừng đến gần mình, áp môi mình lên bờ môi run rẩy của hắn. Y cảm thấy mình điên rồi, có thể không quan tâm người ngoài làm chuyện động trời như thế. Đôi mắt y mở ra trông biểu cảm của Giang Trừng, bất giác trông thấy khoé mắt hắn ươn ướt. Lam Hi Thần đưa tay ra sau đầu tháo xuống mạt ngạch đeo lên cho ái nhân, kết thúc âu yếm ngọt ngào bằng một nụ hôn lên trán hắn, lặng lẽ tựa mái đầu xán lạn của mình vào đó, không nhanh không chậm mà nói:
-A Trừng, ngươi là phu nhân của ta. Lam Tông Chủ đời này chỉ một ái thê duy nhất.... là chính tông thừa kế nhân của Vân Mộng Giang thị, Giang Tông Chủ Giang Vãn Ngâm... Mạt ngạch đã trao, vĩnh viễn không thể thu lại..
Mạt ngạch của Cô Tô Lam thị là đồ vật thiêng liêng, thân tộc, môn sinh hay đệ tử trực hệ của gia tộc, tất cả đều tuân theo một nguyên tắc, không ai có thể tuỳ tiện tháo nó ra, trừ khi ở trước mặt đối tượng song tu của mình. Lam Hi Thần đứng trước từ đường, dưới sự chứng kiến của tiền bối Lam gia cùng môn sinh, chân chính tháo bỏ mạt ngạch đeo lên cho Giang Trừng, điều đó đồng nghĩa với việc, hắn đích thực sẽ trở thành Tông chủ phu nhân của bọn họ, mạt ngạch đã trao đi rồi, không có cách nào vãn hồi được nữa.
-Tông chủ phu nhân!
Đám môn sinh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao sự việc đột nhiên chuyển biến như thế, hốt hoảng nhất lượt ngồi sụp xuống đất hành lễ. Lam Khải Nhân nhìn đám người sợ sệt cúi mặt kia, nộ khí phát ra tưởng chừng như có thể đem Vân Thâm Bất Tri Xứ đốt thành tro bụi. Lão chỉ vào một môn sinh, trong cơn nóng giận nói mà như thét lên:
-Ngươi, mang giới tiên lại đây cho ta!
Lam Hi Thần nhìn thấy thúc phụ đã xách giới tiên đến đây rồi, y vội vã kéo Giang Trừng vào ngực mình, đem cả thân mình che chở cho hắn. Y biết hành động bột phát của mình sẽ gây hậu quả như thế, một roi này y tình nguyện nhận, sẽ không oán thán lấy một câu. Để có thể đường đường chính chính ở bên Giang Trừng, một hay ba mươi roi tiên giới giống như Lam Vong Cơ, y cũng không tính toán bớt một một thêm hai. Người muốn đánh thì cứ đánh, chỉ cần không đụng tới Giang Trừng, y sẽ không đánh trả.
Chính là y không ngờ được, Giang Trừng không biết lấy khí lực ở đâu ra, đẩy mạnh cánh tay của y, đưa lưng chống đỡ phiến roi hùng hổ quất xuống. Tiếng roi xé gió mạnh mẽ đánh vào màng nhĩ, truyền đến cảm giác nghèn nghẹn nơi lồng ngực. Giang Trừng nhắm nghiền hai mắt, đem toàn bộ thân mình che chở cho ái nhân, cắn răng chờ đợi trận đau nhói đến tâm thần phế liệt trên lưng mình...
"Ba"
Giới tiên vung xuống, cắt ra một mảnh y phục. Lam Hi Thần xanh mặt đỡ lấy Giang Trừng, làn môi mấp máy mất dần đi thần sắc, đáy mắt lộ ra không ít ánh thuỷ quang cùng bi thương.
-Ngươi... Tại sao... Vì ta...
Giang Trừng lắc lắc đầu nhìn y, chân mày hơi nhau lại, nói qua hơi thở đứt quãng.
-Ngươi không cần đau lòng.. Ta không phải...
-Tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? A Trừng... không bằng ngươi đánh ta một trăm roi đi, ta còn cảm thấy dễ chịu hơn..
Lam Hi Thần không để Giang Trừng nói hết câu, một lần nữa kéo hắn vào ngực mình, run rẩy vuốt ve mái đầu của hắn. Từ nhỏ tới lớn, y đã trải qua nhiều đả kích tinh thần lớn lao, thế nhưng, ngoài việc phụ thân và mẫu thân qua đời ra, đây là lần đầu tiên y cảm thấy đau đớn đến nhường này. Thà rằng thúc phụ gọi người tới, thay nhau đánh y một trăm roi, y còn thấy thoải mái hơn, y đã hứa bảo hộ Giang Trừng cả đời, còn chưa qua thời gian một nén hương đã xảy ra cơ sự ấy, loại nhục nhã này y đương nhiên không chịu nổi.
-Tên ngốc này! Ta đã nói là ngươi không cần đau lòng..
Giang Trừng gắng sức giãy dụa khỏi vòng tay Lam Hi Thần, rốt cuộc lại bị ôm chặt hơn. Hắn cảm thấy thật không xong, nếu bản thân không nói rõ, y sẽ khóc ra ở đây mất. Còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ trên mái nhà, thân ảnh đen sì một đường đáp xuống sân văng lên không ít bụi đất, thu hút lực chú ý của tất cả mọi người:
-Lam Đại Ca, ngươi bi thương như vậy làm gì a? - Nguỵ Vô Tiện khoanh tay nhìn hai người ở bên kia, giống như đang nén cười hỏi.
-Hắn vì ta mà chịu uỷ khuất, đỡ cho ta một roi tiên giới... Ta không bảo vệ được hắn... Ta không phải là một nam nhân tốt..
Lam Hi Thần cúi mặt trả lời, hai mắt y tối sầm lại như đang tự trách móc mình, bàn tay nắm chặt vạt áo của Giang Trừng, theo phản xạ ôm hắn chặt hơn. Biểu hiện này của Lam Tông Chủ khiến Nguỵ Vô Tiện buồn cười đến đau cả bụng, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống sân cười ha hả.
-Lam Đại mau nhìn kĩ lại hắn xem, có xây xước chút nào không hả? Giang Trừng, ta không ngờ ngươi có thể lợi dụng tình huống này ăn đậu hủ của Lam Đại như vậy, xem ra, không phải chỉ có một mình ta tiểu tâm a~~
Nghe những lời cợt nhả đó, tiểu tông chủ Giang-Không-Đội-Trời-Chung-Với-Nguỵ-Vô-Tiện xấu hổ đến nóng bừng cả mặt mày, gạt Lam Hi Thần ngơ ngác sang một bên, triệu hồi hình thái chiến đấu của Tử Điện. Chưa đợi đến khi hắn ra tay, Lam Khải Nhân đã quật một roi xuống sàn nhà, mạnh đến nỗi văng tới không ít tia lửa.
-Là ngươi vừa lén đánh lệch đi đường roi của ta phải không? Nguỵ Vô Tiện, hôm nay ta không cho ngươi một bài học, ta không phải người nhà họ Lam!!
Nguỵ Vô Tiện trông thấy một màn vừa rồi sợ đến không cười nổi nữa, nhìn quanh quất một hồi, vội vã nhấc chân phi thân đi, trốn tịt sau lưng nam nhân vừa mới bước tới.
-Hàm Quang Quân, thúc phụ ngươi muốn đánh ta.. Ta làm việc nghĩa không được tạ ơn, còn bị người đuổi đánh kìa... Ngươi phải đòi lại công bằng cho phu nhân của ngươi a...
Lam Vong Cơ vốn định bịt miệng kẻ kia mang đi, nghe đến bốn chữ "Phu nhân của ngươi" lập tức dừng lại, xoay người che chắn trước mặt hắn, không một biểu cảm đối mặt thúc phụ, chậm rãi buông từng chữ:
-Thúc phụ, người buông..
Gương mặt điển trai của Lam Vong Cơ vẫn như cũ lạnh lùng đến gai người, thanh âm ẩn ẩn tầng tầng sắt thép, giống như thùng nước lạnh hắt một lượt lên những người đối diện, khiến họ phát run cầm cập. Lam Khải Nhân hết nhìn sang phía Lam Vong Cơ, lại hướng ánh mắt về phía Lam Hi Thần đang đứng chắn trước mặt Giang Trừng, đôi chân loạng choạng bước không vững, cả thân mình đổ rạp xuống đất.
-Tiền bối!
-Thúc phụ!
Đám môn sinh hốt hoảng chạy đến đỡ người, Lam Cảnh Nghi vội vã ấn ấn huyệt đạo giúp Lam Khải Nhân hồi tỉnh. Hai vị thiếu gia nhà họ Lam không thể đứng nhìn ở ngoài, giải tán bớt môn sinh, ngồi ở bên truyền linh lực cho thúc phụ. Một lúc sau, lão tiền bối nặng nhọc nhấc lên mi mắt, nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như hai giọt nước trước mắt, trong lòng đột nhiên không biết là cảm xúc gì. Lão mệt mỏi đứng lên, thanh âm khàn khàn lộ rõ vẻ bất lực.
-Đó... các ngươi muốn làm gì thì làm... Ta không quản nữa...
Lam Khải Nhân dựa vào Lam Cảnh Nghi mới có thể đứng vững được, chậm chạp bước từng bước ra khỏi từ đường, bỏ lại bốn người ngơ ngác ở đằng sau.
Nguỵ Vô Tiện là người tỉnh ra đầu tiên, đá đá mũi chân vào gót chân của Giang Trừng, chớp chớp hàng mi cong dài nói:
-Ngươi nghe thấy chưa, còn không mau chuẩn bị thành thân?
-Thành thân... Thành thân...
Giang Trừng giống như người mất hồn, miệng không ngừng lặp lại hai chữ ấy. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Lam Hi Thần đã quay người ôm chặt hắn, sung sướng nhấc hắn lên xoay một vòng, nhấn môi mình lên bờ môi ngọt ngào của hắn....
-Lam nhị, chúng ta không thể thua kém bọn họ a...
Nguỵ Vô Tiện ôm eo Lam Vong Cơ đầy tình tứ, không biết xấu hổ dính sát lên hạ thân ái nhân cọ cọ, vành môi hơi dẩu lên biểu thị ý đồ của mình. Đôi tai Lam Vong Cơ lại bắt đầu đỏ lên, cánh tay khủng bố tóm lấy người kia nhấc bổng lên vai, vác Nguỵ Vô Tiện ra khỏi từ đường đi về phía tĩnh thất, không để kẻ lanh miệng này có cơ hội bày ra công phu miệng lưỡi gì.
-A Trừng... Cuối cùng thúc phụ cũng cho phép chúng ta rồi...
Lam Hi Thần tựa đầu lên trán Giang Trừng, bàn tay đặt trên eo y lưu luyến không rời, chốc chốc lại nhấc bổng hắn lên hôn thêm một cái. Thẳng đến khi môi Giang Trừng đã sưng phù lên, y mới chịu buông tha cho hắn, từ đằng sau lưng ôm chặt lấy ái nhân, hạnh phúc đến không nói nên lời.
Giang Trừng mặt đỏ, vành tai đỏ, ngay cả làn da trên cánh tay cũng phiêm phiếm hồng nốt, khả ái đến mức Lam Hi Thần không nhịn được hôn lên khắp gương mặt hắn. Nhận được âu yếm như thế, Giang Trừng đã ngượng ngùng nay còn ngượng ngùng hơn, vùng ra khỏi cái ôm của y, cầm Tử Điện vừa triệu hồi trên tay đánh một nhát vào cái mông không an phận của người kia. Bởi vì lực đạo không mạnh, chỉ giống như gãi ngứa cho y, Lam Hi Thần còn cảm thấy thinh thích, mỉm cười nhấc bổng Giang Trừng lên. Hắn đột nhiên bị mất thăng bằng, vội vã vòng chân bám chắc lấy bờ eo tráng kiện của y, hai cánh tay quàng qua cổ y, đem hai thân thể dán sát vào nhau.
-Chúng ta đi... Về tĩnh thất của ta..
-Tới đó làm gì, ta muốn trở về a..
-Bảo bối không cần vội, lát nữa ta sẽ cho người báo hỷ tới Vân Mộng Giang thị. Hiện tại chúng ta còn một vài việc cá nhân cần giải quyết, phải mau mau về tĩnh thất xử lí.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng ôm ái nhân ra khỏi từ đường, bước chân vô cùng khoan khoái, nụ cười trên mặt thi nhau nở rộ như hoa cỏ mùa xuân. Trông vẻ hưng phấn của y, Giang Trừng không hiểu sao lại thấy lạnh cả sống lưng. Cảm nhận thứ gì đó nóng rực cọ cọ vào đùi trong của mình, hắn liền hiểu ra vấn đề, hốt hoảng la lớn:
-Mau cho ta xuống, ta muốn về!!
-Ngươi từ nay đã là người của Lam gia, nơi đây là nhà của ngươi, ngươi còn muốn đi đâu nữa?
-Không!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...